(Quyển 1) Gian Phi Như Thử Đa Kiều

Chương 7

Edit by Tiểu Mạn

o0o

"Mẫu thân, con chẳng được ở trong phủ mấy ngày nữa nên muốn thường xuyên đến thăm người..." Tô Diêu nói, ngón tay kéo kéo khăn trong tay, có vẻ rất ngượng ngùng.

Vinh Vương phi khẽ gật đầu đáp ứng: "Nơi này là nhà của con, thân thể tốt muốn làm cái gì cũng đều được."

Tô Diêu cao hứng lại cùng Vinh Vương phi nói thêm mấy câu, thấy mặt bà ta mệt mỏi liền đứng dậy cáo từ, chỉ là trước khi đi còn không quên nhắc Vinh Vương phi đưa quần áo cho nàng.

Tô Diêu đi ra ngoài, Mộc Nghi Hoa chầm chậm từ sau bức bình phong đi ra, chỉ vào đồ dùng Tô Diêu vừa sử dụng trên bàn, phân phó Chu ma ma: "Lấy xuống đem vứt đi."

Nàng sợ bẩn!

Chu ma ma vội vàng tiến lên đem đồ dùng thu lại, kính cẩn lui xuống.

Khóe môi Mộc Nghi Hoa mỉm cười: "Lúc trước con nghe mẫu thân nói Tô Diêu lớn lên rất giống con, trong lòng con còn có chút do dự. Bây giờ nhìn thấy, chính là có bảy phần tương tự, ba phần còn lại là do cách ăn nói và khí sắc, chỉ cần giáo dưỡng một thời gian sợ là con còn kém nàng ta."

"Nói cái gì ngốc vậy, chỉ là một nha đầu hương dã, cũng sẽ không thể biến thành phượng hoàng."

Mộc Nghi Hoa bật cười, tựa hồ chỉ là vừa thuận miệng nói, nhưng trong lòng lại thập phần âm trầm: Tô Diêu kia đích xác có xuất thân địa phương, rõ ràng cùng là mắt đen, nàng lại trông thuần túy hơn một chút, rõ ràng cùng là khóe mắt hơi giơ lên, nàng giơ lên càng thêm tinh xảo hoàn mỹ...

"Tuy rằng nói có người tương tự ở chỗ chạy nạn, nhưng Tô Diêu và con lớn lên... Cũng giống nhau quá rồi, người không biết còn tưởng là tỷ muội sinh đôi đó?"

Thần sắc Vinh Vương phi hơi trầm xuống: "Nào có như vậy. Nghi Hoa, con trở về nghỉ ngơi đi, hai ngày nay còn phải ủy khuất con luôn ở trong viện."

"Mẫu thân cũng nghỉ ngơi thật tốt."

Chờ đến lúc Mộc Nghi Hoa đi xuống, Vinh Vương phi phân phó Chu ma ma: "Ngươi đi tra Tô Diêu kia một chút."

"Vương phi, nô tỳ đã điều tra rất cẩn thận. Song thân nàng đều là nông dân bình thường, phụ thân đọc qua một ít sách, dạy cho nàng biết chữ, trừ cái này ra, không có gì bất thường."

Vinh Vương phi hít vào một hơi, vươn ngón tay nhẹ nhàng đè lên thái dương: "Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều rồi. Nhìn gương mặt Tô Diêu và hành động cử chỉ lại làm ta nghĩ đến người kia..."

Trong lòng Chu ma ma nhảy dựng, sắc mặt hơi trắng, vội vàng cúi đầu không dám lên tiếng.

Vinh Vương phi mở mắt ra, vẻ mặt lạnh băng hiện lên một tia sát ý: "Phái người quan sát Tô Diêu và Mộc Khanh Thần, bây giờ vị kia trong triều xem Vinh Vương phủ chúng ta không vừa mắt, không thể để hắn nắm được nhược điểm."

Hai người kia, muốn chết cũng chỉ có thể chết ở trong hoàng cung...

"Vâng, Vương phi."

