Thì một con rắn khổng lồ không biết từ đâu xuất hiện.
Đôi mắt nó phát ra ánh sáng màu xanh.
Lưỡi rắn đỏ tươi thè ra ngoài.
Để lộ hàm răng chứa nọc độc.
"Ngươi là ai?"
Tiểu Hắc Long thấy cảnh này lập tức nói: [Ký chủ! Đây là người thủ hộ vòng nguyệt quế. Nếu muốn lấy được vòng nguyệt quế thì phải được nó chấp thuận.]
Nam Nhiễm mở tay ra.
"Ta tới lấy vòng nguyệt quế."
Tiếng nói của cô vừa dứt.
Con rắn độc kia liền thè cái lưỡi dài thượt của nó ra, như đang cười mỉa: "Ngươi không thể lấy được vòng nguyệt quế."
Nam Nhiễm nghiêng đầu: " Tại sao?"
Thân thể rắn độc quấn quanh cây đại thụ gần nó nhất.
Đầu rũ xuống.
Cách Nam Nhiễm vô cùng gần.
Trong đôi mắt màu lục sâu như đáy vực ấy hiện lên ảnh bóng dáng xinh đẹp của Nam Nhiễm.
"Cho dù túi da ngươi có đẹp đến đâu cũng không thể nào che dấu được nội tâm của ngươi. Vòng nguyệt quế của thần rừng chỉ nhận người có tấm lòng thiện lương nhất trên thế giới này.]
Thời điểm nói ra những lời này, đầu của rắn độc hơi ngẩng lên.
Mang theo vẻ cao ngạo.
[Tê tê tê.]
Lưỡi rắn lại thè ra.
Theo sau là giọng nói khàn khàn: "Một giao nhân ngay cả tôn nghiêm của bản thân cũng không cần, chỉ để đổi lấy đôi chân của nhân loại. Thì không xứng có được vòng nguyệt quế."
Lời nói kia.
Mang theo tia khinh thường vô cùng rõ ràng.
Vốn dĩ Nam Nhiễm còn đang cân nhắc đi đâu tìm được người lương thiện nhất.
Kết quả vừa nghe cái con rắn xấu hoắc này nói như thế.
Cô liền ngẩng đầu.
Hai con ngươi đen nhánh nâng lên, câu môi: "Không cho?"
Rắn độc ngẩng đầu, cao ngạo nói: "Chỉ là một con giao nhân hèn mọn, cũng dám làm càn trước mặt ta?"
Lời nói kia, thực sự không cần quá kiêu ngạo.
Bởi vì ngay tại thời điểm rắn độc vừa dứt lời.
Đã bị một đôi tay trắng nõn, tinh xảo, ấn đầu xuống, sau đó trực tiếp lôi nó từ trên cây xuống đất.
Nam Nhiễm gãi gãi tóc của mình: "Một con rắn xấu xí như ngươi cũng dám lên mặt với ta. Hôm nay, lão tử sẽ lột da ngươi ra nấu canh."
Vừa nói xong.
Nam Nhiễm liền dừng động tác trên tay lại.
Hả? Nấu canh?
Sau đó, tầm mắt liền lướt qua toàn thân rắn độc một lần.
Trông có vẻ cũng ngon lắm.
Nghĩ vậy.
Cô liền nắm lấy đầu con rắn, quăng lên mặt đất.
Rắn độc không kịp phản ứng.
Không phải tên giao nhân này nên cầu xin nó sao?
Tại sao lại biến thành tình huống này?
Thế nhưng.
Rắn độc cũng không hề sợ giao nhân.
Tuy giao nhân có thể xưng vương trên biển.
Nhưng đây là mặt đất.
Sao có thể mạnh hơn nó được?
Nháy mắt, rắn độc liền nhào vào người Nam Nhiễm.
Ý đồ muốn quấn quanh cổ cô.
Nhưng Nam Nhiễm nhanh chóng tìm được một cây gậy. . Ngôn Tình Ngược
Rồi cứ thế đâm thẳng vào đầu rắn độc.
Sức của cô rất lớn.
Trực tiếp đâm xuyên qua đầu rắn độc.
Vốn dĩ Nam Nhiễm cho rằng trận chiến tới đây là kết thúc.
Kết quả.
Con rắn này vẫn còn cử động được.
Không những thế.
Nó còn đang quấn quanh cổ cô.
Tiểu Hắc Long trầm mặc nhìn ký chủ.
Nhỏ giọng nói: [Ký chủ, cô không biết đánh rắn phải đánh bảy tấc sao?]
"Sao không nói sớm?"
Dứt lời.
Nam Nhiễm liền rút cây gậy ra, hướng đến chỗ bảy tấc của rắn độc, một lần nữa đâm xuống.
Cuối cùng.
Rắn độc sợ hãi.
Nghẹn ngào mở miệng: "Chỉ có ta có thể mang ngươi đi tìm vòng nguyệt quế. Giết ta. Ngươi sẽ không bao giờ có được nó."
Nam Nhiễm vẫn không rung động.
Nói thầm một câu: "Hiện tại, ta chỉ muốn ăn thịt rắn."
Sau đó.
Tại đúng vị trí bảy tấc của nó, dùng lực ấn gậy vào.
Rắn độc: "Ta mang ngươi đi."
Tại thời điểm tính mạng gặp nguy hiểm.
Rốt cuộc vẫn phải hạ mình.
Nam Nhiễm nghe nó nói thế.
Bắt đầu khó xử.
Lấy vòng nguyệt quế.
Hay đem rắn đi hầm?
A.
Vẫn muốn ăn thịt rắn hơn.
Tiểu Hắc Long cũng không ngờ.
Ký chủ lại do dự!
Chẳng lẽ ký chủ đã quên bản thân tới đây để làm gì?
Tiểu Hắc Long vội vàng mở miệng: [Ký chủ, rắn độc thì có vô số, nhưng vòng nguyệt quế chỉ có một.]
Nam Nhiễm nghe vậy.
Liền bị thuyết phục.