(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 156

Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Người trong phòng thí nghiệm không hiểu vì sao Khương Tầm Sở muốn đến phòng cách ly, nhưng mà bọn họ vẫn nhanh chóng dẫn Khương Tầm Sở đi qua.

"Không phải hắn bị cắn đấy chứ?"

"...... Không thể đâu, nhìn rất bình thường mà."

"Vậy hắn đến phòng cách ly làm gì?"

"Nếu như hắn bị cắn thật, vào phòng cách ly cũng an toàn cho tụi mình thôi."

"......"

Trong khu phức hợp cao cấp, nguồn năng lượng di động phát ra từ Khương Tầm Sở sẽ yếu đi, tín hiệu truyền đến Zombie sẽ bị quấy nhiễu.

Không cần vào phòng cách ly cũng không sao.

Nhưng mà vì an toàn, vẫn nên đi vào hơn.

Lỡ đâu có con Zombie có thiên phú dị bẩm và hào quang vai chính thì sao?

Khương Tầm Sở hiểu điều này, cho nên nghe theo sắp xếp của Linh Quỳnh.

Phòng Tam Thiên mang theo vũ khí bọn họ nhặt được trên đường vào, Linh Quỳnh thuận tay chọn một thứ từ trong đó.

An Trường Kình không ngừng trang bị vũ khí lên người mình, chỉ thiếu bọc cả người thành vũ khí nữa thôi.

"Hay là tôi đi cùng hai người nhé?" Phòng Tam Thiên đề nghị.

Linh Quỳnh: "Không cần, anh ở đây bảo vệ bọn họ đi."

Phòng Tam Thiên nhìn những người trong phòng thí nghiệm cách đó không xa một cái, đã hiểu cô có ý gì.

Phòng Tam Thiên thấy Khương Tầm Sở đi, rất thức thời mà tránh mặt.

Khương Tầm Sở: "Em cẩn thận một chút đi."

Linh Quỳnh ngẩng đầu lên, "Ca ca, hôn chúc may mắn cái nào."

Khương Tầm Sở: "......"

Khương Tầm Sở kéo cô sang bên cạnh hai bước, cúi đầu hôn cô.

Không giống những lần khẽ chạm ngượng ngùng lúc trước, lần này có hương vị triền miên, giống như cảnh trong giấc mơ vậy.

...

Linh Quỳnh bước từng bước nhẹ nhàng ra khỏi bóng tối, cảm thấy khắp nơi đều tràn ngập bong bóng màu hồng.

An Trường Kình đã chuẩn bị xong, Linh Quỳnh quay đầu nhìn về hướng Khương Tầm Sở nói: "Ca ca, chờ em trở lại."

"Được."

Linh Quỳnh và An Trường Kình xuất phát.

Sau khi bọn họ rời đi, mới có người nhỏ giọng nói: "Bọn họ là anh em sao?"

"Không phải, cô ấy là bạn gái tôi." Khương Tầm Sở nghe thấy, giải thích một câu.

"......"

Mọi người đều bất ngờ.

Nhưng khi hai này người đứng chung một chỗ, cũng rất xứng đôi.

"Cô ấy thật sự có thể chứ?" Có người lo lắng, tiểu cô nương kia nhìn qua rất yếu đuối cơ mà.

Bọn họ cũng không rõ, rõ ràng có nhiều đàn ông như vậy, vì sao phải để một cô gái trẻ như vậy đi......

"Không sao đâu, mọi người yên tâm đi." Người trả lời chính là Phòng Tam Thiên.

Người ta đi chung còn không lo lắng, bọn họ mà nói nhiều cũng không tốt lắm.

Khương Tầm Sở đi vào phòng cách ly đợi, những người khác và Phòng Tam Thiên ở chung, chờ đợi tin tức bên ngoài.

Bên này bọn họ không thể nhìn thấy tiến độ bên kia của Linh Quỳnh, chỉ có thể dời lực chú ý của mình đi như thế này.

...

Một giờ sau, ánh đèn lần lượt bật sáng lên.

Tiếng các loại máy móc khởi động và vận hành lại, dần dần khiến xung quanh trở nên ồn ào.

Lại qua thêm một giờ nữa, An Trường Kình mới kéo theo hai cái hộp về, bên trong có một ít tài liệu.

An Trường Kình mệt muốn chết, chụp lấy cái hộp, nói với Khương Tầm Sở trong phòng cách ly: "Hứa tiểu thư nói thứ này có thể hữu dụng đối với anh, cho nên lấy về cho anh."

Khương Tầm Sở nhíu mày: "Cô ấy đâu?"

"Hứa tiểu thư nói một lát nữa sẽ về."

Một lát này, là lại khoảng nửa giờ trôi qua.

Linh Quỳnh ôm một chậu hoa về, nhìn có vẻ không vui, đưa chậu hoa vào tay Phòng Tam Thiên " Cầm cho tôi." Sau đó trực tiếp vào phòng.

"Cô làm sao vậy?"

"Có thể là thay quần áo đi." An Trường Kình rất có kinh nghiệm: "Vừa rồi có Zombie đụng vào váy của cô ấy, không cần lo lắng."

Những người khác cũng thấy nhiều không lạ gì nữa.

Vị chủ nhân này đôi khi có thể thay đồ ba lần một ngày.

Quả nhiên khi Linh Quỳnh ra ngoài, đã thay một bộ váy nhỏ khác.

Mọi người: "......"

Sau khi thay một bộ quần áo sạch sẽ, cảm xúc của cô rõ ràng tốt hơn rất nhiều, cô lấy đi chậu hoa từ trong tay Phòng Tam Thiên, vào phòng cách ly của Khương Tầm Sở.