Tô Diêu đi về, nhìn thấy một hành lang gấp khúc, liền cảm thấy trước mắt chợt lóe, một đạo thân ảnh nho nhỏ thẳng tắp đụng vào người nàng, khiến nàng lảo đảo một phen.

"Ai nha, tiểu thư!"

Triệu ma ma vội vàng tiến tới nâng Tô Diêu dậy: "Tiểu thư, người không có việc gì chứ? Nhị thiếu gia, tính tình ngài vốn hấp tấp bộp chộp, lại đột nhiên xuất hiện kinh động đến đại tiểu thư."

"Ta không sao." Tô Diêu lắc lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên người hài tử đối diện. Nhị thiếu gia Vinh Vương phủ, hình như gọi là Mộc Khanh Thần, là con trai duy nhất của vợ lẽ Vinh Vương.

Hài tử ngã trên mặt đất chẳng qua cũng chỉ sáu, bảy tuổi. Lớn lên nhỏ nhắn, quần áo tuy nhìn qua rất quý giá nhưng lại dính bùn và vệt nước, bộ dáng vô cùng chật vật.

Tô Diêu đang đánh giá, hài tử trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt kinh tâm động phách.

Cặp mắt kia tràn đầy hung ác, giống như một con sói bị bức bách đến tuyệt cảnh, biết rõ hàm răng và móng vuốt của mình không đủ sắc nhọn nhưng vẫn cứ nỗ lực muốn đem hết thảy xé nát, vì thế tan xương nát thịt cũng không tiếc.

Đứa nhỏ này...

Tô Diêu thấy hắn không động đậy, khom lưng đem ấm lò sưởi trong tay nhét vào ngực hắn, rồi sau đó duỗi tay đem người kéo lên, cẩn thận giúp hắn sửa sang quần áo.

"Bây giờ đã vào đông, nhị đệ muốn chơi đùa cũng nên chú ý chừng mực, không nên động vào nước. Nhìn xem, quần áo đều ướt cả rồi. Đúng lúc nơi này cách Ngọc Sanh Cư không xa, đi đến tiểu viện của tỷ tỷ uống một chén trà nhỏ được không?"

Lời nói trong miệng nàng mang ý thương lượng nhưng lại lôi kéo Mộc Khanh Thần không chịu buông ra.

Mộc Khanh Thần giãy giụa muốn chạy thoát, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tô Diêu, ánh mắt hung ác dị thường.

Tô Diêu giơ ngón tay lên khóe môi. Đại thiếu gia Mộc Từ Tu tài hoa kinh người, muôn vàn khen ngợi, mà nhị thiếu gia Mộc Khanh Thần lại hung ác kiêu ngạo như một con sói nhỏ, Vinh Vương phủ này thật là có ý tứ!"Mẫu thân, con chẳng được ở trong phủ mấy ngày nữa nên muốn thường xuyên đến thăm người..." Tô Diêu nói, ngón tay kéo kéo khăn trong tay, có vẻ rất ngượng ngùng.

Vinh Vương phi khẽ gật đầu đáp ứng: "Nơi này là nhà của con, thân thể tốt muốn làm cái gì cũng đều được."

Tô Diêu cao hứng lại cùng Vinh Vương phi nói thêm mấy câu, thấy mặt bà ta mệt mỏi liền đứng dậy cáo từ, chỉ là trước khi đi còn không quên nhắc Vinh Vương phi đưa quần áo cho nàng.

Tô Diêu đi ra ngoài, Mộc Nghi Hoa chầm chậm từ sau bức bình phong đi ra, chỉ vào đồ dùng Tô Diêu vừa sử dụng trên bàn, phân phó Chu ma ma: "Lấy xuống đem vứt đi."

Nàng sợ bẩn!

Chu ma ma vội vàng tiến lên đem đồ dùng thu lại, kính cẩn lui xuống.

