(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 47

Editor: Tuyết Hạ Bình Chi

Hôm nay có lẽ là ngày may mắn nhất của Linh Quỳnh, có thể một lần rút được hai tấm thẻ.

Một tấm 'Kiến thức là sức mạnh ', mặt thẻ là kiến trúc trường học.

Một tấm là 'Thập quang ngũ sắc ', mặt thẻ nhìn qua có chút giống ánh đèn trên sân khấu.

Trường học......

Nói đến đây hình như nguyên chủ vẫn còn đi học a.

Đây không phải là...... Có thể ra ngoài sao?

Linh Quỳnh mang tâm tình vui sướng, đi tìm thẩm Hàn Đăng.

Thẩm Hàn Đăng ở trong phòng, thấy nàng đi vào, cũng không phản ứng gì, tiếp tục vặn khối rubic trong tay.

Cuối cùng cũng có thể thấy đứa con yêu .

Linh Quỳnh thở ra một hơi, ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Ai cho ngươi ngồi?"

"Thiếu gia, tôi muốn đi học." Linh Quỳnh làm như không nghe thấy, trực tiếp đưa ra yêu cầu.

Thẩm Hàn Đăng không hề nghĩ ngợi, "Không được."

Linh Quỳnh: "Tôi muốn đi cùng thiếu gia."

Thẻ là cho Thẩm Hàn Đăng dùng , trường học kia, chắc chắn cũng là chuẩn bị cho Thẩm Hàn Đăng.

Động tác vặn khối rubic của Thẩm Hàn Đăng ngừng một lát, quay đầu nhìn nàng.

"Cùng tôi?"

"Ân."

Thẩm Hàn Đăng thu tầm mắt lại, vặn khối rubic càng thêm ken két vang dội, cái sự dữ dội kia, giống như đang vặn đầu người khác.

"Cô gì không, ra khỏi cửa một bước thôi cũng phải báo cáo đủ đường". Con mắt hắn híp híp lại" Cô cố ý đúng không?"

"Chỉ cần anh muốn liền có thể ra ngoài."

Thẩm Hàn Đăng cười nhạo một tiếng, "Nếu ta muốn là được thì bây giờ ta cũng sẽ không ở đây."

Linh Quỳnh vỗ bộ ngực nhỏ cam đoan, "Trước kia anh không có tôi, bây giờ có tôi rồi, anh sẽ rất may mắn, chỉ cần anh muốn nhất định có thể, tin tưởng tôi."

Thẩm Hàn Đăng: "......"

Chưa thấy qua ai huênh hoang như vậy.

......

Thẩm Hàn Đăng cũng không có để lời nói của Linh Quỳnh trong lòng, Chu Tịnh làm sao có thể để cho hắn ra ngoài, hơn nữa còn là đến nơi như trường học kia.

Nhưng mà ngày thứ hai, Chu Tịnh thật sự phái người tới, nói với Thẩm Hàn Đăng hắn phải đi học, có thể đến trường.

Thẩm Hàn Đăng: "......"

Chu Tịnh điên rồi??

"Nghe nói là công ty bên kia có biến." Kelly báo cáo cho Thẩm Hàn Đăng, "Chu Tịnh những năm này đối xử tệ bạc với thiếu gia quá rõ ràng, đã có người bất bình, nên Chu Tịnh muốn cho ngài ra ngoài, làm yên lòng những người kia."

"Là thế này à."

Kelly cẩn thận hỏi: "Thiếu gia, vậy trường học......"

Thẩm Hàn Đăng trầm tư trong giây lát "Đi."

Chu Tịnh tất nhiên muốn lợi dụng hắn, nhưng đó cũng là cơ hội của hắn.

Rời khỏi nơi này, những công việc củ hắn sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Thẩm Hàn Đăng lại nghĩ tới những lời nói kia của Linh Quỳnh.

"Ngươi có cảm thấy Diệp Khinh Đường là người của Chu Tịnh không?"

