(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 134

Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by Tuyết Hạ Bình Chi & Triệu Mộc Hạ.

~~~

Trong tòa nhà lớn ở thành phố.

Lúc này trong đại sảnh có không ít người, tụ tập tốp năm tốp ba nói chuyện hoặc là nghỉ ngơi.

Trừ những người này, một bên khác còn có mấy người mặc quân phục, cầm vũ khí canh cửa.

Trong đám người ở đại sảnh, có một nữ sinh đang rống giận những người đối diện "Không phải các người nói thấy Mục ca à, tại sao đến tận bây giờ còn chưa tìm được?"

Nếu Linh Quỳnh ở đây, liền sẽ nhận ra nữ sinh kia chính là Lâm Diệu Như.

Nam nhân bên cạnh Lâm Diệu Như tiếp lời: "Người ta có chân mà, lại nói lời của mấy người kia cũng đâu chắc tin được...... Bà cô này, còn tưởng rằng bây giờ là trước mạt thế sao?"

Tìm người nào có dễ dàng như vậy.

Lâm Diệu Như: "......"

Lâm Diệu Như bực bội chửi thêm hai câu, trực tiếp đi sang một góc giận dỗi.

Nam nhân vội vàng chạy lại dỗ dành, bưng trà rót nước nói xin lỗi. Nhưng Lâm Diệu Như cũng không quan tâm, thậm chí còn nặng lời sỉ nhục.

Nam nhân cũng có thể đang nhịn, dùng mặt nóng dán mông lạnh* đến cùng.

*Chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ, cư xử nhún nhường và tuyệt đối nghe theo lời đối phương .

"Người đâu, người đâu, mau đến đây."

Bên ngoài có người vừa trở về, hung hăng hét lớn.

Mọi người trong đại sảnh lúc này đều bị thu hút.

Bao gồm cả Lâm Diệu Như.

Mấy người trở về này, chính là mấy người vừa rồi xung đột với Linh Quỳnh kia.

Người bị thương được đưa đi chữa trị, người không bị thương kể lại những chuyện đã xảy ra.

Lâm Diệu Như càng nghe mày càng nhăn sâu hơn, chen vào hỏi: "Cô gái đó trông như thế nào?"

Người nọ cẩn thận nhớ lại một lần.

Tuy rằng Lâm Diệu Như cảm thấy có chút khác biệt, nhưng cô vẫn cảm thấy người kia chính là Hứa Vô Yên.

Người nọ còn tiếp tục nói.

Chuyện Khương Tầm Sở bị cắn, mà không biến dị cũng nôn ra hết.

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều sôi trào.

Trong ấn tượng của bọn họ, không có ai bị cắn mà không biến dị.

Người cầm vũ khí bên kia đại sảnh nghe thấy động tĩnh, gọi tất cả mọi người lại hỏi: "Bọn họ ở chỗ nào?"

Nhóm người này tuy rằng mặc quân phục, nhưng lại hung thần ác sát, khiến bọn họ đều có chút sợ.

Người dẫn đầu tên Triệu Kỳ, dung mạo không hề xấu, thậm chí có thể nói là tuấn tú.

Nhưng trên mặt hắn lại có một vết sẹo gớm ghiếc, nhìn qua rất dọa người.

"Ở...... Bọn họ đi về phía đông, hẳn là còn chưa ra khỏi thành phố."

Triệu Kỳ gõ bàn trầm tư một lát, nhìn về phía nói chuyện nọ: "Cậu, dẫn đường."

Triệu Kỳ rất nhanh tập hợp một tiểu đội người, chuẩn bị tự mình ra ngoài tìm người.

Lâm Diệu Như chạy lên: "Triệu Kỳ, cho tôi đi với."

Triệu Kỳ liếc cô ta một cái "Cô đi làm gì?"

Lâm Diệu Như: "Anh quản được tôi à, dù sao tôi cũng muốn đi."

Triệu Kỳ: "......"

Triệu Kỳ: "Hừ, đúng, cô là người của Mục Sâm. Nhưng nếu cô mà chết cũng đừng trách tôi."

...

Lúc này Linh Quỳnh đang ở một siêu thị.

Bên trong sớm đã không còn đồ, những thứ còn lại đều vô dụng.

Khương Tầm Sở thấy An Trường Kình ở một bên khác, đi đến bên cạnh Linh Quỳnh, hỏi cô: "Tại sao cô cứ đánh vào chỗ này của bọn họ?"

"Chỗ nào?"

Khương Tầm Sở chỉ xuống đùi.

Cô luôn đánh vào đúng chỗ bị thương của hắn, cho dù có lệch cũng không cách xa lắm.

Một người là trùng hợp, nhưng mà cả ba người đều như thế.

Vậy khẳng định là cô cố ý.

"Không phải bọn họ bắt nạt anh sao? Báo thù cho anh nha."

" Báo thù......cho tôi?"

Đáy lòng hắn tuy rằng đã có suy đoán này, nhưng bây giờ nghe chính miệng cô nói ra, vẫn có cảm giác khác......

Có loại cảm giác rất kỳ diệu.

"Đúng vậy, làm sao ba ba như có thể để anh chịu ủy khuất chứ." Linh Quỳnh vỗ vai hắn: "Anh yên tâm đi, ai dám bắt nạt anh tôi đều sẽ bắt hắn trả đủ cho anh."

Nhãi con tuy rằng rất tốn tiền, nhưng cũng là do chính cô nuôi.

Người khác làm gì có cửa bắt nạt hắn chứ!