Khóe môi Mộc Nghi Hoa mỉm cười: "Lúc trước con nghe mẫu thân nói Tô Diêu lớn lên rất giống con, trong lòng con còn có chút do dự. Bây giờ nhìn thấy, chính là có bảy phần tương tự, ba phần còn lại là do cách ăn nói và khí sắc, chỉ cần giáo dưỡng một thời gian sợ là con còn kém nàng ta."

"Nói cái gì ngốc vậy, chỉ là một nha đầu hương dã, cũng sẽ không thể biến thành phượng hoàng."

Mộc Nghi Hoa bật cười, tựa hồ chỉ là vừa thuận miệng nói, nhưng trong lòng lại thập phần âm trầm: Tô Diêu kia đích xác có xuất thân địa phương, rõ ràng cùng là mắt đen, nàng lại trông thuần túy hơn một chút, rõ ràng cùng là khóe mắt hơi giơ lên, nàng giơ lên càng thêm tinh xảo hoàn mỹ...

"Tuy rằng nói có người tương tự ở chỗ chạy nạn, nhưng Tô Diêu và con lớn lên... Cũng giống nhau quá rồi, người không biết còn tưởng là tỷ muội sinh đôi đó?"

Thần sắc Vinh Vương phi hơi trầm xuống: "Nào có như vậy. Nghi Hoa, con trở về nghỉ ngơi đi, hai ngày nay còn phải ủy khuất con luôn ở trong viện."

"Mẫu thân cũng nghỉ ngơi thật tốt."

Chờ đến lúc Mộc Nghi Hoa đi xuống, Vinh Vương phi phân phó Chu ma ma: "Ngươi đi tra Tô Diêu kia một chút."

"Vương phi, nô tỳ đã điều tra rất cẩn thận. Song thân nàng đều là nông dân bình thường, phụ thân đọc qua một ít sách, dạy cho nàng biết chữ, trừ cái này ra, không có gì bất thường."

Vinh Vương phi hít vào một hơi, vươn ngón tay nhẹ nhàng đè lên thái dương: "Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều rồi. Nhìn gương mặt Tô Diêu và hành động cử chỉ lại làm ta nghĩ đến người kia..."

Trong lòng Chu ma ma nhảy dựng, sắc mặt hơi trắng, vội vàng cúi đầu không dám lên tiếng.

Vinh Vương phi mở mắt ra, vẻ mặt lạnh băng hiện lên một tia sát ý: "Phái người quan sát Tô Diêu và Mộc Khanh Thần, bây giờ vị kia trong triều xem Vinh Vương phủ chúng ta không vừa mắt, không thể để hắn nắm được nhược điểm."

Hai người kia, muốn chết cũng chỉ có thể chết ở trong hoàng cung...

"Vâng, Vương phi."

Tô Diêu đi về, nhìn thấy một hành lang gấp khúc, liền cảm thấy trước mắt chợt lóe, một đạo thân ảnh nho nhỏ thẳng tắp đụng vào người nàng, khiến nàng lảo đảo một phen.

"Ai nha, tiểu thư!"

Triệu ma ma vội vàng tiến tới nâng Tô Diêu dậy: "Tiểu thư, người không có việc gì chứ? Nhị thiếu gia, tính tình ngài vốn hấp tấp bộp chộp, lại đột nhiên xuất hiện kinh động đến đại tiểu thư."

"Ta không sao." Tô Diêu lắc lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên người hài tử đối diện. Nhị thiếu gia Vinh Vương phủ, hình như gọi là Mộc Khanh Thần, là con trai duy nhất của vợ lẽ Vinh Vương.

Hài tử ngã trên mặt đất chẳng qua cũng chỉ sáu, bảy tuổi. Lớn lên nhỏ nhắn, quần áo tuy nhìn qua rất quý giá nhưng lại dính bùn và vệt nước, bộ dáng vô cùng chật vật.

Tô Diêu đang đánh giá, hài tử trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt kinh tâm động phách.

Cặp mắt kia tràn đầy hung ác, giống như một con sói bị bức bách đến tuyệt cảnh, biết rõ hàm răng và móng vuốt của mình không đủ sắc nhọn nhưng vẫn cứ nỗ lực muốn đem hết thảy xé nát, vì thế tan xương nát thịt cũng không tiếc.

