(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 87

Editor: Tuyết Hạ Bình Chi

"Sư huynh đã gặp qua con rắn lớn thế bao giờ chưa?"

Giáng Canh lắc đầu: "Chưa từng."

Rắn đen trên đại lục đã hiếm, chớ nói chi là một con lớn như vậy......

"Trên người nó một chút yêu khí cũng không có, cũng không có linh khí." Đệ tử kia nói: "Thật kỳ quái."

Có thể làm khế ước thú, chắc chắn không phải rắn thông thường —--rắn thường mà lớn như vậy đã tuyệt chủng từ lâu rồi.

Giáng Canh tự dưng nhớ tới ở Thiên Thanh tông đã chết mất một Trình Thính Hàm.

Con rắn này có thể tự do biến hóa lớn nhỏ, trên cổ Trình Thính Hàm còn có hai dấu răng......

Giáng Canh lập tức phân phó một tiếng: "Mọi người cảnh giác thêm một chút, không nên xem thường nó."

"Dạ!"

......

Thất Tinh thành.

Thất tinh thành được xây dựa theo chòm sao Bắc Đẩu nên mới có tên gọi này.

Thành này náo nhiệt phồn hoa, là một trong những tòa thành nổi danh nhất đại lục.

Những đám đông trên đường phố náo nhiệt, tiếng hò hét của những người bán hàng rong, tiếng cãi nhau của mấy người đàn bà, tiếng trẻ con cười đùa, hội tụ thành khói lửa nhân gian.

Lầu Tinh Lạc đứng nhìn tin tức trước cổng thành đến thất thần.

"Thật là ma đầu Nguyệt Tiêm Khôi kia?"

"Cũng không hẳn, tin tức Thiên Thanh tông đưa ra, chắc chắn sẽ không sai, ma đầu kia thật sự đã ra ngoài. Nhưng Nhạc Lộc sơn trang còn cùng một bọn với cô ta......"

"Không thể nào! Nhạc Lộc sơn trang làm sao lại......"

"Ngươi còn không nghe ta nói? Ta đã giải thích cho ngươi, tình huống  lúc đó......"

Lầu Tinh Lạc nghe người đi đường bàn tán, đại khái cũng hiểu rõ tình huống bây giờ.

Tộc trưởng Nguyệt thị là Nguyệt Tiêm Khôi đã thoát khỏi phong ấn.

Mà người của Nhạc Lộc sơn trang là hậu duệ của Nguyệt thị.

Từ khi bọn họ ra khỏi rừng rậm vẫn chưa đến nơi  nào có người, Thất Tinh thành này là nơi đầu tiên.

Mà trong thời gian này Linh Quỳnh cũng chưa tùng nói ra tên của mình, Lầu Tinh Lạc cũng không hỏi.

Cho nên đến bây giờ hắn mới biết những chuyện này......

Kết hợp những thứ này lại, cuối cùng Lầu Tinh Lạc cũng hiểu câu cảnh cáo của Giáng Canh có ý gì.

Chỉ là Nhạc Lộc sơn trang tiếng lành đồn xa lại có dính dáng tới Nguyệt thị, chuyện này đúng là làm cho rất nhiều người không ngờ tới

Nguyệt Tiêm Khôi......

Nguyệt Thị ngàn năm trước......

Khó trách Giáng Canh gọi nàng là tiểu tổ tông.

Nếu như cô thật sự là Nguyệt Tiêm Khôi, chuyện đó thật ra cũng không có vấn đề gì.

Nhưng mà, hắn thật sự là không nhìn ra cái cô nương mới nhìn qua dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận, thỉnh thoảng có chút ngốc bạch ngọt kia lại là ma đầu trong miệng những người này.

Lại nhớ tới thực lực của cô, hình như lại không có vấn đề gì.

"Lầu công tử."

Giáng Canh dẫn theo hai người, ở ngoài cửa gọi hắn một tiếng.

Lầu Tinh Lạc đi từ trong đám người ra ngoài.

Giáng Canh nghiêm mặt nói: "Trong thành không  an toàn, Lầu công tử không nên đi loạn thì tốt hơn, bằng không thì nếu độc dược trên người công tử phát tác có thể gây phiền toái."

Thái độ Lầu Tinh Lạc rất tốt nói xin lỗi, "Xin lỗi, tạo thêm phiền toái cho các vị rồi."

Giáng Canh đưa tay ra dấu mời, "Công tử xin mời."

Giáng Canh và Lầu Tinh Lạc không ai nói đến chuyện trên bảng tin tức.

Chuyện này chỉ cần đến chỗ đông người sẽ biết, cho nên ngay từ đầu Giáng Canh đã cảnh cáo Lầu Tinh Lạc.

Còn Lầu Tinh Lạc...... Bản thân hắn cũng có cả đống phiền phức quấn thân, đương nhiên sẽ không để lộ ra.

Chỗ nghỉ ngơi của bọn họ là ở một tòa phủ đệ, hẳn là gia sản bí mật của Nhạc Lộc sơn trang.

"Thiếu chủ nhà ngươi đâu?"

Lầu Tinh Lạc tìm một vòng khắp nơi cũng không thấy người, kéo một vị đệ tử hỏi thăm.

"Thiếu chủ đi ra ngoài rồi."

"......"

Nàng không sợ bị người ta phát hiện sao?

......

Giáng Canh cũng là mãi về sau mới biết chuyện này, đuổi Lầu Tinh Lạc về phòng, vội vàng dẫn người đi tìm.

Người đã lớn vậy rồi còn để người ta phải lo lắng!!

Chờ khi Giáng Canh dẫn người trở về, người phía sau không còn ai có tay không.

Thiếu chủ nhà bọn họ còn thay một bộ y phục màu sắc sặc sỡ, mặt mũi lộ vẻ cười, nhảy chân sáo vào cửa.