Kelly nhìn không thấu tiểu cô nương kia, nhìn qua ngây thơ đơn thuần, nhu thuận khả ái.

Nhưng Kelly có đôi khi đối diện với tầm mắt của nàng, lại cảm thấy tiểu cô nương kia cũng không dễ đối phó như vậy.

Kelly: "Khó nói."

Thẩm Hàn Đăng từ từ nhắm mắt, lẩm bẩm lên tiếng: "Diệp Khinh Đường......"

......

Kể từ khi Thẩm Hàn Đăng học cấp hai là dần dần không thể đi học ở trường, từ đầu còn có gia sư, Chu Tịnh cho phép hắn đi thi.

Sau này gia sư không còn, Thẩm Hàn Đăng phải tự học.

Lúc thi đại học hắn cũng tham gia, đồng thời thi đậu.

Nhưng sau khi thi đậu cũng không có đi học lần nào, bởi Chu Tịnh cho hắn tạm nghỉ học.

Bây giờ khi một lần nữa trở lại trường học, Thẩm Hàn Đăng đáng ra đã học đến năm hai.

Linh Quỳnh vừa vặn cũng học ở đây, nhưng chuyên ngành khác biệt.

Thẩm Hàn Đăng ngồi trong xe, nhìn cửa trường học người đến người đi, có chút xuất thần.

Kể từ lần cuối tới trường học, phảng phất như đã cách hắn cả một thế kỷ xa xưa vậy.

Thẩm Hàn Đăng hít một hơi, đẩy cửa xe ra.

Linh Quỳnh đi theo hắn chui ra ngoài, mang theo tâm tình cha già trong lòng "Chúng ta học khác ngành, anh chắc không có vấn đề a?"

Thẩm Hàn Đăng liếc nàng một cái, trực tiếp đi vào trong trường học.

Linh Quỳnh: "......"

Hắc!

......

Linh Quỳnh tách Thẩm Hàn Đăng ra, Linh Quỳnh đi một chuyến về ký túc xá của nguyên chủ trước.

Trong ký túc xá rất náo nhiệt, Linh Quỳnh đẩy cửa ra, âm thanh náo nhiệt bỗng im bặt lại.

Trong ký túc xá đầy ắp người, rõ ràng cũng không ở chung hết trong ký túc xá này.

"Diệp...... Khinh Đường?" Trong đó có một nữ sinh mặc váy ngắn, khiếp sợ lại không thể tin gọi tên nàng.

Tiếp đó sự tĩnh mịch trong ký túc xá bị tiếng nghị luận đánh vỡ.

"Đây là Diệp Khinh Đường?"

"Cô ta đẹp như vậy sao?"

Trong ấn tượng của các cô, đó là một nữ sinh quanh năm không có cảm giác tồn tại gì.

Như thế nào đột nhiên......

Lúc này đứng tại các nàng trước mặt nữ sinh, từ đầu đến chân đều có quang mang, vàng óng ánh tóc sấn ra cái kia trương lớn chừng bàn tay khuôn mặt, vừa xinh đẹp lại khoa trương.

"Cô ta thật sự là Diệp Khinh Đường?"

''Cô ta tại sao còn trở lại?"

"Không phải như cô nói, cô ta ở bên ngoài làm cái kia sao? Ta còn tưởng rằng cô ta không được học nữa nha."

"Oa, trước kia ta cũng nghe nói, ba cô ta là ma bài bạc, cho cô ta đi bồi những người có tiền kia, hiện tại xem ra......" Nữ sinh nói chuyện dò xét nàng vài lần, rõ ràng cảm thấy nàng đại thay đổi rất nhiều, chắc chắn như các cô nói.

Các nữ sinh nghị luận cũng không phải rất lớn tiếng.

Nhưng căn phòng ký túc xá chỉ có một chút như vậy, những lời đó vẫn truyền vào trong tai Linh Quỳnh rõ mồn một.

