(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 139

Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

"Thế sao cô ấy lại gọi cậu là ca ca?"

Vị kia không giống kiểu người sẽ gọi loạn đâu.

Như hắn này.... Ở chung lâu như vậy rồi, phần lớn thời gian cô đều gọi tên, hiếm khi gọi là An tiên sinh.

Làm gì mà biết dùng xưng hô vừa thân mật vừa dễ nghe như ca ca chứ?

Khương Tầm Sở lắc đầu, "Tôi không biết, ngay từ đầu cô ấy đã gọi như vậy."

Ban đầu còn nghe không tự nhiên, sau khi nghe nhiều lần, cũng dần quen.

Giọng nói tiểu cô nương đặc biệt mềm mại, lúc cô gọi ca ca, giống như đang làm nũng, nghe tiếng cô làm trái tim hắn cũng mềm nhũn theo.

Nhưng mà cũng không phải mỗi lần gặp mặt cô đều gọi là ca ca, chỉ là thỉnh thoảng. . .

An Trường Kình: ". . ."

"Hai người thật sự không phải anh em ruột à?"

"Không phải."

An Trường Kình: "Vậy hai người. . . Có quan hệ gì?"

Khương Tầm Sở không trả lời vấn đề này.

Hắn trả lời không được.

. . .

Thành phố H.

Linh Quỳnh rút mấy tấm thẻ mới có thể đánh hết quái để đến thành phố H.

Khương Tầm Sở muốn tới thành phố H là vì tìm cha của hắn.

Nơi cuối cùng cha Khương đi công tác là ở đây.

Linh Quỳnh cầm một tấm bản đồ thành phố H, "Anh biết đến chỗ nào để tìm manh mối không?"

Khương Tầm Sở lấy từ trên người ra một tấm thẻ ra vào "Tôi phát hiện nó ở trong nhà."

Linh Quỳnh không nhận, cứ nhìn chằm chằm như vậy một lúc.

Bên trên thẻ ra vào có mấy chữ Viện nghiên cứu thứ ba '.

Viện nghiên cứu thứ ba không được đánh dấu trên bản đồ, bây giờ còn không thể lên internet tìm kiếm.

Muốn tìm được viện nghiên cứu thứ ba, cũng có chút khó khăn.

Lỡ như là viện nghiên cứu bí mật, làm dưới đất, đoán chừng là tìm tới chết cũng không ra.

Đã tới rồi thì nên đi tìm thử một chút.

Dù sao cũng đã khắc ra thẻ.

Nên chắc chắn cô không thể khắc trắng được.

"Đi thôi." Linh Quỳnh ném bản đồ vào trong xe "Vào thử xem."

"Cô cũng muốn vào à?"

"Đương nhiên, tôi cũng đâu thể để anh đi vào một mình được?" Linh Quỳnh mở cửa xe, ra hiệu hắn lên xe.

Khương Tầm Sở: "Đây là chuyện của tôi, cô không cần thiết phải mạo hiểm cùng tôi. Cô có thể cùng An Trường Kình đi đến căn cứ trước, bên kia hẳn là tương đối an toàn."

Linh Quỳnh nghiêng người qua, đến đến sát tai hắn "Ca ca, tôi thích mạo hiểm với anh nha."

Lỗ tai Khương Tầm Sở hơi nóng lên, mặt cũng đỏ lên.

Hắn dịch người ra, lên xe trước một bước, cũng tự mình đóng cửa xe lại.

Linh Quỳnh cong khóe môi cười khẽ, ngân nga giai điệu không rõ tên rồi vòng qua bên khác lên xe.

. . .

Thành phố H, quảng trường trung tâm.

Quảng trường trung tâm hình như đã xảy ra một trận chiến cực lớn, không ít kiến trúc đều đã bị phá hủy hay sụp đổ, mặt đất cũng mấp mô, xuất hiện không ít hố.

Lúc này trên quảng trường, có mấy người đi nhanh qua.

Tinh thần mỗi người đều căng như dây đàn, quan sát hoàn cảnh chung quanh.

"Mục ca."

Đi xuyên qua quảng trường, trong một góc có người đang chờ, thấy bọn họ trở về, lập tức chạy ra ngoài đón.

Nam nhân tên là Mục ca kia cao gần 1m9, đứng trong đám người thì cao hơn cả một đoạn, khí chất xuất chúng.

Mục Sâm ra hiệu, đoàn người xuyên qua ngõ nhỏ, lên chiếc xe đậu bên ngoài.

Xe chạy dọc theo hướng đường cái.

Mục Sâm ngồi ở phía sau mở bản đồ ra, một bên đánh dấu một bên hỏi những người khác: "Mọi người thu hoạch được gì rồi?"

"Không thu hoạch được gì cả, bọn tôi tìm ở phía đông cả hôm nay."

"Chúng tôi đã tìm được một ít vật tư, nhưng bên kia có Zombie, nên phải về trước."

"Chúng tôi nhìn thấy vết tích có người hoạt động, nhưng không nhìn thấy người sống."

Mục Sâm chia người thành bổn nhóm nhỏ, mỗi nhóm phụ trách điều tra mỗi hướng đông tây nam bắc.

Mục Sâm suy tư một lát, nói: "Đi tìm vật tư trước đi."

. . .

Mục Sâm mang người đi tìm vật tư, từ bên ngoài nhìn vào còn cho rằng không có nhiều Zombie lắm, ai biết khi đi vào, bên trong toàn là Zombie.

Một đám người chật vật bị Zombie vây quanh, thật vất vả mới có thể thoát ra ngoài.

Mục Sâm và người bên trong phi như điên ra ngoài.

Bởi vì Zombie đã đuổi đến rất sát, đội ngũ của Mục Sâm phải chia thành hai đội.

