(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 190

Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Linh Quỳnh ngồi trên xe máy điện xem tin tức của Giang gia.

"Họa vô đơn chí*."

* họa vô đơn chí là câu tục ngữ Hán Việt ý nói Sự may mắn (phúc) thì không xảy ra đến hai lần (chỉ có một lần, ít ỏi), còn điều xui xẻo (họa, tai họa) thì đến bất ngờ, không chỉ một lần (tức là nhiều lần gặp họa), ý nói họa nhiều hơn phúc.

Hôm nay vừa ra cửa đi chưa được bao xa thì xe đã bị hư.

Kêu người khác đưa chiếc xe khác đến đây, kết quả xe bị kẹt giữa đường.

Thật vất vả mới gọi được cái xe, đi chưa được bao xa lại bị người ta tông vào đuôi xe.

Bây giờ chỉ còn xe đạp điện đi được lâu, đã chạy được hai km, thật sự là một chuyện đáng mừng.

Vì gặp con yêu, cô đã cố gắng rẽ sóng đạp gió đó.

Mạc Ngôn nghĩ Linh Quỳnh bất mãn vì chuyện hôm nay, chạy đến an ủi cô một câu: "Tiểu thư, chúng ta sắp đến rồi."

Hắn cũng hiểu chuyện hôm nay cũng không hay ho gì.

Lúc hắn ra cửa rõ ràng đã kiểm tra xe, tại sao lại xảy ra trục trặc chứ?

[Tình yêu, cũng đã nói với cô rồi, chỉ có nạp tiền thì con yêu cô mới càng ngày càng tốt hơn, chúng ta là một trò chơi nuôi dưỡng vô cùng đứng đắn.]

Ta con mẹ nó đ** nạp nữa!

Cái tấm thẻ "tiệc sinh nhật" kia có phải giả không?

[Tình yêu, cô lúc nào cũng đợi nước tới chân rồi mới nhảy nha 】Nó mà không nhắc nhở thì cô cũng sẽ không nạp, có thể kéo dài được bao lâu thì được bấy lâu.

Mặc dù tấm thẻ ở giữa không ảnh hưởng đến hướng đi chính, nhưng vẫn có tác dụng.

Nếu không nạp thẻ ở giữa, các vấn đề sẽ tập trung xảy ra.

[Hơn nữa tấm thẻ đó vẫn chưa được kích hoạt. 】

"..."

Linh Quỳnh mở thanh tiến trình ra xem, quả nhiên tấm thẻ kia vẫn còn màu xám.

Đi !

Điều thú vị ở cái trò chơi này chính là bạn sẽ không thể đoán được thao tác tiếp theo của nó.

Trò chơi nát này sớm muộn gì cũng sẽ sập.

Trên người Linh Quỳnh không còn tiền, số tiền cuối cùng đều dùng để mua quà cho con yêu rồi.

Linh Quỳnh suy nghĩ một chút rồi gọi cho chị gái yêu của mình.

...

Hôm nay Cố Ninh Lộ đi ra ngoài chơi cùng với mấy em gái nhà giàu, nhận được điện thoại của Linh Quỳnh có chút ngạc nhiên.

"Không phải hôm nay cô đi sinh nhật của bạn cùng bàn nhỏ của cô à, sao lại gọi điện thoại cho chị?"

"Chị yêu à, kiếm tiền không?" Giọng một cô gái dịu dàng mềm mại làm tim người khác cũng mềm nhũn theo.

"..."

Cố Ninh Lộ không bị âm thanh kia mê hoặc, lạnh lùng cúp điện thoại.

Đứa con gái này mà tìm mình khẳng định không bao giờ có chuyện tốt.

Cô đã lâu không kiếm được đồng nào mà xài lại không ít.

Linh Quỳnh gọi lại: "Hạng mục này rất tốt, tuyệt đối không lỗ."

Cố Ninh Lộ: "..."

Cô tin cái quỷ!

Cố Ninh Lộ: "Hạng mục nào tốt?"

...

