(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 153

Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Khương Tầm Sở nhìn bàn tay bê bết máu của mình.

Đáy mắt Khương Lộ Vân đầy sự ngỡ ngàng, đứng hình, sau đó thân thể hắn tan ra và bay đi như mây khói.

Cảnh sắc bốn phía bị màu đỏ của máu tươi xâm chiếm, cuối cùng toàn bộ thế giới đều chỉ còn lại màu đỏ của máu.

Hắn như bị chìm vào đáy nước, dòng nước bao bọc lấy hắn, không ngừng kéo hắn xuống.

Toàn thân nặng trĩu......

Khương Tầm Sở cảm thấy cổ tay mình được ai đó giữ chặt, tiếp theo cả người dần dần nổi lên trên.

Trong dòng nước chảy xiết, hắn thấy thân ảnh cô gái mơ hồ.

Giây tiếp theo toàn bộ nước đều biến mất, dưới thân hắn chỉ còn giường lớn mềm mại, chỉ có vị trí chỗ giường có ánh sáng, những nơi khác là hư vô hết.

"Ca ca, anh đang suy nghĩ cái gì thế?"

Khương Tầm Sở ngẩng đầu lên, liền thấy cô gái ngồi quỳ ở bên cạnh hắn, khuôn mặt nhỏ hơi phồng lên, biểu tình vừa vô tội lại mang theo chút oán trách.

Khương Tầm Sở đột nhiên duỗi tay nắm lấy cổ tay Linh Quỳnh.

"???"

Linh Quỳnh bị Khương Tầm Sở túm lấy, đổ cả người về phía hắn, đâm vào lòng ngực Khương Tầm Sở.

Mọi thứ trước mắt xoay vòng, Linh Quỳnh bị ấn trên tấm chăn mềm mại.

"Anh làm cái gì......"

Câu nói kế tiếp bị Khương Tầm Sở chặn lại.

Đồng tử Linh Quỳnh trừng lớn, ngón tay chậm rãi dùng sức túm lấy quần áo Khương Tầm Sở.

Hạnh phúc đến quá bất ngờ, cô còn chưa kịp chuẩn bị mà......

Như thế này quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi đó!

Linh Quỳnh hơi đẩy Khương Tầm Sở ra, hít thở "Ca ca, anh muốn trải nghiệm với tôi ở chỗ này sao?"

Lông mi Khương Tầm Sở khép lại, lẩm bẩm một tiếng: "Dù sao cũng chỉ là mơ."

Linh Quỳnh: "......"

Con yêu có phải có hiểu lầm gì ở đây hay không?

Nhưng mà......

Cô cũng không ngại chuyện này cứ tiếp tục vậy đi.

Vui sướng được lúc nào hay lúc ấy!

...

Khương Tầm Sở cảm thấy giấc mơ kia rất dài, đến khi hắn tỉnh lại, thấy ánh sáng trên đỉnh đầu, hơi cảm thấy có chút chói mắt.

Hắn giơ tay chắn ánh sáng, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng người.

Mặt Linh Quỳnh xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Khương Tầm Sở theo bản năng ngồi dậy, tất cả ký ức đều về não lại, bao gồm cả giấc mơ kia.

Hắn có một loại cảm giác rất chân thật, giống như thể nó thực sự xảy ra vậy.

"Ca ca, thoải mái không?" Linh Quỳnh ôm mặt, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Trong lòng Khương Tầm Sở nhảy dựng, "Cái, cái gì?"

Nụ cười của tiểu cô nương trong chớp mắt vụt tắt "Không phải là anh dám làm không dám chịu chứ?"

"......"

Khương Tầm Sở có một dự cảm không tốt lắm, hắn chần chờ lên tiếng: "Đó...... Không phải mơ sao?"

"Đúng là mơ, nhưng tôi biết, tôi có thể cảm nhận được, giống như anh vậy." Linh Quỳnh nói.

Khương Tầm Sở: "......"

Đó chỉ là mơ mà thôi!

Khương Tầm Sở cảm thấy khoa học kỹ thuật bây giờ còn chưa tới lợi hại đến mức đó, có thể khiến cô cảm nhận được chuyện đó như thật vậy.

Hắn nhìn thấy Linh Quỳnh trong phòng, cũng phát hiện có gì đó không đúng.

Nhưng chỉ là nghĩ là người được mình tưởng tượng ra, dùng để đánh thức mình.

Cho nên hắn nhận định đó là giả.

Khương Tầm Sở cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật cũng hiểu vì sao lúc ấy hắn lại làm như vậy......

Cứ giống như là có một giọng nói dụ dỗ hắn.

"Sao anh có thể......"

"Anh bị thôi miên, vốn dĩ tôi chỉ muốn cứu anh ra ngoài, là anh động tay trước, hôn tôi......"

Linh Quỳnh có thể nói ra từng chi tiết hoàn chỉnh, hắn hôn cô như thế nào, bọn họ đã làm những gì.

Khương Tầm Sở nghe được những hình ảnh cô miêu tả cũng cảm thấy mặt đỏ tai hồng.

"Tôi biết rồi." Khương Tầm Sở bình tĩnh ngắt lời cô "Tôi sẽ chịu trách nhiệm, chuyện này chúng ta bàn bạc sau đi."

Có thể trì hoãn đến lúc nào hay lúc ấy vậy.

Hắn cần thời gian.

Hai má Linh Quỳnh phồng lên "Được thôi."

Khương Tầm Sở trốn tránh ánh mắt Linh Quỳnh, ngồi dậy, nhìn qua bốn phía "Đây là chỗ nào?"

"Phòng thí nghiệm."

