Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904
o0o
Y phục đêm qua đã sớm rách nát đến mức không thể mặc lại, cũng may Ngọc Phù biết được tình hình bên này, cho người đưa tới hai kiện xiêm y, y phục trong đó đều vô cùng nhẹ nhàng. Tuy rằng không thể nào giữ ấm, nhưng chỉ có xiêm y như vậy mới có thể không chạm tới miệng vết thương trên cánh tay của nàng.
Ước chừng khoảng mười lăm phút sau, Tô Diêu mới thay xong y phục, mồ hôi lạnh trên trán càng nhiều hơn. Nàng lấy khăn lụa ra, đem mồ hôi lau sạch sẽ rồi mới theo hướng chỉ tay của cung nữ, đi về nơi ở của thái hậu.
Lúc này, hoàng thượng đang ngồi ở mép giường thái hậu, hỏi han ân cần: "Thái hậu phải tĩnh dưỡng thật tốt, trẫm đã cho thái y tốt nhất đến rồi, thời thời khắc khắc ở trong Từ An Cung, dược liệu tốt nhất cũng đã được đưa đến."
Tề ma ma vào cửa bẩm báo: "Khởi bẩm hoàng thượng, thái hậu nương nương, Mộc tiểu thư tới."
Hoàng thượng quay đầu lại: "Không phải Mộc Nghi Hoa đang bị thương sao? Sao bây giờ lại đến đây?"
Ánh mắt thái hậu tức khắc trầm xuống, một lát sau khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh ôn hòa thường ngày: "Ai gia không phải đã dặn dò cho nàng tĩnh dưỡng thật tốt rồi sao? Tại sao bây giờ lại vội vàng tới đây? Chẳng lẽ cánh tay bị thương của nàng không còn đau nữa hay sao?"
Nghe được lời này, hoàng thượng không khỏi suy đoán ở trong lòng, có lẽ vết thương của Tô Diêu cũng không nghiêm trọng như lời thái y nói: "Cho nàng vào đi."
Mộc Khanh Thần nghe được lời này thì hai mắt đều sáng lên, không khỏi nghiêng người, đầy trông mong nhìn về phía cánh cửa.
Tô Diêu một thân y phục đơn bạc chậm rãi đi vào trong điện, sắc nhặt tái nhợt giống như trong suốt, hô hấp dồn dập, thân mình lung lay sắp đổ. Mỗi bước đi đều vô cùng chật vật, nhưng lại phá lệ yên ổn, cánh môi không có chút huyết sắc nào hơi nhếch lên, mang theo một tia quật cường.
Hoàng đế khẽ nhíu mày, nhìn bộ dáng của nàng, không nhịn được mở miệng hỏi: "Đã bị thương nghiêm trọng như thế này rồi, tại sao lại không ở trong điện tĩnh dưỡng?"
Tô Diêu không hành lễ như bình thường, mà trực tiếp quỳ xuống mặt đất, dập đầu hành lễ với hoàng thượng và thái hậu: "Thần nữ Mộc Nghi Hoa... Khấu kiến hoàng thượng... Khấu kiến thái hậu nương nương..."
Giọng nói của nàng khàn khàn, hơi thở suy yếu, thực hiện xong lễ tiết thì sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.
"Khởi bẩm thái hậu nương nương, thần nữ có tội, mong người trách phạt."
Thái hậu hơi hơi híp mắt lại, đáy mắt hiện lên sự chán ghét cùng cực: "Tề ma ma, mau nâng Mộc Nghi Hoa dậy. Đứa nhỏ này thật là, trên người bị thương nghiêm trọng như thế cũng không tĩnh dưỡng thật tốt mà lại chạy đến chỗ ai gia thỉnh tội, cố ý khiến cho ai gia đau lòng phải không?"
Cố ý khiến người khác đau lòng còn không phải là mượn thương tích khoe sự sủng ái sao?
Tô Diêu lại giống như không nghe được sự trào phúng trong giọng nói của thái hậu, hai tròng mắt thanh thấu trong suốt hơi nâng lên, ánh sáng đạm bạc tràn ngập: "Thái hậu, thần nữ không thể theo sự phân phó của người, chép xong kinh phật, trong lòng thật sự vô cùng hổ thẹn. Người hãy trách phạt thần nữ đi, nếu như người không phạt, trong lòng thần nữ chỉ sợ sẽ tự trách khó chịu mãi."
"Trận lửa lớn này cũng không phải do con dựng lên, con lại bị thương bên trong lửa lớn. Người không sao đã là tốt lắm rồi, còn nói cái gì kinh phật với không kinh phật chứ?"
"Không phải thái hậu đã từng nói sao? Từng đó kinh phật đều chờ đến ngày hai tháng hai đem thờ cúng ở chùa Vạn Hoa, bây giờ cũng chỉ còn mấy ngày nữa. Thần nữ vốn định làm ngày đêm không nghỉ, hẳn có thể chép xong trăm cuốn kinh phật đó, thế nhưng hiện tại xem ra chỉ có thể cô phụ sự tín nhiệm của thái hậu."
Trăm cuốn kinh phật, sao chép suốt đêm?
Ánh mắt hoàng đế hơi giật giật, việc dâng kinh phật lên chùa Vạn Hoa để thờ cúng năm nào cũng có, hắn và thái hậu mỗi người sẽ chép một quyển, những quyển còn lại sẽ phân đến hậu cung để các phi tần hỗ trợ cùng chép, như vậy trăm cuốn kinh phật đó rất nhanh có thể xong rồi.
