[Quyển 1] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 52

Đối với Nam Nhiễm, cha Nam có vài phần áy náy.

Áy náy vì khiến Nam Nhiễm từ nhỏ đã mất mẹ.

Nhưng phần áy náy này, tại mười mấy năm trước, đã biến mất từ khi Nam Nhiễm bắt nạt chị gái của cô.

Hiện giờ thứ còn sót lại chỉ là mệt mỏi.

Nam Nhiễm đứng lên, đi về phía cửa sổ trước mặt.

Cầm lấy tấm rèm.

Kéo một cái, che đi ánh hoàng hôn chiếu vào khắp phòng.

Thư phòng liền chìm vào bóng tối.

Tấm lưng nhỏ nhắn dựa sát vào bức màn nhung tím.

Không chút để ý, nói.

"Không có? Nếu thế thì con đi đây."

Bộ dáng kia của cô hoàn toàn chính là kiểu không đem lời nói của cha Nam vào trong mắt.

Cha Nam kích động ho khan vài tiếng.

"Con!"

Nói ra một chữ này xong, cha Nam liền ho khan không ngừng.

"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ."

Thời điểm Nam Nhiếp sắp ra khỏi phòng.

Cha Nam liền nhanh chóng nói.

"Con đứng lại đó!"

Nam Nhiễm dừng lại.

Cha Nam một tay đỡ bàn, tay còn lại duỗi về phía sau kệ sách.

Trong chốc lát âm thanh 'tích tích' báo hiệu nhập mật mã thành công vang lên.

Két sắt mở ra.

Ông lấy từ bên trong ra bốn phần văn kiện.

Ném lên bàn.

Một bên ho khan, một bên mở miệng.

"Cái này, con cầm lấy đi."

Thấy vậy, Nam Nhiễm bước chân lại gần, hai hàng lông mày hơi động.

Duỗi tay, cầm lấy phần văn kiện kia.

Hợp đồng nhà đất.

Giấy tờ chuyển nhượng cổ phần.

Còn có hai hợp đồng mua nhà.

"Con cũng sắp 18 tuổi rồi. Mấy thứ này, coi như là lễ vật thành niên của con."

Nam Nhiễm quơ quơ đồ vật trong tay.

"Cho con?"

Cha Nam thở dài.

"Không cần tiếp tục gây chuyện. Cũng đừng tùy tiện tổn thương người khác. Cho dù con ăn không ngồi rồi. Mấy thứ này cũng đủ nuôi con cả đời."

Nam Nhiễm liếc mắt nhìn người đàn ông có chút suy yếu trước mặt một cái.

Sau đó, đem bốn phần văn kiện kia ném lên bàn.

"Uy, lão già."

Không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đã khiến cha Nam tức giận đến ho khan.

Được lợi liền ngay cả cha mình cũng không gọi?

Sao ông lại sinh ra đứa con gái như thế này?

Nam Nhiễm kéo cái ghế dựa bên cạnh qua, ngồi xuống.

Vẫn không chút để ý, mở miệng.

"Vừa rồi, ông hỏi con cái gì?"

Hiếm khi cô rủ lòng chịu nghe người khác giải thích.

Cha Nam bị đứa con gái không biết cố gắng của mình chọc giận đến mức ho khan liên tục.

Cha Nam nâng tay lên, đem ảnh chụp trước mặt mình ném về phía Nam Nhiễm.

"Con nhìn đi, khụ khụ, con đã gây ra chuyện tốt gì! Khụ khụ khụ. Con, con, đây là bạn trai của chị con!"

Nam Nhiễm cầm lấy mấy bức ảnh.

Quan sát một chút.

Trong bức ảnh có hai người.

Một là Bạc Phong, còn người kia chính là cô.

Một xấp ảnh chụp.

Đủ loại tư thế.

Nào là dắt tay, nào là Nam Nhiễm ghé sát vào người Bạc Phong.

Còn có cảnh hai người bọn cô ăn cùng một bao khoai lát.

Góc độ của ảnh chụp vô cùng thân mật.

Nhưng thực chất hai người bọn cô cái gì cũng chưa làm.

Một tay Nam Nhiễm chống cằm, tò mò.

"Chị ấy không nói cho ba biết?"

Cha Nam nghi hoặc.

"Ý của con là gì?"

Nam Nhiễm thờ ơ nói.

"Vốn chị ta cũng có cơ hội, đáng tiếc bản thân lại không biết cố gắng, nên bị loại. Không còn biện pháp khác, con chỉ có thể tự mình ra trận."

Nhưng cô còn dùng kết quả tốt nghiệp để dạ minh châu đồng ý tiến vào lồng sắt.

Còn vị chị gái kia, cái gì cũng không có, mà dám ở đây khoác lác với lão già.

Nghe Nam Nhiễm nói một hồi, cả người cha Nam liền cứng đờ.

Mà Nam Nhiễm vừa giải thích xong.

Liền đưa mắt nhìn Nam lão gia.

Cô duỗi tay cầm lấy bốn phần văn kiện kia.

Vừa xoay người đi ra ngoài, vừa mở miệng.

"Nếu muốn sống lâu một chút thì cách xa mẹ kế ra."

Dứt lời, duỗi tay mở cửa phòng ra.

Mẹ kế ở bên ngoài nghe lén, không phản ứng kịp, bước chân theo quán tính nghiêng về một bên.

Nhưng trên mặt mẹ kế vẫn mang theo tươi cười, giống như chỉ trùng hợp đi ngang qua.

"Hai người nói chuyện xong rồi?"

Đối diện với câu hỏi của mẹ kế.

Nam Nhiễm đưa tay ra, ôm chầm lấy bà ta.

"Vâng."

Nói xong, cũng không có buông mẹ kế ra.

Thế nhưng, trong đầu mẹ kế bây giờ chỉ muốn tìm cách đẩy cô con gái riêng này ra.

Nam Nhiễm chậm rãi mở miệng.

"Mẹ sẽ luôn đối tốt với ba sao?"

"Đương nhiên, cha con là người duy nhất mà mẹ có thể dựa vào."

Nam Nhiễm chậm rãi nói tiếp.

"Con tin tưởng mẹ."
Bình Luận (0)
Comment