(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 124

Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Lối vào chính khu trung tâm mua sắm.

Zombie dường như đã bao phủ cả nơi này, tiếng súng và người tiếng người la hét lẫn lộn vào nhau.

Vừa rồi có một nhóm người phía dưới không đi lên, cho nên thời điểm zombie tràn vào, nhóm người đó là nhóm người đầu tiên chịu trận.

Zombie làm bọn họ phải tách ra, có người chạy đến hướng mình cảm thấy có hy vọng sống sót hơn.

Cũng có người hoảng loạn không chọn đường, tự đẩy mình vào con đường chết.

"Cậu ấy phải làm sao đây?"

"Chúng ta không quản nổi, để cậu ấy lại nơi này đi."

"Nhưng mà......"

"Đi thôi!!"

Cuộc đối thoại ngắn ngủi kết thúc, có một nam sinh bị người ta ném vào cây cột của cửa hàng bên cạnh.

Nam sinh ấy vẫn còn tỉnh táo, khi bị người ta ném, trên mặt cậu cũng không có cảm xúc đặc biệt gì. Cậu chống cái bàn bên cạnh để đứng lên.

Tiếng Zombie rống lên như nổ tung bên tai.

Những người sống sót chạy vội bị zombie hạ gục, tiếng hét thảm thiết rất nhanh liền tắt hẳn.

Nam sinh rõ ràng đã bị thương, hành động không tiện, cậu ngó ra bên ngoài từ phía sau cây cột.

Zombie chính là đi sang bên này.

Con nhanh nhất đã cách anh gần đến mức cậu có thể thấy những đường gân xanh đen trải rộng khắp trên mặt zombie.

Mùi hôi thối phả thẳng vào mặt.

Ngay cả cơ hội chạy, anh cũng không có.

Chỉ có thể đứng ở đó, nhìn đám kia tang thi kia từ từ đến gần, như muốn nhấn chìm cậu.

Bùm——

Soạttt!

Âm thanh lốp xe cọ xuống mặt đất sắc nhọn chói tai.

Chiếc xe việt dã màu đen lùi về phía sau, đâm vào mấy con zombie ở phía sau, trước khi những con khác lại tới, đột nhiên đi về phía trước, dừng lại trước mặt cậu.

"Lên xe!"

Nam sinh theo bản năng mở cửa xe đi lên, nhưng ngay chính thời điểm cậu kéo ra cửa xe ra, đằng sau có một vài tiếng hét vang lên.

"Chờ một chút!!"

"Chỗ này còn có người."

"Chờ chúng tôi một xíu!"

Qua kính chiếu hậu, ba nam hai nữ đang chạy tới bên này, phía sau bọn họ dẫn theo một đám zombie.

Linh Quỳnh liếc mắt một cái liền thấy trong mấy người kia có Lâm Diệu Như.

Khóe miệng nhịn không được cong lên một chút, đi ra ngoài xem thử.

Lúc này khoảng cách giữa bọn họ rất gần, Lâm Diệu Như tất nhiên có nhìn thấy Linh Quỳnh, biểu cảm kinh ngạc, động tác cũng chậm nửa nhịp.

Nếu không phải người bên cạnh đụng vào cô một chút, có khả năng cô cũng dừng lại luôn rồi.

Trái tim Lâm Diệu Như đập loạn xạ lên.

Cô ta không chết......

Cô ta vậy mà không chết......

Linh Quỳnh giơ ngón giữa ra ngoài, quay đầu tốt bụng nhắc người còn chưa lên xe: "Lên xe! Thất thần cái gì??"

Nam sinh lập tức lên xe.

Cậu còn chưa ngồi vững, xe đã chạy về phía trước.

Chiếc xe xoay rất nhanh, nam sinh suýt chút nữa đã bị rớt ra ngoài.

Hắn nắm đại thứ gì đó ổn định thân thể, dùng hết sức đóng sầm cửa xe lại.

Kéo dãn khoảng cách với những người còn sống kia.

Nam sinh quay đầu nhìn người cứu hắn.

Cô gái lái xe mặc một bộ váy xinh đẹp bất thường ở mạt thế, làn váy xoã tung tản ra bốn phía ghế ngồi.

Không biết đã bao lâu rồi chưa thấy qua ai chú ý ăn mặc sạch sẽ, đẹp đẽ như thế?

Không chỉ có chú ý đến quần áo, cô gái này lớn lên cũng thật xinh đẹp.

Là kiểu dung mạo xinh đẹp có thể chịu sự quan sát của kính phóng đại lên gấp 8 lần.

Nếu không phải đằng sau còn có zombie đuổi theo, suýt chút nữa cậu còn cho rằng lúc trước mình đang nằm mơ, bây giờ đã tỉnh mộng, trở lại thế giới hoà bình.

"Dây an toàn."

Nam sinh hoàn hồn, kéo dây an toàn, thắt đàng hoàng.

Chiếc xe chạy có chút tùy ý, trực tiếp đâm vào chướng ngại vật trên đường.

Chất lượng của xe so với trong tưởng tượng hắn tốt hơn rất nhiều, đâm loạn một phen như vậy, cũng không có chuyện gì lớn.

Linh Quỳnh cũng nhân cơ hội quét mắt qua nam sinh vài lần.

Nam sinh mặc một chiếc áo sơ mi trắng có chút bẩn, nhìn qua rất văn nhã, rất có khí chất học sinh tốt.

Linh Quỳnh: " Anh tên gì?"

Nam sinh sợ hãi, quay đầu sang chỗ khác "Khương......." Cậu dừng lại 1 giây.

"......"