"......" Ba ba?

Khương Tầm Sở cũng không nghĩ nhiều, không chừng mấy người ở trên mạng cứ mở miệng ra bố mày.... đều là con gái cả.

Khương Tầm Sở: "Cô không hỏi tôi về chuyện khác sao?"

"Cái gì?"

Khương Tầm Sở: "Chuyện tôi bị cắn."

Lúc ấy hắn đã đã bị cắn tầm năm ngày, nhưng hắn chỉ nói một ngày với cô.

Linh Quỳnh: "A, chuyện anh nói dối tôi."

Khương Tầm Sở rũ mắt nhìn dưới mặt đất "Ừm."

Linh Quỳnh tỏ ra không sao nhún nhún vai: "Chúng ta lúc ấy không thân mà, anh có đề phòng là rất bình thường nha. Dù sao cũng là mới chạy từ ổ sói ra mà"

Người bình thường đều sẽ cảnh giác,nếu đổi thành cô, cô cũng sẽ giấu.

Khương Tầm Sở: "...... Cô thật sự không tức giận sao?"

"Không tức giận nha." Con mắt Linh Quỳnh đảo một vòng, "Nếu anh cảm thấy tôi tức giận vậy hôn tôi một cái đi."

Linh Quỳnh nghiêng mặt, đầu ngón tay chỉ chỉ khuôn mặt, con mắt chứa đầy chờ mong.

Cô biết là không có khả năng, nhưng nếu nhãi con chủ động, thật quá là hấp dẫn.

Có chút chờ mong nha.....Hì hì hì.

Khương Tầm Sở: "......"

Khương Tầm Sở dùng hành động tỏ vẻ cự tuyệt.

Linh Quỳnh chu môi, nhỏ giọng nói thầm: "Đợi tôi rút được thẻ đi."

Linh Quỳnh đi đến một dãy kệ để hàng, tìm đồ vật.

Khương Tầm Sở vốn dĩ muốn qua chỗ An Trường Kình, nhưng Linh Quỳnh chỉ có một mình, hắn lại không yên tâm, cuối cùng vẫn theo lại đây.

Dãy kệ hàng trước mặt Linh Quỳnh còn khá gọn gàng, nhưng bị phủ một lớp bụi.

Linh Quỳnh phủi lớp bụi phía trên xuống, một đống những bịch được đóng gói như bánh mì đầy màu sắc.

Thẳng đến khi Linh Quỳnh ném đồ vào trong tay hắn, bắt hắn cầm, hắn mới thấy rõ đám bánh mì gọn gàng này là cái gì.

Khương Tầm Sở: "......"

Cảm giác mình đang ôm củ khoai lang nóng phỏng tay.

Vì một lý do ám ảnh tâm lý nào đó, khi đối mặt với những chuyện như vậy rất khó vượt qua.

Nhưng Khương Tầm Sở cũng không dám ném đi, chỉ có thể cầm cho cô.

Lúc cô sai người khác như người hầu thế này, quá thành thạo rồi......

"Cô kén chọn như vậy sao?" Trong lòng ngực Khương Tầm Sở số 'bánh mì' càng ngày càng cao.

Linh Quỳnh: " Bây giờ tôi không thấy loại tôi hay dùng, nên phải thử hết để biết loại nào tốt nhất."

Khương Tầm Sở : "......"

An Trường Kình từ đám đất hoang bên kia đi tới, thấy thứ Khương Tầm Sở cầm, xấu hổ đi về "Mấy người tiếp tục, mấy người tiếp tục đi."

Đi ra một khoảng cách, đáy lòng An Trường Kình trực tiếp nói thầm.

Bây giờ anh trai nhà ai cũng vậy sao?

Đến cả vấn đề sinh lý của em gái cũng quan tâm à?

Thật đúng là người anh trai tốt nhất thế giới!

An Trường Kình muốn đi qua bên khác nhìn lén, khi đi ngang qua cửa lớn, nhìn lướt qua bên ngoài.

Vừa đảo qua, mà An Trường Kình đã bị dọa nhảy dựng lên.

Thân thể phản ứng càng nhanh, đầu óc chuyển một vòng, hắn đã ngồi xổm xuống, dịch đến đằng sau kệ hàng, phất tay với Linh Quỳnh và Khương Tầm Sở.

"Làm sao vậy?"

An Trường Kình phất tay ra hiệu bọn họ ngồi xổm xuống, "Có xe tới."

Thế giới bây giờ dù thấy người sống, cũng không dám tùy tiện chào hỏi đâu.

Nói không chừng đám người này là được Diêm Vương phái tới đó.

Khương Tầm Sở và Linh Quỳnh đồng thời nhảy sang một góc, lợi dụng góc chết ngăn trở thân hình.

Âm thanh động cơ từ xa tới gần, ngừng lại ngoài cửa.

Cửa xe được mở ra, cũng giống như tiếng động cơ, đều là từ ngoài vào.

"Chính là chiếc xe này."

"Xe ở chỗ này, hẳn là ở gần đây, lục soát."

"Các người qua bên kia, mấy người lục soát bên này......"

Linh Quỳnh nhướng mày, "Đây là nhằm vào chúng ta rồi."

Khương Tầm Sở: "Những người vừa rồi đó còn có đồng bọn....."

Linh Quỳnh hối hận cực kỳ.

Không nên thả đám người kia mà.

Cho mỗi người một bông hoa vào đầu không tốt sao?

Làm việc tốt không có nghĩa sẽ được báo đáp mà!

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bình Luận (0)
Comment