Thời điểm chép kinh phật yêu cầu cần tắm gội, thay y phục, trong lúc chép lễ nghi nghiêm khắc. Uống nước đá, không ăn uống, quỳ gối mà chép, mới có thể biểu thị sự thành tâm thành ý đối với phật tổ.
Nhiều cuốn kinh phật như thế được phân phát ra, cũng không cần tốn thời gian dài. Nhưng nếu chỉ có một người chép, chỉ sợ kinh phật chưa chép xong, đã mất hơn nửa cái mạng rồi.
Sắc mặt thái hậu càng khó coi hơn vài phần: "Không sao, thời gian cần dâng kinh phật lên thờ cúng cũng còn vài ngày nữa. Ai gia để những người khác chép là được."
"Thái hậu nương nương đã tìm người thay thế rồi sao? Có phải là Trân Trân muội muội không?" Tô Diêu ngước mắt lên, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng: "Lúc trước người đã từng nói, việc chép kinh phật cần người tâm tư thuần tịnh, lại có lòng hiếu thảo, tốt nhất là thiếu nữ thuần khiết, như thế sau khi tắm gội dâng hương mới có thể chép ra kinh phật thành tâm nhất. Thần nữ nghĩ tới nghĩ lui, Trân Trân muội muội thật sự đúng là quá thích hợp."
Ánh mắt thái hậu chợt trầm xuống, sát khí trong lòng dâng lên, hận không thể bóp chết Tô Diêu. Nàng có chỗ nào muốn tới thỉnh tội chứ, rõ ràng là tới trả thù.
"Ai gia sẽ cẩn thận suy tính về người được chọn, việc của con hiện tại là phải tĩnh dưỡng cho thật tốt. Ai gia đã cho người trong Thái Y Viện cẩn thận chọn phương thuốc cho con, tận lực đem thương thế của con không lưu lại vết sẹo quá rõ ràng."
Trong mắt Tô Diêu hiện lên sự cảm kích nồng đậm, lại lần nữa cúi đầu hành lễ với thái hậu: "Thần nữ đa tạ thái hậu nương nương."
"Mau đứng dậy trở về đi."
"Vâng."
Mộc Khanh Thần vội vàng tiến lên, đỡ Tô Diêu đứng dậy. Hai người đang muốn cáo lui thì đột nhiên nghe thấy hoàng thượng mở miệng: "Trẫm cảm thấy lời Nghi Hoa nói không tồi, nhìn tới nhìn lui vẫn là thấy Trân Trân phù hợp nhất. Thái hậu, không bằng đem chuyện này giao cho Trân Trân làm đi, trẫm tin tưởng nàng nhất định sẽ chép kinh phật thật tốt, nhất định không chậm trễ việc thờ cúng."
Khóe môi thái hậu không nhịn được trùng xuống một chút, ngẩng đầu nhìn vào mắt hoàng thượng, lại không thể không mỉm cười gập đầu đáp ứng: "Hoàng thượng nói chí phải, trong lòng ai gia cũng nghĩ như vậy."
"Thế là được rồi, thái tĩnh hãy tĩnh dưỡng cho thật tốt. Trẫm còn phải đi xử lý một chính chính vụ của triều đình, thuận tiện cho người điều tra nguyên nhân Từ An Cung bị cháy một chút."
Hoàng đế vừa lòng gật gật đầu. Lần này thái hậu làm quá mức, thân là vua của một nước, hắn không hy vọng uy nghiêm của chính mình phải chịu bất cứ khiêu khích nào. Nếu thái hậu coi trọng Mộc Trân Trân, vậy thì phạt nàng ta một chút, xem như cho thái hậu một lời cảnh cáo.
"Vậy thì hoàng thượng nhanh chóng về đi, ở nơi này của ai gia cũng không còn việc gì quan trọng nữa."
"Được."
Hoàng đế đứng dậy rời đi, ý cười trên mặt thái hậu trong nháy mắt liền biến mất không còn thấy chút tăm hơi nào.
Tô Diêu và Mộc Khanh Thần hành lễ một lần nữa: "Khởi bẩm thái hậu nương nương, thần nữ và thần đệ cũng cáo lui."
Tầm mắt lạnh băng của thái hậu cuồn cuộn sát ý, hung hăng thổi qua trên mặt Tô Diêu, sau đó mới nặng nề ừ một tiếng: "Hai con xuống đi, tĩnh dưỡng cho thật tốt, sớm ngày khỏe mạnh."
"Thần nữ đa tạ thái hậu."
Sau khi rời khỏi tẩm điện an cư của thái hậu, tâm tư Mộc Khanh Thần mới có chút thả lỏng, hơi dùng sức đỡ lấy cánh tay của Tô Diêu, khiến nàng ít phải dùng sức để đi hơn: "Tỷ tỷ, tỷ có đau lắm không?"
Y phục hôm nay của Tô Diêu đơn bạc, vừa rồi lại hành lễ lớn, lúc này ống tay áo đã thấm ra vết máu nhè nhẹ, nhìn qua khiến người khác phá lệ đau lòng.
"Còn tốt." Tỷ đệ hai người thong thả trở lại thiên điện, sau khi để thị nữ lui xuống, mới an tâm bắt đầu nói chuyện: "Ngươi không làm ra sự tình gì trong lúc xúc động chứ?"
"Nghe được tin tỷ tỷ bị nhốt trong đám cháy, ta thiếu chút nữa thì vọt tới hậu cung. May mắn có Ngọc Phù kịp thời nhắc nhở mới không khiến ta tạo nên một lỗi lầm lớn."