(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 131

Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

An Trường Kình nhìn ra ngoài cửa, dịch đến bên người Khương Tầm Sở, nhỏ giọng nói: "Cái kia...... Cậu có cảm thấy em gái cậu, có chút kỳ quái hay không ?"

"Tôi không có ý gì khác." An Trường Kình sợ Khương Tầm Sở hiểu lầm, giải thích một câu "Chỉ là cảm thấy những hành động gần đây của cô ấy có hơi....."

An Trường Kình cho Khương Tầm Sở một cái ánh mắt ' Cậu hiểu mà'.

Dù sao này ở chung theo đường đi này, An Trường Kình luôn cảm thấy cô gái nhỏ nhìn qua ngoan ngoãn dịu dàng kia, chỗ nào cũng lộ ra điểm kỳ quái, tà môn.

Khương Tầm Sở: "......"

Khương Tầm Sở không trả lời được vấn đề này.

Dù sao đó cũng không phải em gái hắn.

......

Linh Quỳnh rất vui khi được thưởng thức quả ảnh tuyệt mỹ của nhóc con nhà mình.

Hiện tại cô mười phần xác định, trò chơi này tuyệt đối không phải cái trò chơi đứng đắn gì.

Cái không gian này, tư thế bị trói buộc này, ánh mắt này...... Tuyệt! Quá tuyệt! Khắc kim vì nhãi con là đáng giá!

【 Tình yêu, hoạt động bán hàng theo giá gốc được mở ra trong thời gian giới hạn, nếu biết tận dụng cơ hội sẽ lời to nha ~】

Linh Quỳnh còn chưa vui mừng xong đã bị một gáo nước lạnh tạt vào đầu, trái tim nồng cháy ban nãy bây giờ đã nguội đi một nửa.

Kỹ năng tận dụng mọi thứ lừa khắc của cẩu Lập Lánh đã lên đến mức thượng thừ.

【 Hoạt động bán giá gốc: Ngắm hoa trong sương mù. 】

【 Quy tắc hoạt động: Trong thời gian chỉ định tham gia rút thẻ, sẽ được phát phúc lợi mua giá gốc. 】

【 Thời gian hoạt động: Hôm nay từ 20: 00-23: 00】

【 Tình yêu, hoạt động bán giá gốc rất có lời nha. Không chỉ có rút được thẻ bằng giá gốc, trong quá trình rút thẻ, nếu ngài may mắn còn có thể có cả thẻ đặc biệt, có lời hơn ngày thường rất nhiều. 】

Linh Quỳnh mới không thèm nghe Lấp Lánh khoác lác, bày ra một mặt đơ như gỗ hỏi: "Ta may mắn chỗ nào hả?"

Chỉ với cái vận may lúc rút thẻ là đã......

Tốt chỗ nào?

【 Tình yêu, ngài là người may mắn nhất, sao lại nói là không may mắn? Ngài phải tin tưởng bản thân, ngài chính là người được nữ thần may mắn ưu ái. 】

Linh Quỳnh ha hả: "Vậy nữ thần may mắn ưu ái ta chắc phải là gian tế của nữ thần xui xẻo trà trộn vào rồi sao?"

【......】

Linh Quỳnh hùng hùng hổ hổ, ngoài miệng nói không rút, thực tế...... Thì thơm thật.

...

rút thẻ với giá gốc đúng thật là xác xuất trúng cao hơn ngày thường thường rất nhiều, bằng không thì sao có thể gọi là hoạt động phúc lợi cơ chứ.

Linh Quỳnh rút thẳng đến một thẻ [ vô tận đêm ], giữ gốc ra một thẻ [ ôm một cái ].

Thẻ trước không thể hiểu nổi, nhưng thẻ giữ gốc cũng rất đơn giản thô bạo.

Tên thẻ bài thật là thô bạo quá mức thô bạo, bình thường đã khó hiểu lại càng khó hiểu hơn.

Khả năng trò chơi này là dạng trò tam vô cực kì tùy hứng nhỉ.

【 thân thân, chúng ta tuy rằng hiện tại là tam vô, nhưng khi chính thức đưa ra thị trường, khẳng định là có được chứng chỉ. 】

Linh Quỳnh kéo khóe miệng cười một chút, giây tiếp theo khóe miệng liền hạ xuống "Mi có thể được đưa ra thị trường hay không cũng là một vấn đề."

【......】

Linh Quỳnh thành công làm Lấp Lánh dỗi đến offline, suиɠ sướиɠ mà đóng thẻ lại, đi bộ về cửa hàng tiện lợi.

An Trường Kình dán băng keo cá nhân cho cái mũi của mình, bộ dáng râu ria xồm xoàm, nhìn có chút buồn cười.

Linh Quỳnh đến gần Khương Tầm Sở ngồi xuống.

Giữa bọn họ là một cái nồi nhỏ, bên trong đang nấu mì ăn liền.

An Trường Kình không biết lấy từ chỗ nào đến vài lá cải.

Tuy rằng không được 'nhiều', nhưng màu rau xanh nổi trên mặt, được đảo theo dòng nước cuốn, làm món ăn có vẻ ngon miệng hơn nhiều.

An Trường Kình cầm cái chén, háo hức nhìn nồi.

Trên đường bỏ chạy giữa mạt thế mà được ăn một tô mì nóng hổi cũng cực kỳ xa xỉ.

Đa số thời gian đều chỉ có thể ăn mỗi lương khô, vừa tiện lại vừa có thể bổ sung thể lực.

Nhưng từ ngày hắn đi theo hai anh em này, nấu ăn cơ hồ đã trở thành chuyện thường ngày.

Thậm chí có đôi khi vị tiểu công chúa kia, ngẫu nhiên còn nấu cháo, nấu cơm.

