(Quyển 1) [Edit] Mau Xuyên: Kí Chủ Nàng Lại Mềm Lại Ngọt

Chương 63

Nhiếp Chính Vương kia tóc như thác nước, da trắng như tuyết, mỗi một cái nhíu mày hay một nụ cười đều mang theo vẻ tà mị dụ hoặc không thể kháng cự.
Lần nữa in sâu vào tâm trí của Hạng Tinh.
Cô lắc đầu, không nhịn được lại hỏi một lần: [ Áp Áp, hắn thật sự... Là nam nhân sao?]
Hầu kết kia, dịch dung cũng có thể làm được.
Ngực bằng phẳng.
Có một cách nghiệm chứng xác thực nhất, nhưng Áp Áp nói không cho cô làm...
Hừ.
Xú vịt.
[... Nếu không lần sau cô gặp hắn, cô kêu hắn là tỷ tỷ thử xem.]
Đối mặt với những nghi ngờ vô cớ, Áp Áp tức giận trợn mắt.
Cốt truyện có nói, vị Nhiếp Chính Vương này là người âm hiểm xảo trá, còn cực kỳ bạo ngược... Tóm lại không nên chọc vào hắn.
Hạng Tinh vểnh tai lên nghe tiếng nói chuyện phát ra từ bên trong.
Hình như đang nói đến chuyện cung yến.
"... Hạng tướng quân, bổn vương đã đích thân đến phủ của ngươi, ngươi làm sao lại không tin lời bổn vương nói?"
Vũ Văn Dận tay cầm tách trà, ưu nhã nhấp một ngụm.
Khoé môi như có như không cong lên, lại ra vẻ bất đắc dĩ lắc đầu: "Aiii, thật là cô phụ ý tốt của bổn vương, bổn vương thương tâm chết mất!"
"... Vương gia, thần vẫn cho rằng ngài đã suy nghĩ quá nhiều!"
Hạng Trọng cũng không có biểu tình gì khác, một bên cẩn thận quan sát thần sắc của Vũ Văn Dận, một bên uyển chuyển cự tuyệt.
"Hạng gia đối với Hoàng Thượng trung thành và tận tâm, thần nguyện ý tin tưởng Hoàng Thượng sẽ không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!"
Dứt lời liền đứng dậy, cung kính chắp tay hành lễ với Vũ Văn Dận.
Lời nói mang theo ý tiễn khách: "Xin hỏi Vương gia còn có việc khác không? Nếu không còn thì thông cảm cho thần còn phải chuẩn bị cho cung yến tối nay."
"A."
Thấy Hạng Trọng dầu muối không ăn, Vũ Văn Dận cũng không nhiều lời.
"Cái kia... Bổn vương cũng chỉ có thể chúc Tướng Quân may mắn."
Hắn nhàn nhạt cười, phất tay áo đi ra ngoài.
Ra đến cửa đột nhiên ngừng lại, chớp mắt một cái.
Khoé môi nhếch lên, mắt phượng nhanh chóng quét qua góc nào đó mới một lần nữa cất bước rời đi.
Hạng Tinh chỉ cảm thấy trong lòng run lên.
Cái liếc mắt vừa rồi của Vũ Văn Dận, hình như là nhìn phương hướng của mình.
Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra mình ở đây nghe lén sao?
... Võ công thực tốt.
Hạng Tinh lén lút rời đi, trốn đến đằng sau cây cột ở đại sảnh.
Tiếp tục nhìn bóng dáng ưu nhã mỹ lệ dần đi xa.
Nhéo nhéo cằm, rối rắm nhăn mày.
Đừng nhìn Nhiếp Chính Vương lúc nào cũng cười tủm tỉm.
Quanh thân lại tản ra một hơi thở kẻ sống chớ lại gần.
Làm thế nào mới tiếp cận được hắn bây giờ?
.....
"Vương gia, tiểu thư ngốc nghếch của Hạng gia đi theo chúng ta cả một đường!"
Trước đại môn Tướng Quân Phủ, Thanh Phong nhìn thân ảnh nhỏ bé cách đó không xa theo suốt một con đường, cuối cùng không nhịn được tiến lên thì thầm vài câu với Vương gia nhà mình.
Mày nhíu lại: "Người nói xem, nàng ấy rốt cuộc muốn làm cái gì đây?"
Vũ Văn Dận hơi nhướng mày, cười cười.
"Có lẽ là bị dung mạo của bổn vương mê hoặc nên đi theo."
"...."
Thanh Phong vẻ mặt mông lung.
Lại thấy Vương gia nhà mình đột nhiên dừng lại.
Bỗng chốc xoay người, nhìn về phía núi giả Hạng Tinh đang trốn.
Ngữ điệu cao hơn: "Tiểu gia hoả bên kia, thấy bổn vương còn không hành lễ?"
"...."
Hạng Tinh bị cú xoay người của hắn doạ sợ.
Cô khẩn trương nắm chặt làn váy, cắn răng một phát, dứt khoát bước ra.


☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Editor: Hạ Lạc Cẩn Y

Bình Luận (0)
Comment