Mục Sâm và ba người nữa rất vất vả mới thoát khỏi Zombie được, chạy ra từ ngõ nhỏ còn xém chút nữa thì bị xe đụng.

Nếu không phải Mục Sâm kéo một người trong đó về, đoán chừng người kia sẽ bị đâm trực diện vào.

Chiếc xe kia lao thẳng ra khỏi đường, dừng lại.

Có người nhô đầu ra nhìn "Chết tiệt, gì vậy anh hai."

Xe chậm rãi lui về.

Mục Sâm liếc hai người bạn, để hắn đứng trước phòng thủ.

"Người anh em, mọi người chạy nhanh hơn chút nữa đi, bây giờ bọn kia đi hết rồi." An Trường Kình cũng bị giật mình, vừa rồi hắn còn tưởng là Zombie.

Kết quả nhìn kỹ thì không giống.

Đương nhiên, coi như là không phải, An Trường Kình cũng không có ý định dừng xe.

Dù sao cũng không biết người sống sót bây giờ có cái đức hạnh gì.

Nhưng mà người phía sau bảo lùi lại, hắn đành phải lùi theo.

"Mọi người không sao chứ? Vừa rồi không phải tôi cố ý đâu."

Mục Sâm: "Không có việc gì."

Cửa xe sau được mở ra, một tiểu cô nương từ trong xe xuống, hình tượng sạch sẽ xinh đẹp kia, đến Mục Sâm cũng giật mình.

Tiểu cô nương đóng cửa xe, cười nhạt nhìn về phía Mục Sâm: "Mục Sâm, muốn quá giang một chuyến không?"

Nam chính coi như là bẩn thỉu, cũng lộ ra phong thái không giống người thường nha.

Chậc chậc chậc. . .

Đáng tiếc cọng cỏ này cô chỉ liếc được một chút thôi.

Mục Sâm hơi không xác định được "Cô là. . . Hứa Vô Yên à."

"Ừm hứm."

". . ."

Mục Sâm không có ấn tượng sâu với Hứa Vô Yên, nhưng Hứa Vô Yên trong trí nhớ hắn, cùng người trước mặt này hoàn toàn không giống.

"Sao cô lại ở chỗ này? Tiểu Diệu không đi cùng cô sao?"

Lâm Diệu Như lớn lên cùng hắn, cho nên Mục Sâm đối xử với cô ta như em gái.

Lần trước bọn họ đã lạc nhau, hắn phải quay về tìm.

Cuối cùng thật sự không tìm được, lúc này mới đành phải đi theo kế hoạch ban đầu.

Linh Quỳnh không trả lời vấn đề này, "Anh có muốn đi nhờ xe hay không?"

Mục Sâm: ". . ."

Mục Sâm lên xe phát hiện ngoại trừ thanh niên lái xe râu ria xồm xoàm phía trước kia, còn có một nam sinh tướng mạo tuấn mỹ nữa.

Hắn quay đầu lại, hơi gật đầu chào hỏi.

Mục Sâm và hai người bạn hắn lên xe, đằng sau nếu chen một chút còn có thể ngồi thêm một người, nhưng Linh Quỳnh không có ý chen với bọn hắn.

Khương Tầm Sở cho là cô không vui khi cùng mấy người trông bẩn thỉu đằng sau ngồi chung, rất tự giác mở dây an toàn chuẩn bị ra phía sau.

Ai biết Linh Quỳnh lại đẩy hắn về, lên xe trực tiếp ngồi vào trong ngực hắn.

Khương Tầm Sở: ". . ."

An Trường Kình: ". . ."

Mục Sâm lại nhìn Khương Tầm Sở thêm hai cái, nhưng cũng không hỏi thêm gì.

Hắn và Hứa Vô Yên cũng không phải rất thân quen gì.

Chuyện của người ta, không tới phiên hắn để ý.

"Lái xe đi, ngẩn người gì nữa?" Linh Quỳnh tìm một ổ thoải mái, kéo tay Khương Tầm Sở đang không biết để đâu đặt bên hông mình.

Khương Tầm Sở liếc cô một cái, Linh Quỳnh cười với hắn: "Tôi sợ bị ngã nha."

". . ."

Khương Tầm Sở thở dài trong im lặng.

Hắn cảm thấy mình bại dưới tay cô gái nhỏ này rồi.

Kể từ khi biết hai người này không phải anh em, An Trường Kình cũng không cảm thấy lạ, yên lặng nổ máy xe.

Đây là mạt thế.

Nếu như là thời điểm trước mạt thế, hai người này mà không bị cảnh sát giao thông túm lấy dạy dỗ mới là lạ.

"Anh muốn biết Lâm Diệu Như ở đâu không?" Linh Quỳnh dựa vào Khương Tầm Sở, nghiêng đầu nhìn người phía sau.

Mục Sâm nhìn thẳng vào ánh mắt của Linh Quỳnh, khẽ nhíu mày: "Cô ấy ở đâu?"

Sao thái độ của Hứa Vô Yên này. . . trước kia không phải cô ta và Tiểu Diệu có quan hệ rất tốt sao?

"Tôi không biết. Nhưng hẳn là chưa chết, anh yên tâm."

Mục Sâm: ". . ."

Linh Quỳnh tì cằm lên bả vai Khương Tầm Sở, nghiêng đầu, lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ trắng nõn, "Nhưng tôi biết một chuyện khác, anh muốn biết không?"

Bây giờ cũng chỉ có thể cáo trạng với nam chính trước.

Nếu như bây giờ là trước mạt thế, còn có thể hố nam chính một lần.

Đáng tiếc. . .

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bình Luận (0)
Comment