Edit by Tiểu Mạn
o0o
Tề ma ma mặc một thân cung trang, cười rộ lên, vô cùng hiền lành: "Nô tỳ khấu kiến tiểu thư, thái hậu nương nương vô cùng nhớ người, ngày ngày mong người tới nơi. Vừa nghe người vào cung đã cho nô tỳ đưa mấy xiêm y cùng một số trang sức tới đây."
Tô Diêu thụ sủng nhược kinh: "Lúc ta mới tiến cung nghe Ngọc Phù nói Lãm Thúy Hiên này là thái hậu nương nương đặc biệt ban cho ta, ta đã vô cùng cảm kích, đang nghĩ xem nên đi gặp người vào lúc nào để không làm phiền. Lại không nghĩ tới người còn ban cho ta xiêm y và trang sức, Nghi Hoa thật sự vô cùng cảm kích."
"Thái hậu đã phân phó, tiểu thư đi đường vào cung vất vả, không cần vội vàng đến cảm ơn. Tới khi sắp xếp xong đồ vật cần thiết, phiền người đến Từ An Cung nói chuyện."
"Đa tạ thái hậu nương nương quan tâm."
"Vậy nô tỳ không quầy rầy tiểu thư nghỉ ngơi nữa."
"Đa tạ Tề ma ma."
"Nô tỳ cáo lui."
Ngọc Phù giúp nàng mang đồ vật thái hậu ban thưởng bày biện ở trên bàn, nhìn đến hộp đặt trâm cài đầu đầy hoa mỹ, không khỏi mở to mắt: "Tiểu thư, chiếc trâm bạch ngọc khảm san hô đỏ là Nội vụ phủ năm nay mới làm ra, trong cung không có nhiều, không nghĩ tới thái hậu nương nương lại ban thưởng cho người, thật đối với người sủng ái vô cùng..."
"Đúng vậy. Ngày khác ta nhất định sẽ đi tạ ơn thái hậu." Tô Diêu cầm lấy cây trâm, nhẹ nhàng vuốt ve san hô đỏ trên mặt.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*. Hôm nay mới là ngày đầu tiên đã ban thưởng trang sức, tiểu viện riêng, rõ ràng là đem nàng đặt trên đầu sóng ngọn gió, không biết đang có chủ ý gì.
* Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
Hoàng thượng đem đám tôn thất tập trung lại, nói rằng sẽ chọn một người kế vị trong số đó. Vị trí hoàng đế này quả thực cực kì hấp dẫn, tranh đoạt vô cùng thảm thiết. Giả heo ăn thịt hổ mới là chân lý, ở nơi đầu sóng ngọn gió thì chỉ có thể chờ bị nghiền nát thôi.
Đương nhiên, có chỗ dựa chính là ngoại lệ.
Cho Ngọc Phù lui xuống, Tô Diêu dựa vào ghế, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Chỗ dựa a... Chỗ dựa, rốt cuộc ai có thể tin cậy được đây?"
Trong Từ An Cung, Tề ma ma đứng cạnh Bùi thái hậu, mềm nhẹ giúp bà ta xoa bóp bả vai: "Ánh mắt chủ tử thật tốt, vị đại tiểu thư Vinh Vương phủ kia lớn lên cũng thật xinh đẹp, lại hiểu lễ tiết. Nếu không phải nô tỳ nói ngài phân phó, phỏng chừng bây giờ nàng đã đến tạ ơn."
Bùi thái hậu hơi mở mắt. Dung nhan bà ta bảo dưỡng rất tốt, tuy rằng trên mặt cũng có nếp nhăn nhưng vẫn có thể nhìn thấy năm phần phong hoa lúc còn trẻ: "Vô cùng xinh đẹp?"
Tề ma ma nhớ lại cảnh tượng vừa rồi khi thấy Tô Diêu, không khỏi gật đầu: "Đúng vậy. Dung mạo này so sánh với các tiểu thư trong kinh đô, không phải thứ nhất thì cũng là thứ hai."
Hôm nay Tô Diêu mặc một thân trường y màu hồng nhạt, váy lụa vô cùng phù hợp với vạt áo. Tuy thêu thùa không đa dạng, phức tạp như kinh đô nhưng cũng vô cùng tinh xảo. Mặc ở trên người nàng, chẳng sợ trang sức trên tóc quá đơn giản, chỉ cần là một chiếc trâm bạch ngọc cũng đủ làm kinh diễm nhân tâm.
Bùi thái hậu ngồi thẳng lên, giơ tay ra hiệu cho Tề ma ma dừng lại: "Ngươi ở trong cung đã lâu, tầm mắt cũng cao hơn người thường nhiều. Có thể để cho ngươi khen một câu vô cùng xinh đẹp, nhất định phải là người cực kì xuất sắc, ngày khác chắc chắn phải gặp một lần. Trân Trân bên kia sao rồi, đã an bài thỏa đáng hay chưa?"
"Hồi bẩm thái hậu, Minh Châu quận chúa đã an bài thỏa đáng. Cung nữ, thái giám hầu hạ đều ngoan ngoãn, sẽ không làm cho quận chúa phải tức giận."
"Vậy là tốt rồi. Tính cách Trân Trân dễ nổi giận, không chịu được ủy khuất. Ngươi quản lý hậu cung cho thật tốt, đừng để con bé bị người khác khi dễ."
"Vâng."
Danh sách tiến cung có hạn định vô cùng nghiêm ngặt, trừ Chu ma ma, cũng chỉ có một thị nữ tên Thải Bình là nàng mang theo từ trước. Cộng thêm Ngọc Phù cùng một tiểu thái giám Xuân Hỉ chuyên lo liệu việc vặt vãnh là bốn người, cũng không ít.
Tô Diêu không sốt ruột thu phục lòng người. Thứ nhất là Chu ma ma biết thân phận thật của nàng, nói ra thì không có uy nghiêm. Thứ hai bây giờ nàng đến gót chân còn chưa đứng vững, cho dù có thu mua cũng chẳng ai muốn bán.
Quan trọng nhất chính là nàng không mang theo nhiều bạc trên người lắm, không biết có thể dùng bao lâu. Mỗi văn bạc đều có giá trị, nàng không thể tùy tiện tiêu xài.
Ngày thứ hai vào cung, Tô Diêu nghĩ đến việc đi tạ ơn thái hậu ở Từ An Cung. Chỉ là đến nửa đường thì bị thái hậu nương nương phái người ngăn lại, nói là hai ngày nay thái hậu không khỏe, không tiện tiếp khách.
Tô Diêu đoán không ra ý của thái hậu. Đối phương quyền cao chức trọng, nàng chỉ có thể chờ thời cơ, lấy bất biến ứng vạn biến*.
* Câu gốc là dĩ bất biến, ứng vạn biến 以不變應萬變, có nghĩa đem cái không thay đổi để đối phó với muôn sự thay đổi.