Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Từ khi Thẩm Hàn Đăng bắt đầu hiểu chuyện, chưa từng nhìn thấy mẹ mình lần nào.
Có thể là do không ở chung với mẹ, Thẩm Hàn Đăng hoàn toàn xa lạ với từ mẹ, đối với người mẹ này cũng không có cảm giác đặc biệt gì.
Trong trí nhớ của cậu, chỉ có cha.
Cha đối xử với cậu rất tốt, cho dù công việc rất bận rộn, cha cũng sẽ dành ra chút thời gian, cùng cậu chơi trò chơi, dạy cậu học bài, làm bài tập.
Nhưng mà chút thời gian đó, so với gia đình bình thường, thực sự rất, rất ít.
Phần lớn thời gian cậu chỉ có thể chơi với người hầu.
Từ nhỏ tới lớn cậu đã không thích nói chuyện, có thể cả một ngày không nói từ nào.
Cũng không thích ra ngoài chơi, nên ngay cả một người bạn cũng không có.
Thẩm Nhuận An còn tưởng rằng cậu bị bệnh gì đó, đưa cậu đi khám bác sĩ.
Kết quả cậu rất bình thường, chỉ là chính cậu không muốn nói chuyện.
Thẩm Nhuận An hỏi cậu vì sao không nói.
Tiểu Hàn Đăng trả lời do không có gì đáng nói : " Nha, con muốn nói với ba ba, nhưng mà ba ba không ở nhà."
Có thể chính là lúc đó, Thẩm Nhuận An cảm thấy cậu rất cô đơn.
Không bao lâu sau, trong nhà liền có thêm một người phụ nữ.
Người phụ nữ này chính là Chu Tịnh.
Chu Tịnh trẻ tuổi xinh đẹp, nói chuyện thú vị, so với những người hầu trong nhà cung cung kính kính, không dám nói lung tung kia tốt hơn nhiều.
Tiểu Hàn Đăng vẫn không thích nói chuyện, nhưng mà rõ ràng muốn chơi cùng Chu Tịnh hơn.
Ngay từ đầu, cậu còn nghĩ người phụ nữ kia chỉ là người hầu mới tới, căn bản là không thèm để ý cứ chơi cùng cô ta.
Thẳng đến sau này, khi thấy Thẩm Nhuận An có những cử chỉ thân mật với Chu Tịnh.
Lúc đó cậu còn không hiểu đó là cái gì, nhưng mà cậu biết, cha sẽ không làm như vậy đối với những người hấu khác.
Từ lúc đó, cậu đã nhận thức được, người phụ nữ này không giống những người khác.
Nhưng mà Chu Tịnh đối với cậu thật sự rất tốt.
Không giống những người hầu khác, không dám dẫn cậu ra ngoài, sợ nếu tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn bọn họ sẽ không gánh nổi.
Chu Tịnh sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi, sẽ mang theo cậu đến bên ngoài công ty chờ Thẩm Nhuận An tan tầm.
Những niềm vui lúc đó Tiểu Hàn Đăng có, cũng đều là Chu Tịnh mang lại cho cậu.
Cho nên khi Thẩm Nhuận An hỏi cậu, có đồng ý để cho Chu Tịnh về sau chiếu chăm sóc cậu, sống cùng một nhà với bọn họ hay không, cậu gật đầu.
Sau khi Chu Tịnh gả cho Thẩm Nhuận An, chỉ duy trì tốt đẹp hơn một năm, sau đó có một số việc từ từ thay đổi.
Cô ta dành nhiều thời gian hơn đi mua sắm, đi làm đẹp, không còn vui vẻ chơi đùa cùng cậu như trước nữa.
Nhưng mà trước mặt Thẩm Nhuận An, cô ta lại sẽ khôi phục dáng vẻ như trước kia.
Lúc đó Thẩm Hàn Đăng mới có mấy tuổi, căn bản không hiểu vì sao Chu Tịnh lại trở thành như thế.
Nhưng Chu Tịnh đã đem lại cho cậu cảm giác không tốt, nên cậu cũng không thích chơi với Chu Tịnh nữa .