Người cha ma bài bạc của nguyên chủ kia tới náo quá nhiều lần, bị bạn học trông thấy, khó tránh khỏi sẽ truyền ra một chút lời đồn.

Nhưng không nghĩ tới, bây giờ đã truyền thành bộ dạng này.

"Các vị có thể nói to hơn một chút, dù sao nói nhỏ ta cũng nghe thấy." Linh Quỳnh đi vào ký túc xá, ngậm lấy một nụ cười nhạt, "Ở ngay trước mặt người ta nói chuyện đàng hoàng, không phải kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn sao."

Đám người: "......"

Tiểu cô nương tự tin lại huênh hoang, không hiểu sao ép khí thế các cô thấp xuống một .

Bầu không khí ký túc xá hơi khựng lại.

"Tại sao không nói nữa?" Linh Quỳnh hếch cằm, thanh âm thanh thúy vang vọng trong ký túc xá "Nói tiếp, tôi cũng muốn nghe một chút."

Trên mặt Linh Quỳnh mang ý cười, rõ ràng là dáng vẻ nhu thuận khả ái, nhưng trên người nàng lại có một loại tự tin cường thế không thể áp chế.

Vốn là các cô cũng cảm thấy mình rất có lý, nhưng lúc này vẫn không dám nói chuyện.

Lấn yếu sợ mạnh, là bản tính của con người.

"Cái kia...... Mình còn có việc, đi trước." Một nữ sinh trong đó chạy ra bên ngoài.

Một người khác cũng nói theo: "Mình cũng phải đến thư viện."

"Tớ còn một ít bài tập chưa làm......"

"Tớ cũng đi trước."

Các nữ sinh không ở ký túc xá này nhao nhao kiếm cớ rời đi.

Cuối cùng chỉ còn lại hai nữ sinh, một người là người nhận ra nàng, nữ sinh váy ngắn kia.

Một người nữa là cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên, ngồi bên giường, dùng một loại ánh như nhìn quái vật nhìn nàng.

Linh Quỳnh đóng cửa lại, cửa phòng 'pang' một tiếng, làm cả hai nữ sinh kia cùng giật mình run một cái.

Ký túc xá là dành cho 4 người.

Nữ chính đã treo, nhưng hình như trường học đã sắp xếp cho những nữ sinh khác vào ở.

Trên giường của nữ chính bên kia có chăn ,mền cùng các loại đồ vật linh tinh.

Linh Quỳnh nhìn về hướng giường nguyên chủ nhìn một chút, trên đó chất đầy đồ vật, hoàn toàn không thể nằm.

Nữ sinh buộc tóc hai bên lấy lại tinh thần, mở miệng hỏi: "Diệp Khinh Đường, cô làm sao lại biến thành bộ dạng này?"

"Tôi biến thành bộ dáng gì, còn cần báo cáo cho cô sao?"

"Cô......" Nữ sinh tóc hai bên bị chẹn họng, sau đó miệng nhếch lên nụ cười trào phúng, "Những lời nói bên ngoài kia không phải thật chứ? Cô thật sự ở bên ngoài......"

Linh Quỳnh: "Ở bên ngoài làm sao?"

Nữ sinh tóc hai bên ghét bỏ, "Làm loại chuyện đó." Nếu không phải như thế, cô ta làm sao có thể thay đổi nhiều như vậy?

Cha cô ta còn là tên nghiện cờ bạc......

Linh Quỳnh: "Loại chuyện nào?"

Nữ sinh tóc hai bên hừ lạnh: "Trong lòng chính cô còn không rõ sao? Còn nhất định phải ép người khác nói rõ?"

*

A a a a!

Ngươi không ném phiếu ta không ném phiếu, Quỳnh Thần hôm nay liền logout.

Ngươi một phiếu ta một phiếu, nuôi con sẽ vui vẻ như trên thiên đàng.

Xông lên.

Bỏ phiếu nha, bỏ phiếu nha.

Bình Luận (0)
Comment