Lúc ăn mì, Linh Quỳnh lấy toàn bộ ra cải ra, ném vào chén Khương Tầm Sở.

"Em cậu không ăn rau xanh sao?" An Trường Kình ngậm mì trong miệng, mơ hồ hỏi.

Khương Tầm Sở: "......"

Lúc trước cô ăn mà.

Có thể là không thích ăn loại rau này?

"Đây chính là mấy lá rau còn tươi có thể ăn thật vất vả lắm tôi mới tìm được." An Trường Kình nói: "Qua thôn này không còn được vậy nữa đâu."

Khương Tầm Sở: "......"

Linh Quỳnh chưa đụng vào, Khương Tầm Sở cũng không bắt bẻ.

Ăn xong, An Trường Kình tự mình tìm chỗ nghỉ ngơi.

Linh Quỳnh ngồi gần Khương Tầm Sở, lấy dây thép vẽ những hình không có ý nghĩa gì trên mặt đất.

"Tôi muốn nói với cô một chuyện."

Khương Tầm Sở đột nhiên lên tiếng.

Con ngươi Linh Quỳnh hơi sáng ngời lên, nghiêng đầu "Anh nói đi."

Khương Tầm Sở nhìn về phía An Trường Kình một cái, An Trường Kình đưa lưng về phía bọn họ, không nhìn thấy bên này.

Khương Tầm Sở hạ giọng: "Nó bắt đầu lan ra rồi."

Linh Quỳnh: "???" Gì?

Đầu ngón tay Khương Tầm Sở chỉ xuống đùi.

Linh Quỳnh ' A' một tiếng, bừng tỉnh: "Cho tôi xem đã."

Khương Tầm Sở: "......"

Khương Tầm Sở xắn quần lên.

Miệng vết thương tuy rằng đã khép lại, nhưng vết sẹo vẫn còn.

Lúc này hoa văn màu đen ở bốn phía vết sẹo đã lan ra ít nhất năm sáu centimet.

Sở trường Linh Quỳnh là so sánh "Dài hơn một chút rồi."

Khương Tầm Sở thả quần xuống "Ngày hôm qua tôi cũng không thấy, hôm nay đã lan ra nhiều như vậy...... Dựa theo cái tốc độ này, khả năng không bao lâu nữa tôi liền sẽ biến dị."

Khương Tầm Sở dừng một chút, nói ra ý nghĩ của mình: "Chúng ta vẫn là tách ra đi thôi, như vậy an toàn hơn."

Linh Quỳnh: "Anh đi cùng tôi mới an toàn."

Nếu ba ba không khắc kim cho anh, anh sẽ ngỏm!!

Khương Tầm Sở: "......"

Linh Quỳnh chống cằm suy tư, "Lúc trước cũng chưa từng lan ra, bây giờ tại sao lại trở thành như vậy, anh đã làm cái gì?"

Khương Tầm Sở lắc đầu "Tôi chưa từng làm cái gì."

"Thế thì thật kỳ quái." Đang yên đang lành sao tự nhiên lại lan ra được chứ.

Khương Tầm Sở thật sự bình tĩnh tiếp nhận sự thật: "Rất có khả năng tôi sẽ biến dị, giống như những zombie bên ngoài kia, cô.....Thật sự không sợ sao?"

Từ lúc mạt thế bắt đầu, đã có bao nhiêu người, bởi vì bạn bị cắn, bởi vì sợ hãi mà vứt bỏ thậm chí là tự mình gϊếŧ chết người ta.

"Lúc trước không phải tôi đã nói rồi sao......"

"Cô không cần phải nói nữa." Khương Tầm Sở giơ tay cắt ngang lời cô.

Hắn biết cô đánh zombie rất lợi hại.

Không cần lặp lại lần nữa.

"Được thôi."

Linh Quỳnh đem lời muốn nói nuốt lại.

"Anh cảm thấy sẽ có thuốc chữa không?"

"...... Không biết." Đầu ngón tay Khương Tầm Sở chọc chọc vào vết sẹo ở đùi.

"Anh không muốn tìm thuốc chữa bệnh sao?"

Khương Tầm Sở: "Có một số việc là số trời đã định rồi."

"Vậy à." Linh Quỳnh cười một cái, tiến đến bên người hắn, dùng thanh âm ngọt ngào mà nói: "Ví như gặp được tôi."

Ngọn lửa mong manh bập bùng sắp tắt, ánh lên sườn mặt trắng nõn của tiểu cô nương.

Lông mi nhỏ dài rậm mịn, tạo ra một mảnh bóng hình cung dưới mí mắt.

Vì đến quá gần, nên Khương Tầm Sở thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của cô.

Một cô gái nói ra loại lời này......

Khương Tầm Sở nói sang chuyện khác: "Cô không tò mò vì sao tôi bị cắn lâu như vậy cũng chưa biến dị sao?"

Cô hình như vẫn luôn không đề cập đến vấn đề này.

Hay là nghĩ nếu hắn biến dị liền sẽ gϊếŧ chết hắn luôn......

Linh Quỳnh cong môi: "Anh thật may mắn."

Khương Tầm Sở: "......"

Khương Tầm Sở ngừng nói chuyện với cô "Thời gian cũng không còn sớm nữa, cô nghỉ ngơi đi, tôi gác đêm."

Bảo cô gác đêm cũng không thực tế, vị chủ tử này sẽ không canh qua đêm, trước nay đều là ngủ một giấc đến tận hừng đông.

Cánh tay Khương Tầm Sở đột nhiên nặng lên, đầu lông xù xù nhích lại gần.

"Cô làm gì vậy?"

Tiểu cô nương nói như đúng rồi "Ngủ nha."

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bình Luận (0)
Comment