Mà Thẩm Nhuận An quanh năm không ở nhà, nên Chu Tịnh trông coi mọi chuyện trong nhà.
Người hầu trong nhà cũng dần dần bị Chu Tịnh mua chuộc, bà ta nói cái gì chính là cái đó, người hầu sẽ không báo lại cho Thẩm Nhuận An.
Chu Tịnh cũng không đến mức ngược đãi cậu, nhưng trước mặt người khác sẽ tỏ ra mình đối xử rất tốt với cậu.
Người đã từng thấy qua, đều sẽ nghĩ bà ta là một hảo mẹ kế.
Nhưng mà Thẩm Hàn Đăng vẫn có cảm giác được tự nhiên, có một cảm giác sợ hãi khi đi đâu, làm gì đều bị người khác theo dõi.
Đoạn thời gian đó Thẩm Nhuận An rất bận chuyện công việc, nên cậu không thể tìm cơ hội nói cho cha mình.
Mỗi khi Thẩm Nhuận An về nhà, Chu Tịnh lại tỏ ra rất tốt, bởi vậy Thẩm Nhuận An căn bản sẽ không hoài nghi gì.
Mỗi lần Thẩm Hàn Đăng muốn nói cho cha, đều sẽ bị Chu Tịnh cắt đứt kịp thời, căn bản vốn không cho cậu cơ hội.
Thật vất vả cậu mới tìm được cơ hội nói với Thẩm Nhuận An về mọi chuyện.
Thẩm Nhuận An lại đến hỏi Chu Tịnh.
Chu Tịnh liền lập tức nói xin lỗi, nói có thể là tâm trạng mình không tốt, hoặc nguyên nhân khác, nên mới không để ý đến con.
Bản thân Chu Tịnh cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, những thứ bà ta nói đều có thể tin.
Tiểu Hàn Đăng làm sao có thể là đối thủ của bà ta.
Về sau......
Thẩm Nhuận An vì mệt nhọc quá độ nên đột tử.
Khi Thẩm Nhuận An ngã xuống, đoạn thời gian đó trong nhà rối bời, người tới người lui rất nhiều.
Những người họ hàng của Thẩm gia, cậu đã từng thấy, hay chưa từng thấy, đột nhiên đều xuất hiện, tranh đoạt quyền nuôi dưỡng cậu.
Nhưng mà cuối cùng cậu vẫn là đi theo Chu Tịnh.
Chính là bắt đầu từ lúc đó, hắn mới chính thức biết Chu Tịnh-người phụ nữ này có bao nhiêu ác độc.
Hết thảy tất cả của cậu, đều bị Chu Tịnh điều khiển.
Ăn gì, mặc gì, dùng gì......
Thậm chí không thể có sở thích của mình.
Mà Chu Tịnh vẫn bày ra bộ dạng 'Chỉ vì muốn tốt cho con'.
Người ngoài đều sẽ cảm thấy Chu Tịnh đối xử với cậu rất tốt, không khác gì con ruột.
Nhưng chỉ có mình cậu biết, cậu đã phải trải qua những ngày tháng thế nào.
Đáng tiếc lúc đó tuổi của cậu quá nhỏ, căn bản không thể chống lại Chu Tịnh.
Chờ khi tuổi của cậu lớn hơn một chút, Chu Tịnh cũng càng quá đáng hơn.
Chu Tịnh sẽ vô tình thả lời đồn, nói cậu có cảm xúc không ổn định, có nhiều lúc sẽ cực kì thô lỗ.
Nhiều người nghe được, dần dần liền thành sự thật.
Mà mấy lần Chu Tịnh còn ở trước mặt nhiều người chọc giận cậu.
Đứa bé trẻ tuổi nóng tính, làm sao chịu cho nổi.
Cho nên liền có loại lời đồn ở trong vòng tròn là 'Tận mắt nhìn thấy'
Khi Thẩm Hàn Đăng lớn hơn chút nữa, đã biết ẩn nhẫn.
Nhưng mà hình tượng kẻ có bệnh Chu Tịnh đắp nặn cho cậu, đã gần như hoàn thành.