Đứa nhỏ này...

Tô Diêu thấy hắn không động đậy, khom lưng đem ấm lò sưởi trong tay nhét vào ngực hắn, rồi sau đó duỗi tay đem người kéo lên, cẩn thận giúp hắn sửa sang quần áo.

"Bây giờ đã vào đông, nhị đệ muốn chơi đùa cũng nên chú ý chừng mực, không nên động vào nước. Nhìn xem, quần áo đều ướt cả rồi. Đúng lúc nơi này cách Ngọc Sanh Cư không xa, đi đến tiểu viện của tỷ tỷ uống một chén trà nhỏ được không?"

Lời nói trong miệng nàng mang ý thương lượng nhưng lại lôi kéo Mộc Khanh Thần không chịu buông ra.

Mộc Khanh Thần giãy giụa muốn chạy thoát, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tô Diêu, ánh mắt hung ác dị thường.

Tô Diêu giơ ngón tay lên khóe môi. Đại thiếu gia Mộc Từ Tu tài hoa kinh người, muôn vàn khen ngợi, mà nhị thiếu gia Mộc Khanh Thần lại hung ác kiêu ngạo như một con sói nhỏ, Vinh Vương phủ này thật là có ý tứ!

"Mẫu thân, con chẳng được ở trong phủ mấy ngày nữa nên muốn thường xuyên đến thăm người..." Tô Diêu nói, ngón tay kéo kéo khăn trong tay, có vẻ rất ngượng ngùng.

Vinh Vương phi khẽ gật đầu đáp ứng: "Nơi này là nhà của con, thân thể tốt muốn làm cái gì cũng đều được."

Tô Diêu cao hứng lại cùng Vinh Vương phi nói thêm mấy câu, thấy mặt bà ta mệt mỏi liền đứng dậy cáo từ, chỉ là trước khi đi còn không quên nhắc Vinh Vương phi đưa quần áo cho nàng.

Tô Diêu đi ra ngoài, Mộc Nghi Hoa chầm chậm từ sau bức bình phong đi ra, chỉ vào đồ dùng Tô Diêu vừa sử dụng trên bàn, phân phó Chu ma ma: "Lấy xuống đem vứt đi."

Nàng sợ bẩn!

Chu ma ma vội vàng tiến lên đem đồ dùng thu lại, kính cẩn lui xuống.

Khóe môi Mộc Nghi Hoa mỉm cười: "Lúc trước con nghe mẫu thân nói Tô Diêu lớn lên rất giống con, trong lòng con còn có chút do dự. Bây giờ nhìn thấy, chính là có bảy phần tương tự, ba phần còn lại là do cách ăn nói và khí sắc, chỉ cần giáo dưỡng một thời gian sợ là con còn kém nàng ta."

"Nói cái gì ngốc vậy, chỉ là một nha đầu hương dã, cũng sẽ không thể biến thành phượng hoàng."

Mộc Nghi Hoa bật cười, tựa hồ chỉ là vừa thuận miệng nói, nhưng trong lòng lại thập phần âm trầm: Tô Diêu kia đích xác có xuất thân địa phương, rõ ràng cùng là mắt đen, nàng lại trông thuần túy hơn một chút, rõ ràng cùng là khóe mắt hơi giơ lên, nàng giơ lên càng thêm tinh xảo hoàn mỹ...

"Tuy rằng nói có người tương tự ở chỗ chạy nạn, nhưng Tô Diêu và con lớn lên... Cũng giống nhau quá rồi, người không biết còn tưởng là tỷ muội sinh đôi đó?"

Thần sắc Vinh Vương phi hơi trầm xuống: "Nào có như vậy. Nghi Hoa, con trở về nghỉ ngơi đi, hai ngày nay còn phải ủy khuất con luôn ở trong viện."

"Mẫu thân cũng nghỉ ngơi thật tốt."

