(Quyển 1) Gian Phi Như Thử Đa Kiều

Chương 10

Edit by Tiểu Mạn

Vinh Vương phủ chạng vạng ngày thứ ba, một bình lưu ly được đưa đến trước mặt nàng.

Chai lưu ly trước mắt thuần tịnh thanh thấu, bên trong là những chú bướm đầy màu sắc bay lượn, liếc mắt một cái liền cảm thấy vô cùng sặc sỡ, đặc biệt là vào đông, rất rung động lòng người.

Ánh mắt Tô Diêu đột nhiên sáng ngời, từ đầu tới chân đều là bộ dáng kinh hỉ: "Triệu ma ma, đây là đại ca bảo người làm đưa tới?"

Không đợi nàng nhắc nhở đã đưa tới, Mộc Từ Tu quả thật là làm việc chu toàn!

"Vâng, đại thiếu gia nói là đưa tới cho tiểu thư ngắm cảnh."

Tô Diêu hơi hơi rũ mắt xuống, che lấp ý cười trong mắt. Tin tức từ miệng Triệu ma ma và Mộc Khanh Thần cũng như đám người trong viện vẫn là quá ít, Vinh Vương phi lại thêm phòng bị với nàng, trước mắt Mộc Từ Tu là người tốt nhất.

"Đại ca tặng cho ta lễ vật, làm muội muội tự nhiên cũng phải đáp lễ. Triệu ma ma, thường ngày đại ca thích gì?"

"Cái này... Đại thiếu gia vẫn luôn ở trong tiền viện, nô tỳ không có cơ hội tiếp xúc."

"Ta đã không có ký ức, đưa cái gì cũng không chắc đại ca sẽ thích, không bằng liền đưa một ít đồ ăn đi. Như vậy chắc sẽ không sai."

Tô Diêu nói, đi ra phía trước đẩy cửa sổ. Tức khắc một trận lạnh lẽo tràn vào, từng bông tuyết trắng tinh hỗn loạn tung bay, ý cười trong mắt nàng càng thêm đậm: Thật tốt, quả nhiên là cơ hội trời ban!

Năm nay thu hoạch mùa thu không tốt, vào đông tuyết rơi nhiều, Vinh Thành gặp không ít yêu cầu cần giải quyết. Hơn nữa nạn dân xung quanh vô cùng dũng mãnh xông vào, Vinh Vương thân là chủ Vinh Thành, đã liên tiếp bận rộn rất nhiều ngày.

Mộc Từ Tu thân là người chuẩn bị nối nghiệp Vinh Vương, càng vội tới mức chân không chạm đất, thật vất vả phân phối vật tư, đem những nạn dân cuối cùng bố trí thật tốt, sắc trời đã sớm tối.

Tuyết rơi thật sự rất nhiều, dẫm lên có tiếng vang. Thời điểm hắn tới gần Tiêu Tương Uyển, một đạo ánh đèn ấm áp chiếu vào, làm bước chân hắn dừng lại.

Tuyết trắng tinh không tỳ vết trên mặt đất, một ngọn đèn mang ánh sáng điểm lên, chiếu sáng một vòng tròn nhỏ trên đất. Một thân ảnh tinh tế đơn bạc ngồi xổm trên mặt đất, ánh sáng quanh quẩn xuyên qua xung quanh nàng bị nhuộm thành màu vàng nhạt, liếc mắt một cái liền có thể vào tận trong tim.

Mộc Từ Tu không khỏi bước nhanh, đến lúc sau mới phát hiện trên mặt đất có hai người tuyết xấu xấu.

Nghe được tiếng bước chân, bóng người trên mặt đất bỗng ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt trắng ngần không tì vết: "Ca ca!"

Mũ choàng lông thỏ màu trắng trượt xuống, lộ ra một mái tóc dài đen nhánh, đèn lồng mang ánh sáng chiếu lên đôi mắt đen tuyền, giống như tinh quang giữa màn đêm đen.

Mộc Từ Tu cảm thấy rung động trong lòng: "Vì sao muội lại ở chỗ này?"

Tô Diêu muốn đứng dậy, nhưng vì ngồi xổm quá lâu, hơn nữa trời giá rét, chân đều không còn tri giác.

Mộc Từ Tu vội vàng duỗi tay đem người giữ chặt, trong lúc vô ý đụng tới tay nàng, lạnh giống như băng: "Muội ở chỗ này lâu lắm rồi?" Tuyết trên người thật dày.

Tô Diêu hoạt động hai chân một chút, cảm thấy tri giác đã hoạt động trở lại, vội vàng đứng vững thân mình: "Hôm nay ca ca tặng muội một con bướm, trong lòng muội rất vui mừng cho nên liền nghĩ sẽ đáp lễ ca ca một chút. Không ngờ huynh lại không ở đó."

"Chờ bao lâu rồi?"

"Không bao lâu..." Tô Diêu cúi đầu chà xát ngón tay, thình lình rùng mình một cái.

Mộc Từ Tu hơi nhíu mày, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một tia nhu sắc: "Muội với huynh là huynh muội, không cần phải đáp lễ. Hơn nữa, nếu muội muốn đáp lễ có thể nói với người làm một tiếng là được rồi, tội gì phải chờ ở chỗ này?"

Tô Diêu ngẩng đầu, mỉm cười kiên định lắc đầu: "Muội nghe nói ca ca đi bố trí nạn dân, đây là đại sự, không thể tùy ý quấy rầy. Muội chờ nhiều hơn một chút cũng không có việc gì."

Ý cười từ khóe môi nàng tràn đến đuôi mắt, dưới ánh lửa chiếu xuống giống như sương hoa trong suốt, mỹ lệ đến mức không chân thật.

Trong lòng Mộc Từ Tu đột nhiên run lên, ánh mắt mang theo vài phần phức tạp. Nàng với Nghi Hoa hoàn toàn không giống nhau...

Tô Diêu không chú ý tới thần sắc của Mộc Từ Tu, xách một hộp đồ ăn lên, dáng vẻ dần dần trở nên mất mát: "Từ lúc đó đến giờ điểm tâm chỉ sợ đã lạnh rồi, không thể nào ăn được."

"Không sao, vừa rồi huynh chưa ăn cái gì cả, bảo người hâm nóng lên một chút là được rồi." Lời vừa ra khỏi miệng, Mộc Từ Tu không khỏi mím môi, trời đã tối như vậy, hắn hẳn nên đưa Tô Diêu trở về.

"Vâng." Tô Diêu gật đầu thật mạnh, không khỏi cười thầm trong lòng.

Xung quanh tuyết trắng rơi xuống, nàng tươi cười giữa mênh mang vô cùng nhiều tuyết lại ấm áp lạ thường, cơ hồ có thể làm cho người ta hoa mắt.

Bình Luận (0)
Comment