"Phòng thí nghiệm......" Khương Tầm Sở nhíu mày "Người đang nói chuyện với tôi đâu?"

"Ở ngoài." Linh Quỳnh không rất vui, hừ hừ một tiếng, "Hắn muốn hỏi anh chi tiết về cuộc gặp gỡ giữa anh và Khương Lộ Vân, tìm ra đồ hắn muốn."

Khương Tầm Sở ôm đầu "Tôi không hiểu tại sao mình lại ở đây."

Hắn nhớ rõ lúc ấy đang ở phòng họp, còn chưa nói được mấy câu, sau đó... làm gì còn sau đó nữa.

"Anh bị hạ thuốc, nếu không phải tôi đến cứu anh ra, có thể bây giờ anh còn chưa tỉnh lại đâu."

"Thôi miên sao?"

"Đúng vậy, thủ đoạn bỉ ổi." Linh Quỳnh hừ một tiếng, có chút khinh thường, "Bản lĩnh chẳng bằng ai, chỉ biết dùng thuốc phụ trợ, còn anh chính là đạo cụ."

Trình độ gà mờ còn dùng thuốc mạnh khiến Khương Tầm Sở rất có khả năng không bao giờ tỉnh lại nữa.

Căn bản chính là mưu sát.

Khương Tầm Sở: "Cô...... Rất am hiểu về thôi miên nhỉ?"

Cái đuôi nhỏ của Linh Quỳnh đắc ý vẫy vẫy "Cũng tàm tạm thôi."

Sau khi Khương Tầm Sở ra ngoài mới biết được Linh Quỳnh nói ' tàm tạm' là ' tàm tạm' như thế nào.

Bên ngoài, bảo vệ bao vây những người chủ chốt, chĩa vũ khí vào họ.

Những người còn lại đều bị nhốt chung vào một căn phòng cực lớn, có thể thấy tình huống bên trong qua cửa kính.

Người nào người nấy đều có sắc mặt trắng bệch, phân thành tốp năm tốp ba chụm vào nhau, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn ra bên ngoài.

Toàn bộ phòng thí nghiệm dường như đều đã bị khống chế.

Khương Tầm Sở thấy người đàn ông đeo kính từng nói chuyện với mình.

Không biết kính rớt đâu rồi, quanh mắt và khóe miệng đều có vết máu, làm gì còn khí chất nho nhã, khéo léo như trước nữa.

Lúc này hắn đang chật vật ngồi xổm trong góc tường, rõ ràng vừa bị người ta đánh xong.

Người đàn ông đeo mắt kính nhìn thấy Khương Tầm Sở như không có việc gì đi ra ngoài, biểu tình rõ ràng cứng ngắc lại.

Hắn không sao......

Hắn sao có thể không sao!!

Bởi vì lệnh của người áo blouse trắng nói chỉ cần tin tức, mặc kệ sống chết của Khương Tầm Sở, cho nên hắn căn bản không cần giữ lại đường sống làm gì.

Sau khi hỏi chuyện xong, hắn rất có thể sẽ......

Nhưng bây giờ hắn không chỉ tỉnh lại, mà nhìn qua còn chẳng thiếu một cọng tóc nào.

Hắn không thể nào tự tỉnh lại được......

Người duy nhất vào bên trong là cô gái này, cô làm như thế nào?

Người áo blouse trắng nhìn qua thì không bị đánh, nhưng sắc mặt cũng không khá hơn là bao.

"Anh muốn hỏi gì không?"

Khương Tầm Sở đương nhiên là có chuyện muốn hỏi.

Linh Quỳnh bảo người đem ghế dựa ra cho hắn, đặt giữa lối đi, trực tiếp biến căn phòng thành' tòa án '.

"Ba tôi thật sự đã chết rồi sao?"

"......Chết rồi." Người trả lời chính là người áo blouse trắng.

Chuyện này đúng thật là không nói dối, Khương Lộ Vân thật sự đã chết rồi.

Khương Tầm Sở tiếp tục hỏi: "Thành quả nghiên cứu trong miệng mấy người, rốt cuộc là cái gì?"

Người áo blouse trắng: "......"

Người áo blouse trắng tất nhiên không muốn nói, nhưng bảo vệ lập tức thưởng cho người bên cạnh hắn một viên đạn.

"Nếu ông không trả lời cho đàng hoàng, nơi tiếp theo bị bắn là đây này." Linh Quỳnh giơ tay chỉ chỉ vào trán.

Sợ chết là bản năng của con người, người áo blouse trắng cũng không ngoại lệ.

Đặc biệt là khi đối mặt với Linh Quỳnh......

Bây giờ hắn không thể cảm nhận được sự đáng yêu ngoan ngoãn của cô nữa, chỉ có một loại sợ hãi không nói nên lời, bám lên chân, lan ra khắp người hắn.

"Là......"

Nó được chiết suất từ một viên giống pha lê gần khối thiên thạch ' kiến chúa' kia.

Thứ đồ đó có thể áp chế virus.

Giống y như trong quân đội vậy, chúng nó có kẻ thù, mà kẻ thù này làm virus rất kiêng kị.

Viên pha lê kia rớt xuống cùng thời điểm với khối thiên thạch kia, chúng nó chứa cùng một loại vật chất.

"Là thuốc giải sao?"

"Thuốc giải...... Không, đó không phải thuốc giải." Người áo blouse trắng nói: "Thứ kia không thể gϊếŧ chết virus, chỉ là có thể áp chế chúng nó."

——— Vạn vật đều có đường phân cách ———

Các bảo bối, ném phiếu tháng đi nào~

Vì Quỳnh thần, ném nha~~

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bình Luận (0)
Comment