Chờ đến lúc Mộc Nghi Hoa đi xuống, Vinh Vương phi phân phó Chu ma ma: "Ngươi đi tra Tô Diêu kia một chút."

"Vương phi, nô tỳ đã điều tra rất cẩn thận. Song thân nàng đều là nông dân bình thường, phụ thân đọc qua một ít sách, dạy cho nàng biết chữ, trừ cái này ra, không có gì bất thường."

Vinh Vương phi hít vào một hơi, vươn ngón tay nhẹ nhàng đè lên thái dương: "Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều rồi. Nhìn gương mặt Tô Diêu và hành động cử chỉ lại làm ta nghĩ đến người kia..."

Trong lòng Chu ma ma nhảy dựng, sắc mặt hơi trắng, vội vàng cúi đầu không dám lên tiếng.

Vinh Vương phi mở mắt ra, vẻ mặt lạnh băng hiện lên một tia sát ý: "Phái người quan sát Tô Diêu và Mộc Khanh Thần, bây giờ vị kia trong triều xem Vinh Vương phủ chúng ta không vừa mắt, không thể để hắn nắm được nhược điểm."

Hai người kia, muốn chết cũng chỉ có thể chết ở trong hoàng cung...

"Vâng, Vương phi."

Tô Diêu đi về, nhìn thấy một hành lang gấp khúc, liền cảm thấy trước mắt chợt lóe, một đạo thân ảnh nho nhỏ thẳng tắp đụng vào người nàng, khiến nàng lảo đảo một phen.

"Ai nha, tiểu thư!"

Triệu ma ma vội vàng tiến tới nâng Tô Diêu dậy: "Tiểu thư, người không có việc gì chứ? Nhị thiếu gia, tính tình ngài vốn hấp tấp bộp chộp, lại đột nhiên xuất hiện kinh động đến đại tiểu thư."

"Ta không sao." Tô Diêu lắc lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên người hài tử đối diện. Nhị thiếu gia Vinh Vương phủ, hình như gọi là Mộc Khanh Thần, là con trai duy nhất của vợ lẽ Vinh Vương.

Hài tử ngã trên mặt đất chẳng qua cũng chỉ sáu, bảy tuổi. Lớn lên nhỏ nhắn, quần áo tuy nhìn qua rất quý giá nhưng lại dính bùn và vệt nước, bộ dáng vô cùng chật vật.

Tô Diêu đang đánh giá, hài tử trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt kinh tâm động phách.

Cặp mắt kia tràn đầy hung ác, giống như một con sói bị bức bách đến tuyệt cảnh, biết rõ hàm răng và móng vuốt của mình không đủ sắc nhọn nhưng vẫn cứ nỗ lực muốn đem hết thảy xé nát, vì thế tan xương nát thịt cũng không tiếc.

Đứa nhỏ này...

Tô Diêu thấy hắn không động đậy, khom lưng đem ấm lò sưởi trong tay nhét vào ngực hắn, rồi sau đó duỗi tay đem người kéo lên, cẩn thận giúp hắn sửa sang quần áo.

"Bây giờ đã vào đông, nhị đệ muốn chơi đùa cũng nên chú ý chừng mực, không nên động vào nước. Nhìn xem, quần áo đều ướt cả rồi. Đúng lúc nơi này cách Ngọc Sanh Cư không xa, đi đến tiểu viện của tỷ tỷ uống một chén trà nhỏ được không?"

Lời nói trong miệng nàng mang ý thương lượng nhưng lại lôi kéo Mộc Khanh Thần không chịu buông ra.

Mộc Khanh Thần giãy giụa muốn chạy thoát, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tô Diêu, ánh mắt hung ác dị thường.

Tô Diêu giơ ngón tay lên khóe môi. Đại thiếu gia Mộc Từ Tu tài hoa kinh người, muôn vàn khen ngợi, mà nhị thiếu gia Mộc Khanh Thần lại hung ác kiêu ngạo như một con sói nhỏ, Vinh Vương phủ này thật là có ý tứ!

Bình Luận (0)
Comment