Cho nên lấy lý do cậu phải chữa bệnh, giam lỏng cậu trong biệt thự cũng không có ai cảm thấy kỳ lạ.
Màn cửa trong biệt thự quanh năm đóng chặt, nếu cậu kéo ra liền sẽ vài ngày không có cơm ăn.
Trong biệt thự không có TV, không có internet, không có âm thanh, không có gì cả.
Khi thế giới của bạn, chỉ còn lại bóng tối và sự tĩnh lặng, bạn còn có thể bảo trì lý trí sao?
Thẩm Hàn Đăng có đôi khi cũng nghĩ, hắn có thể sẽ thật sự nổi điên ở đó.
Thế nhưng thế giới của cậu ấy đột nhiên xuất hiện những thứ khác.
Trước đó cậu có tư liệu của rất nhiều người, mỗi một ai cũng rất xinh đẹp.
Lúc đó cậu cũng không xem kỹ, chỉ tùy tiện chọn một người.
Lần đầu tiên thấy trong biệt thự có người lạ, thật ra đáy lòng Thẩm Hàn Đăng rất rối rắm.
Trước đây trong biệt thự ngoại trừ A Mai, thì không có người sống.
Giọng nói của cô cũng không giống A Mai, âm u đầy tử khí.
Nói chung là rất mềm mại, nhưng lại không ngọt ngào, mà có sự nhiệt huyết thanh xuân của các thiếu nữ mới lớn.
Những lúc cô nói chuyện, đều như xua tan hết bóng tối đi.
Có thể là một người sống quá lâu trong môi trường quá yên tĩnh và đầy bóng tối như hắn.
Ban đầu hắn có chút ghét cô.
Quá ồn.
Lỗ tai lúc nào cũng ông ông, rất không thoải mái.
Sau này dần dần quen thuộc, khi cô không nói lời nào, trả lại yên tĩnh cho hắn, hắn lại cảm thấy như đã thiếu đi thứ gì quan trọng lắm.
Cô sẽ hùng hồn tìm đến hắn đòi tiền, còn nói phải có lý lẽ, có căn cứ, như chuyện đương nhiên.
Lúc đó hắn không hiểu, vì sao cô đã bị người ta bán đi, còn vui vẻ như thế.
Về sau hắn đại khái có thể hiểu rõ rồi.
Biến mình thành máy rút tiền, cô có thể không vui vẻ sao?
Mà từ sau khi cô xuất hiện, cả cuộc sống của hắn tựa như cũng phát sinh thay đổi.
Đầu tiên là A Mai bị đổi đi, thành người khác, vừa hay là người hắn tin tưởng.
Tiếp đó phạm vi hoạt động của hắn rông hơn rất nhiều.
Ra vào biệt thự cũng sẽ không bị hạn chế, thậm chí còn có thể đến trường học, tiếp xúc với một số người trong công ty.
Mà những chuyện này, cũng chỉ xảy ra sau khi cô tới nơi này.
Cô đã từng nói, cô sẽ mang đến may mắn cho hắn.
Nhưng hắn không tin.
Nhưng mà những chuyện xảy ra đằng sau, làm cho hắn không thể không tin.
Cô thật sự có thể mang đến may mắn cho hắn.
Tôi chưa từng nghĩ tới việc sẽ yêu ai đó, nên khi phát hiện mình thích cô ấy thì đã muộn, điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ, chỉ có thể hết mực thương yêu cô ấy.—— Thẩm Hàn Đăng.
****
Hôm nay, ta đã biến thành công cụ người edit không có tình cảm.
Mệt lắm rồi nhá.
Ta đã cố gắng cho các nàng như vậy thì các nàng nhớ bình chọn cho ta nha.
Sau hôm nay chắc ta phải lặn ba ngày để ổn ổn lại.
À, cho ta hỏi có nàng nào có thể thiết kế bìa truyện không??
Truyện đã edit mà cứ để cái hình này cũng kì kì ha.
Ai làm được cứ bình luận cho ta nha, hay nhắn tin riêng cũng được nhé.
Hẹn gặp lại các nàng vào thứ hai tuần sau.
Yêu các nàng nhiều .