Linh Quỳnh nhìn qua đỉnh đầu hắn, ba chữ to sáng chói lóa còn chưa hoàn toàn tối xuống ' Khương Tầm Sở '.

Sao, đây là hiện trường sửa tên à?

"Khương."

"...... Ân."

"Thật tốt."

Khương Tầm Sở theo bản năng liếc cô một cái, không hiểu lắm câu ' thật hay' kia của cô là có ý gì.

"Cảm ơn cô." Khương Tầm Sở nói: "Vừa rồi......"

"Không cần khách khí, thuận tay mà thôi." Linh Quỳnh nhấp môi khẽ cười.

Mang cảm giác em gái nhà bên dịu dàng ngoan ngoãn, làm người ta không thể cảm thấy chút sự uy hiếp nào.

Khương Tầm Sở cẩn thận hỏi: "Vì sao lúc nãy cô không cứu mấy người kia?"

"Ca ca, xe tôi chỉ có chừng này thôi, bọn họ ngồi ở đâu bây giờ? Trong túi tôi à?"

Bảo cô cứu Lâm Diệu Như, cô điên hay gì?

Cứu cô ta còn không bằng cứu một con chó!

Khương Tầm Sở bị tiếng "ca ca" trong trẻo ngọt ngào kêu đến sửng sốt, một hồi lâu sau mới quay đầu lại nhìn đằng sau.

Xe này chỉ có năm chỗ ngồi, một chỗ ngồi đằng sau còn có một cái hộp to.

Vừa rồi có năm người sống sót, khẳng định xe sẽ không đủ chỗ.

Linh quỳnh bĩu môi thở dài "Hơn nữa chờ cứu bọn họ, chính tôi cũng sẽ có nguy hiểm, tôi cũng không thể bởi vì cứu người khác mà không màng tới an toàn của mình chứ?"

Khương Tầm Sở nhìn qua có vẻ không quan tâm đến chuyện Linh Quỳnh không cứu mấy người sống sót kia, mà đang quan tâm đến một chuyện khác.

"Vậy vì sao cô cứu tôi?" Xe của cô là đi vào từ bên ngoài, vì sao lại mạo hiểm tới cứu hắn.

Linh Quỳnh cười ngọt ngào "Vì anh đẹp."

"......" Chỉ vì cái này? Lý do này có phải quá mức nông cạn hay không?

Suy nghĩ của Khương Tầm Sở xoay chuyển hai vòng, cũng không tiếp tục truy vấn nữa.

Cậu im lặng một phút, lại lên tiếng: "Còn chưa biết cô tên là gì?"

"Hứa Vô Yên."

Khương Tầm Sở không nói nhiều, hỏi xong vài câu lấy lệ, lại phát hiện bọn họ không còn chuyện gì để nói, liền im lặng luôn.

Sắc mặt trở nên trắng bệch, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Bàn tay ấn chặt lấy đầu gối mình, bởi vì dùng sức, gân xanh mu bàn tay đều lồi lên cả.

"Anh làm sao vậy?"

Khương Tầm Sở liếc nhìn cô một cái, sau đó lại nhìn về phía sau.

Đằng sau hình như chỉ có phế tích của thành thị, không có zombie, cũng không có con người.

"Cô thả tôi xuống trước đi." Khương Tầm Sở nói: "Tôi bị cắn."

Kẽo kẹt ——

Xe đột nhiên dừng lại.

"Anh nói cái gì?"

"Tôi bị cắn." Khương Tầm Sở nói: "Không biết khi nào sẽ biến dị, cô thả tôi xuống phía trước là được."

Tiểu cô nương tựa hồ bị dọa rồi.

Biểu tình ngây ngốc, một hồi lâu sau cũng không phản ứng lại.

Một phút sau cô khởi động xe, tiếp tục đi về phía trước, cũng không nói chuyện nữa.

Xe vẫn luôn đi về phía trước, cũng không có ý dừng lại.

"Cô......"

Linh Quỳnh giơ tay, lòng bàn tay đối diện với hắn, ý bảo hắn câm miệng, "Anh không cần nói chuyện, đợi ra khỏi thành phố lại nói."

"Tôi có khả năng......"

"Anh bị cắn bao lâu rồi?"

"Một ngày."

"Người bị cắn trúng, thời gian biến dị dài nhất chỉ có sáu tiếng đồng hồ, nhưng cả một ngày anh cũng chưa biến dị, hẳn là tạm thời đang an toàn."

Khương Tầm Sở còn muốn nói cái gì nữa, Linh Quỳnh lại nghiêng nghiêng đầu "Ca ca, không được ảnh hưởng đến việc lái xe của tôi nha."

...

Khi Linh Quỳnh đi ngang qua một cửa hàng trang sức, còn đi vào dạo qua một vòng.

Khương Tầm Sở ngồi ở trong xe, chỉ có thể thấy cô đi đi lại lại trong tiệm, không thấy rõ cô đang làm cái gì.

Lúc trở về cũng là tay không, không thấy cô lấy bất kì thứ gì.

Trong phó bản tiền giấy chắc chắn không dùng được, cho nên những loại kim loại quý này có thể sẽ là tiền tệ giao dịch lưu thông khắp mọi nơi.

Cũng giống như linh tệ ở phó bản trước.

Mạt thế cũng không thể kiếm tiền như bình thường, vậy chỉ có thể tự nghĩ ra cách tự tìm.

Cũng may trừ một hai ngày đầu mạt thế, hiện giờ đống vàng bạc, đá quý còn thua một cái bánh mì, không ai thèm cướp.

——— Vạn vật đều có đường phân cách———

Ô ô ô, lập tức liền phải lên kệ sách, bỏ phiếu không nào?

Bình Luận (0)
Comment