(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 181

Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Linh Quỳnh và nữ sinh tên A Nhạc kia hoàn toàn không quen biết, nhưng ngược lại đã nghe qua danh tiếng của cha cô ta.

Linh Quỳnh đến không sớm cũng không muộn.

Cố Ninh Lộ tựa hồ đang chờ cô, cô vừa đến, liền bị kéo vào toilet.

"Chị gái, làm gì thế."

"Cô thật sự tới à?"

"Người ta cũng đã mời rồi, vì cái gì mà không đến?" Linh Quỳnh kỳ quái hỏi "Không đến thì thật không lễ phép rồi."

Cố Ninh Lộ: ". . ."

Tôi mới không nghe cô nói mò!!

Cố Ninh Lộ nhắc nhở cô "Tôi cũng không biết bọn họ muốn làm gì, cô tự cẩn thận chút đi."

"Cô không hỏi tại sao tôi tới à?"

". . ." Cố Ninh Lộ hừ lạnh "Tự cô muốn tới, có quan hệ gì với tôi đâu."

Nói xong Cố Ninh Lộ liền đi.

Sau khi cô rời khỏi đây, tìm được đám người A Nhạc kia.

Cả nam cả nữ túm tụm một chỗ, cười nói không ngừng.

A Nhạc là nam sinh đứng ở giữa, âu phục vừa vặn làm nổi bật lên nam sinh mặt mày anh tuấn.

A Nhạc giơ tay vẫy vẫy: "Ninh Lộ, ở bên này."

Cố Ninh Lộ đi qua "Các cậu gọi Cố Tê Tê tới làm gì?"

Nữ sinh bên cạnh A Nhạc che miệng cười, "Ninh Lộ, chúng mình mới chuẩn bị một trò hay lắm đấy, cậu có muốn xem không?"

"Không phải cậu luôn không hợp với Cố Tê Tê sao? Để chúng tớ giúp cậu giáo huấn cô ta một chút."

". . ."

Mi cho rằng Cố Tê Tê bây giờ vẫn là Cố Tê Tê trước kia à?

Ngu xuẩn.

Cố Ninh Lộ cảm thấy Linh Quỳnh có tính toán của mình, cho nên không nhiều lời làm gì, giống như chấp nhận cách làm của bọn họ.

Ở trong đám người này, Cố Ninh Lộ luôn là người được nịnh bợ.

Người của Cố gia ai cũng không thể chọc nổi, cho dù là con gái riêng. . .

Một số người thực chất đáy lòng rất chua chát, chỉ là một đứa con gái riêng mà còn uy phong hơn so với những thiên kim tiểu thư chính hiệu như bọn họ.

Nghĩ đến thôi đã muốn nổi điên rồi.

Thế nhưng quay mặt lại là nịnh bợ vuốt mông ngựa.

Đang ở nhà giàu sang, không còn lựa chọn nào khác.

. . .

A Nhạc thân là nhân vật chính, phải đến chào đón đám người trẻ tuổi, hắn đi theo hướng Cố Ninh Lộ chỉ, tìm được Linh Quỳnh.

Cô ngồi ở ghế dài để nghỉ ngơi, cầm trong tay một ly đồ uống, đang nhìn đám người vui đùa ầm ĩ cách đó không xa.

"Tê Tê thật sự tới à." A Nhạc chào hỏi như quen biết.

"Chúng ta đâu có thân quen đến mức này đâu?" Linh Quỳnh nhắc nhở hắn "Không được gọi thân thiết như vậy, để cho người ta hiểu lầm thì không tốt."

". . ."

Tiểu cô nương lúc nói chuyện thì cười khanh khách, nhưng luôn cảm thấy cô đang trào phúng người khác.

"Cố tiểu thư." A Nhạc kìm nén sự không thoải mái, sửa lại xưng hô.

Tiểu cô nương thận trọng gật đầu, lại rất hiểu lễ nghĩa chúc phúc trước: "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ."

A Nhạc: ". . ."

Mẹ nó cô phải đứng lên hẳn hoi đã chứ!!

Chuyện này giống như hắn đang đến bái kiến đại nhân vật nào đó vậy.

"Cảm ơn Cố tiểu thư." A Nhạc kìm nén sự bất mãn, nghĩ đến trò hay lát nữa, cũng nhịn lại được " Nếu Cố tiểu thư đã tới, không bằng vào trong chơi với chúng ta một lát?"

Linh Quỳnh suy tư một hồi, nghiêm túc hỏi: "Chơi cái gì?"

A Nhạc ra dáng vẻ chủ nhà, "Cố tiểu thư muốn chơi gì? Để tôi sắp xếp cho cô chơi."

Linh Quỳnh đảo mắt một vòng: "Chơi đánh bạc không?"

A Nhạc xém chút nữa cho là mình nghe nhầm.

A Nhạc rất nhanh hồi thần lại "Bên trong có sòng bài, có thể chơi bài, nhưng Cố tiểu thư muốn cược cái gì?"

Chính cô tự nói ra chuyện này, cũng không hẳn là chuyện xấu.

Mặc dù cô không theo kế hoạch ban đầu đã dự đoán, nhưng trong lòng A Nhạc đã suy nghĩ kỹ nhiều cách chỉnh người rồi.

"Có gì cược nấy chứ sao." Linh Quỳnh đứng dậy, trong lời nói có mấy phần hài lòng "Đi nhanh nào."

". . ."

Sao nghe giống như cô đang cảm thấy kích động thế?

. . .

Cố Ninh Lộ không có ở bên trong, cô đang nói chuyện phiếm cùng người khác ở bên ngoài, đợi khi cô đi vào tìm người, tất cả mọi người trong sòng bạc đều tụ tập ở trước một cái bàn, bầu không khí có chút...kỳ quái.