Lấp Lánh cũng nghĩ Linh Quỳnh có chút quá đáng, cô nhổ lông dê thôi mà cũng lấy một phần thịt, bóng ma tâm lý của người ta không lớn sao?

Lúc Linh Quỳnh đến hiện trường, các vị khách hình như đều đã giải tán.

Nhưng có phóng viên canh chừng ở bên ngoài, chuẩn bị lấy tin tức.

"Nếu có tin tức của Giang Lạc Mộc, bắt buộc phải hủy hết."

"Tiểu thư..."

Mạc Ngôn nhìn lại vấn đề tài chính của bọn họ, rất khó xử.

Bọn họ không có tiền nha!

Kỳ thực số tiền tiểu thư nhà hắn kiếm được rất nhiều.

Nhưng mỗi lần hắn nhìn lại thì bên trong lại chẳng còn gì cả.

Hắn cũng không biết cô ấy tiêu tiền vào đâu.

"Nói với ba tôi, con rể tương lai của ổng bị người ta bôi đen, tài trợ cho chút tiền quan hệ xã hội."

"???"

Cố tổng có thể cho sao?

Hôm nay là sinh nhật của Giang gia, lại là ngày Giang gia chính thức công bố hắn trở về, chắc chắn truyền thông sẽ lợi dụng hắn.

Mạc Ngôn đã nhìn thấy tin tức này, cố gắng liên hệ với Cố tổng.

Mạc Ngôn vốn tưởng rằng Cố tổng sẽ bảo hắn cút đi, không ngờ Cố tổng còn cẩn thận hỏi vài câu, sau đó thật sự đưa tiền.

"..."

Cố tổng không bị sao chứ?

Ngài đang suy nghĩ cái gì vậy?

...

Linh Quỳnh vừa đi vào bên trong đã có người đi ra ngăn lại.

"Xin lỗi vị tiểu thư này, bây giờ không thể đi vào."

Linh Quỳnh cũng không làm khó họ, gửi tin nhắn cho Giang Lạc Mộc.

Mấy phút đồng hồ sau Giang Lạc Mộc mới xuất hiện: " Cô ấy là bạn của tôi, để cô ấy vào đi."

Giang Lạc Mộc vừa xuất hiện, mấy phóng viên lập tức hành động, Linh Quỳnh xoay người, che người Giang Lạc Mộc, mỉm cười nhìn phóng viên: "Tôi đề nghị mọi người không nên tự ý đăng mấy tấm ảnh này lên."

Phóng viên: "..."

Đây là ai?

Cái gì mà không được đăng?

Các phóng viên hoàn toàn không để tâm mấy lời Linh Quỳnh vừa nói.

Cố gia có đoàn đội chuyên xử lý cho mấy việc này, mấy tấm ảnh chụp người Cố gia trừ khi cần thiết, thì không thể nào bị đăng ra ngoài được.

Cho nên Linh Quỳnh không lo lắng gì.

"Tại sao bây giờ cậu lại ở đây?" Giang Lạc Mộc đưa Linh Quỳnh vào phòng khách.

Mẹ Giang đi rồi, chắc bây giờ đang đi tìm cha Giang.

Tiểu Hạ thấy hai người đi vào, vô cùng thức thời lui ra ngoài.

"Tôi đã khởi hành từ rất sớm, nhưng mà trên đường xảy ra chút sự cố, cho nên mới tới trễ."

Nghe thấy chữ "sự cố" Giang Lạc Mộc không còn suy nghĩ được gì: "Cậu không sao chứ?"

Linh Quỳnh đưa hai tay ra: "Cậu có cần kiểm tra không?"

Giang Lạc Mộc: "..."

Nhìn như vậy chắc không có chuyện gì.

Giang Lạc Mộc trực tiếp nói sang chuyện khác: "Bên ngoài đều là phóng viên, cậu cứ đến đây như vậy không có việc gì chứ?"

"Sao mà có chuyện gì được." Linh Quỳnh nhún vai: "Cậu quan tâm tôi."