"Sư huynh, không có chuyện gì xảy ra chứ?"

"Hẳn là không." Giáng Canh mệt lòng, "Thiên Thanh tông không có tranh vẽ tổ tông, người có thể nhận ra được cũng không nhiều."

"Không phải, ta là hỏi tổ tông không gây phiền phức gì chứ?"

"......"

Giáng Canh cũng không chắc chắn lắm.

Hẳn là không a.

Chỉ có một đoạn thời gian ngắn như vậy, tổ tông hẳn là không kịp gây chuyện.

......

Lầu Tinh Lạc ngồi trên băng ghế đá ở sân, rắn đen không biết lại gây chuyện gì, bị hắn giẫm dưới chân.

"Thiếu chủ ngài đi từ từ thôi!"

Phía bên kia hành lang truyền đến tiếng động Lầu Tinh Lạc dời chân đi, rắn đen vèo một cái xông vào trong bụi cỏ bên cạnh, biến mất không thấy tăm hơi.

Lầu Tinh Lạc ngước mắt nhìn về phía hành lang bên kia.

Thiếu nữ vừa vặn rẽ qua khúc ngoặt, chiếc váy đỏ tươi ngột xông vào tầm mắt, màu sắc tươi đẹp nổi bật lên sức sống thanh xuân ngập tràn của thiếu nữ.

"Lầu Tinh Lạc."

Giọng nói cô gái mềm mại trong trẻo, âm thanh rung động lòng người.

"Mua cho ngươi một món quà." Linh Quỳnh tới, xách váy ngồi xuống, mặt mũi tươi cười nói: "Xem, thích không?"

Cô đưa ra một chiếc hộp chạm khắc tinh xảo bằng gỗ.

"Quà?" Lầu Tinh Lạc hơi bất ngờ "Tại sao lại tặng quà cho ta?"

"Do đẹp a." Linh Quỳnh dựa vào mặt bàn "Cảm thấy hợp với ngươi thì mua."

Lầu Tinh Lạc: "......" Cái lý do đơn giản, không màu mè này lại làm cho người ta không cách nào phản bác.

Lầu Tinh Lạc mở hộp dưới sự thúc giục của Linh Quỳnh, bên trong là một cây trâm làm bằng bạch ngọc, tay nghề tinh xảo, quả thật không tồi.

"Đẹp không?"

"Đẹp." Lầu Tinh Lạc đẩy cái hộp về "Nhưng mà thứ này quá quý giá, vô công bất thụ lộc, ta không thể nhận."

Con mắt tiểu cô nương trừng lớn, "Nhưng ta cũng đã mua rồi, mua tặng ngươi mà."

【......】 Thứ này không phải người ta tặng cô sao?

Vinh Diệu biết sự thật không muốn nói chuyện.

......

Lầu Tinh Lạc nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, rõ ràng không có gì khác biệt so với mọi khi, nhưng hắn luôn cảm thấy nó có chút ủy khuất.

Hắn mà từ chối thì quá vô nhân đạo.

Cánh môi Lầu Tinh Lạc ấp úng một chút, cuối cùng thở dài: "...... Vậy thì cám ơn cô nương."

"Ta giúp ngươi đeo." Linh Quỳnh đứng dậy, vui rạo rực cầm cây trâm lên.

Niềm vui lúc nuôi con không phải đều ở những lúc thế này sao?

Tự tay chăm sóc mọi thứ cho con yêu!

【......】 ha ha.

Lầu tinh lạc căn bản không kịp ngăn cản Linh Quỳnh, cây trâm trên đầu đã bị gỡ ra.

Cơ thể Lầu Tinh Lạc hơi kéo căng, cố gắng ngồi im, bàn tay bị ống tay áo che khuất từ từ siết chặt thành nắm đấm.

Trên đầu truyền đến xúc cảm tinh tế, mỗi một động tác đều đang đụng vào điểm mấu chốt của Lầu Tinh Lạc..

Tiểu cô nương hình như chưa từng gài trâm cho ai, loay hoay hai lần mới đeo được.

"Tốt." Linh Quỳnh hài lòng thưởng thức chốc lát "Thật đẹp."

Cũng không biết là khen người hay là khen cây trâm.

"Đa tạ cô nương."

"Không cần khách khí." Linh Quỳnh cười cười một chút, ngồi lại chỗ cũ, chống cằm hỏi: "Ngươi đã nghe thấy những lời đồn ở bên ngoài chưa?"

Linh Quỳnh xoay chuyển chủ đề quá nhanh, hỏi cũng thẳng thừng như vậy, Lầu Tinh Lạc ngược lại hơi sửng sốt một chút.

Một giây sau, hắn gật gật đầu, "Nghe rồi."

Linh Quỳnh: "Cho nên ngươi có gì muốn nói không?"

Lầu Tinh Lạc: "Ta không có gì muốn nói."

Linh Quỳnh nghiêng đầu "Bọn họ nói ta là ma đầu, ngươi không có suy nghĩ gì à?"

Lầu Tinh Lạc lắc đầu, thấp giọng nói: "Nguyệt cô nương, tình cảnh của ta cũng giống cô."

Nếu như nói người trên đại lục lùng bắt cô khắp nơi.

Mà người của Phạm Không thành lúc này cũng truy bắt hắn khắp nơi.

Tình cảnh của bọn họ là giống nhau.

Linh Quỳnh ôm lấy khóe môi cười "Chúng ta không giống nhau."

Lầu Tinh Lạc nghi ngờ nhìn về phía nàng.

Cô gái nở nụ cười rực rỡ, nói bằng giọng nói nhẹ nhàng: "Ngươi còn có ta mà."

"......"

Bình Luận (0)
Comment