"Này, đừng ăn gian!"

"Cậu xem tôi ăn gian thế nào được?" Giọng nói tiểu cô nương trong trẻo xuyên qua đám đông, vô cùng vô tội: "Tôi đây ngay cả một cái tay áo cũng không có, mọi người đều nhìn chằm chằm, làm sao giở trò gian lận được? Cậu thua rồi thì thôi, đừng đổ oan cho người khác như vậy."

". . . Không chơi nữa."

Một cậu thanh niên khí thế hung hăng đẩy đám người ra, nhanh chóng bỏ đi.

Đám người trống ra một chỗ, Cố Ninh Lộ đã nhìn thấy người ở bên trong.

Linh Quỳnh ngồi ở bên trong, trước mặt để một dĩa điểm tâm và một ly đồ uống, một bên khác thì chất đầy các loại thẻ bài.

Dù sao chỉ là sòng bạc để chơi đùa, không giống loại sòng bạc chuyên nghiệp ngoài kia.

Cho nên tất cả mọi người đều trực tiếp cược bằng đồ vật mang trên người.

Các loại thẻ ngân hàng, những đồ đáng tiền đều chất chồng chất trên tay cô.

Cả bàn chỉ có cô thắng.

Những người còn lại sắc mặt rất khó coi, hiển nhiên là đã bị thua đến mức không còn gì để mất.

Đặc biệt là mấy người A Nhạc kia, muốn có bao nhiêu thảm hại liền có bấy nhiêu thảm hại.

"Đừng chơi nữa, tiểu bạch kiểm của cô đã xảy ra chuyện rồi đấy." Cố Ninh Lộ đi vào.

"???"

Linh Quỳnh đem đồ trên bàn đẩy đến trước mặt Cố Ninh Lộ "Giúp tôi gom lại đi, người ở đâu vậy?"

"Lên lầu hai rồi."

Linh Quỳnh hùng hùng hổ hổ rời đi, bọn người A Nhạc cổ quái nhìn về phía Cố Ninh Lộ.

"Ninh Lộ cậu. . ."

Cố Ninh Lộ ném cho bọn hắn một ánh mắt, "Tôi đã nói các cậu đừng mời cô ấy rồi mà."

". . ."

Đệt!

Tình cảm của cô chân thành quá!

. . .

Linh Quỳnh không tìm được người ở lầu hai, hỏi người giúp việc thì người đó nói nhìn thấy mấy người đi lên trên sân thượng rồi.

Trên sân thượng không có người, tất cả mọi người đều chơi ở phía dưới.

Lúc Linh Quỳnh đi ra chỉ nghe thấy giọng nói của Hàn Cảnh.

"Nếu mày nhảy xuống từ chỗ này, chuyện hôm nay tao sẽ bỏ qua."

Nhảy?

Linh Quỳnh đi vòng qua, liếc thấy thiếu niên đang bị trói đứng ở mép sân thượng mà không có lan can bảo vệ.

Hàn Cảnh và hai người phục vụ nhìn chằm chằm vào thiếu niên, ép hắn phải nhảy xuống phía dưới.

Bên dưới sân thượng là bể bơi, đây là tầng 3, cao cũng khoảng 10 mét.

Nếu chưa được huấn luyện buổi nào mà cứ nhảy xuống như vậy, tỷ lệ bị thương sẽ rất lớn.

Linh Quỳnh vừa định ra ngoài, Lấp Lánh gọi cô lại, nói cô phải rút thẻ trước đã.

Linh Quỳnh nghiến răng: "Ba ba không có tiền!"

【 Không phải mới vừa rồi cô thắng không ít đó sao? 】 Có người trực tiếp chuyển khoản luôn, cô có tiền mà!

". . ."

Mi sao lại cẩu như vậy chứ?

【 Tình yêu ơi, cô muốn con yêu bị thương sao? 】 Trò chơi rút thẻ phải có dáng vẻ của trò chơi rút thẻ, sao có thể tiếp tục cốt truyện mà không có thẻ được.

Linh Quỳnh lại nhìn về phía sân thượng bên kia, Hàn Cảnh đang phẫn nộ nói, Giang Lạc Mộc đã dẫm lên biên giới, như một chú hổ con đang đứng trên bờ vực thẳm.

Thiếu niên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, gió đêm thổi đến làm góc áo tung bay, dáng người đơn bạc.

Linh Quỳnh âm thầm mắng một tiếng, mở kho thẻ ra bắt đầu rút thẻ.

"Nhanh lên đi." Hàn Cảnh thúc giục "Muốn bọn tao giúp mày nhảy à?"

"Tôi đã nói tôi sẽ bồi thường cho cậu. . ."

"Tao *éo thèm chút tiền bồi thường đó của mày." Hàn Cảnh chỉ vào phía dưới "Nhảy xuống thì việc này liền chấm dứt. Mày yên tâm đi, nhảy xuống từ chỗ này thì không chết được đâu."

Dù chơi thế nào, cũng không thể động đến mạng người được.

Hàn Cảnh vẫn rất rõ ràng điều này.

Hàn Cảnh thấy Giang Lạc Mộc bất động, vỗ vỗ tay "Được rồi, mày không nhảy, tao giúp mày nhảy vậy."

Hắn nháy mắt với người bên cạnh, ra hiệu bọn họ hỗ trợ.

Hai người phục vụ lập tức tiến lên, đồng thời đưa tay ra đẩy Giang Lạc Mộc.

—— ---- Vạn vật đều có đường phân cách—— ----

Cuối tháng rồi, các tiểu khả ái có vé tháng đâu, từng người một lần lượt ném nào~~

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bình Luận (0)
Comment