Lông mi Giang Lạc Mộc rũ xuống: "Tôi không muốn cậu gặp phiền phức, hay là cậu về trước đi."

Trong tình huống này, hắn cũng không mong chờ gặp gặp cô như ban đầu nữa.

Linh Quỳnh: "Tôi đến để giúp cậu, đi đâu chứ?"

Giang Lạc Mộc: "Giúp tôi?"

Linh Quỳnh "hừ" một tiếng, nói: "Với tình huống hiện tại của Giang gia bây giờ, rõ ràng đang có người cố ý chỉnh cậu."

Giang gia không chỉ bị tung tin đồn xấu, còn bị ăn cắp kỹ thuật cốt lõi.

Mà hai sự kiện trên đều xảy ra cùng một ngày, hơn nữa còn trùng với ngày sinh nhật của Giang Lạc Mộc, chuyện này không thể nào là một sự trùng hợp ngẫu nhiên được.

Giang Lạc Mộc: "Cậu... Giúp tôi thế nào?"

"Chờ xem." Linh Quỳnh uống một ngụm trà, bình tĩnh an ủi hắn: "Yên tâm, có ba ba ở đây, không ai có thể khi dễ cậu."

"....."

Sao lúc nào cô cũng muốn làm ba ba hắn?

....

Linh Quỳnh nói đến giúp hắn, chính là giúp hắn giải quyết nốt đống điểm tâm trong phòng khách.

Cha Giang ở bên kia đang vội vàng xử lý chuyện đến sứt đầu mẻ trán.

Một buổi tiệc sinh nhật tốt đẹp lại biến thành cái dạng này.

"Lạc Mộc, xe đậu ở bên ngoài, chúng ta về nhà trước đi." Mẹ Giang từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Linh Quỳnh, vẻ mặt bà có chút thay đổi: "Cố tiểu thư..."

"Chào bác." Linh Quỳnh đứng dậy, lễ phép chào hỏi mẹ chồng tương lai.

"...."

Tục ngữ nói, bạn không thể đưa tay đánh mặt cười.

Tiểu cô nương đã lễ phép như vậy, mẹ Giang còn có thể làm cái gì.

"Không chừng còn có phóng viên đang ngồi canh chừng ở bên ngoài Giang gia, không bằng để Giang Lạc Mộc đi cùng con, con sẽ chăm sóc cho cậu ấy thật tốt." Linh Quỳnh đề nghị.

Mẹ Giang kiêng kị Cố gia, không vui lắm khi thấy Giang Lạc Mộc có quan hệ với cô: "Mộc Mộc vẫn nên ở với chúng tôi, Cố tiểu thư..."

"Làm phiền Cố tiểu thư rồi." Giọng cha Giang từ bên ngoài truyền đến: "Để Lạc Mộc đi cùng Cố tiểu thư sẽ an toàn hơn."

Câu cuối là nói cho mẹ Giang nghe.

Mẹ Giang: "....."

Cha Giang lo xa hơn mẹ Giang.

Có người của Cố gia ở bên cạnh, Giang Lạc Mộc là người an toàn nhất.

Cho dù phóng viên có chụp được hình cũng không dám đăng.

Cho nên mẹ Giang phản đối vô hiệu.

Giang Lạc Mộc: "..."

Nhân vật chính là ta không được phát biểu ý kiến sao?

Hiển nhiên là không cần.

Bởi vì bây giờ hắn đang ngồi ở nhà Linh Quỳnh.

"Kết quả xấu nhất là gì?" Dù sao Giang Lạc Mộc cũng không tiếp xúc nhiều về những thứ này, chỉ có thể hỏi Linh Quỳnh.

Linh Quỳnh trầm mặc một lát, nghiêm túc nói: "Kết quả xấu nhất là cậu gả cho tôi, Cố gia sẽ làm chỗ dựa cho nhà cậu."

Giang Lạc Mộc: "...."

———Vạn vật đều có đường phân cách———

Ném vé tháng nào~

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bình Luận (0)
Comment