Khương Tầm Sở không đợi Linh Quỳnh nói chuyện, kéo người qua ôm lấy trước.

Tuy rằng biết cô sẽ không sao, nhưng chỉ khi được chạm vào cô, cảm nhận được sự tồn tại của cô, Khương Tầm Sở mới có thể hoàn toàn yên tâm.

"Tặng cho anh nè." Linh Quỳnh chờ Khương Tầm Sở buông cô ra, đưa chậu hoa qua.

Cây hoa trong chậu phát triển khá tốt, nở được một đóa hoa, còn có mấy nụ hoa ẩn hiện giữa những chiếc lá.

Vì virus đã làm ô nhiễm nguồn nước nên thực vật cũng bị ảnh hưởng.

Rất nhiều thực vật đều đã chết hết.

Cây hoa này lại còn phát triển được.

Khương Tầm Sở nhìn chằm chằm chậu hoa, một hồi lâu mới hỏi: "Em cố ý cho anh...... Đi lấy cho anh sao?"

"Ừm, em thấy có cái cây này ở phòng anh trong mơ, không thích sao?" Nói đến đoạn sau, giọng nói cô gái thấp hơn một chút.

"Là của ba anh." Khương Tầm Sở nhận chậu hoa "Anh cũng không thích nuôi cái này. Nhưng anh thật sự rất thích món quà này, cảm ơn em."

Không biết Khương Lộ Vân lấy giống từ đâu, mà sức sống của nó cực kì mãnh liệt, không cần chăm sóc nhiều cũng có thể sống tốt.

Linh Quỳnh nuốt những lời nói lung tung sắp nói về, ngoan ngoãn tươi cười với hắn.

...

Khương Tầm Sở ở phòng cách ly xem tài liệu, những người còn lại sửa sang lại phòng thí nghiệm.

Những người như Phòng Tam Thiên và An Trường Kình không biết cần làm gì, nên chỉ có thể làm những việc đơn giản theo hướng dẫn của người trong phòng thí nghiệm.

Ví dụ như quét tước phòng thí nghiệm, sửa sang lại nhà ở, xem đèn của máy móc nào đang bật.

Linh Quỳnh đang nằm trên chiếc bàn dài trong khu nghỉ ngơi, ngắm nhìn những tấm thẻ.

Tấm thẻ [ Nhìn trộm] kia sau khi được lật có hình ảnh rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Cả người Khương Tầm Sở ngập trong nước.

Trên người chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi, vạt áo sơ mi hơi dài, vừa vặn che được phần dưới, để lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp.

Áo sơ mi bị nước làm ướt sũng, ở trong trạng thái nửa trong suốt, mơ hồ có thể thấy phong cảnh sau lớp áo.

Chỉ có hai nút áo được gài, miễn cưỡng che được phần trong, cổ áo bên trái trượt xuống tận cánh tay, nửa khép nửa hở, khiến người mơ màng.

Một tay hắn nắm lấy phần áo ở ngực, một bàn tay giơ lên, duỗi ra trước mặt, dường như muốn mời ai đó vào cùng múa trong nước.

Linh Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, lật thẻ qua, điều chỉnh hơi thở và ôm chặt trái tim mình.

Sao con yêu có thể đẹp như vậy.

Quá mê người.

Linh Quỳnh quay đầu lại nhìn về hướng phòng cách ly.

Khương Tầm Sở đang dựa vào bàn viết gì đó, biểu tình ngoài nghiêm túc thì vẫn là nghiêm túc, khác hoàn toàn trong thẻ.

Linh Quỳnh sách một tiếng, tiếp tục xem tấm thẻ tiếp theo.

[ Ngắm hoa đào mặt ửng hồng. ]

Hoa ở đây không phải là hoa đào.

Người...... Là một mỹ nhân.

Nam sinh dựa vào cửa sổ, hơi rũ đầu, đầu ngón tay đang ngắt một bông hoa nở rạng rỡ.

Tấm thẻ này nhìn qua rất bình thường, không có quá phận.

Tấm thẻ này là nguyên nhân cô lấy được chậu hoa kia.

Nhưng mà cũng rất đẹp......

Con yêu đúng chuẩn 360 độ không góc chết luôn, đẹp toàn thân, đẹp hoàn mỹ.

Khương Tầm Sở muốn nghiêm túc nghiên cứu, nên là không có thời gian chơi cùng Linh Quỳnh.

Linh Quỳnh chờ ở phòng thí nghiệm, đến mức sắp mốc meo cả lên.

Khi cô không có việc gì làm, sẽ chạy đến bên ngoài phòng cách ly của Khương Tầm Sở, ngồi xổm chỗ đó ngắm hắn.

Lúc đầu Khương Tầm Sở cũng bị cô làm cho phân tâm, sau đó cô đến quá nhiều thành thói quen, liền trực tiếp làm lơ.

Linh Quỳnh cũng không để bụng, dù sao con yêu là mỹ nhan thịnh thế, thưởng thức là được.

"Tiểu tỷ tỷ, ra ngoài đi dạo không?" An Trường Kình chạy tới, ngồi xổm xuống theo cô, chờ mong nhìn cô.

"Không......" Câu từ chối đến bên miệng lại bị Linh Quỳnh nuốt về, sửa lại chủ ý "Đi, xem Zombie đi."

Cô phải đi ra ngoài tìm chút vàng.

Bằng không lần sau không có tiền mà khắc kim nữa.

Nuôi con yêu quá phá của.

An Trường Kình: "......"

Zombie có gì hay ho chứ?

Một giờ sau.

An Trường Kình cảm thấy đám Zombie ngốc nghếch chạy vòng vòng cũng khá là dễ thương.

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bình Luận (0)
Comment