Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904
o0o
Trong hoàng cung, Tô Diêu khoan thai tới muộn.
Một ngày nay, nàng đến tiểu viện của Mộc Chiêu Ngọc, vừa mới bước vào cửa phòng đã nghe được có tiếng người nhỏ giọng kêu lên sau lưng: "Tô Diêu."
Bước chân Tô Diêu không dừng lại, lập tức đi vào sân, giống như không hề nghe thấy gì. Người phía sau cũng lập tức không có động tĩnh nữa.
Một bên khác, người thử lòng cũng tìm tới Mộc Khanh Thần.
Giữa trưa hắn đi từ Tàng Thư Các về nghỉ ngơi, đi được một nửa thì liền có thái giám vội vàng chạy tới, quỳ xuống đất dập đầu hành lễ: "Mộc công tử, Tô Diêu tiểu thư bị rơi vào trong hồ nước, người mau đi xem một chút!"
Trong lòng Mộc Khanh Thần theo bản năng trở nên căng thẳng, đầu ngón tay hung hăng bóp chặt lòng bàn tay, giữa mày nhăn lại, quát lạnh một tiếng: "Ngươi là ai? Vừa rồi ngươi nói ai rơi vào trong hồ nước, sao lại liên quan tới ta? Người rơi vào trong hồ nước thì ngươi nhanh chóng kêu người đi cứu đi."
Sau khi nói xong thì trực tiếp rời đi, giống như cố gắng tránh phiền toái.
Tính tình hắn xưa nay quái gở, phản ứng như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Một lúc sau, hai người đó nhiều phen động đậy loạn xạ, thậm chí còn có người viết thư đưa tới trước mặt Tô Diêu, nội dung trong đó đại khái chính là những gì nàng từng trải qua bên trong Ngọc Tập thôn.
Tô Diêu có lòng phòng bị, vẫn chưa lộ ra chút sơ hở nào.
Trung tuần tháng hai, thái hậu mở tiệc, vì Mộc Trân Trân mà quảng bá rùm beng công nàng ta chép kinh phật.
Tô Diêu và Mộc Chiêu Ngọc nắm tay nhau đi đến, thời điểm nhìn thấy Mộc Trân Trân, trong mắt nổi lên ý cười.
Sau khi cánh tay nàng bị thương, liền đem nhiệm vụ chép kinh phật đẩy lên đầu Mộc Trân Trân, có rất nhiều yêu cầu mà lúc trước thái hậu từng nói, hơn phân nửa tháng này những gì Mộc Trân Trân trải qua đều là nước sôi lửa bỏng, hiện giờ tĩnh dưỡng hơn mười ngày cũng không thể hoàn toàn khôi phục khí sắc như cũ.
Từ khi bắt đầu lập xuân, thời tiết trở nên ấm áp hơn rất nhiều, yến hội tổ chức bên trong Ngự Hoa Viên.
Tô Diêu vừa mới xuất hiện đã cảm thấy một tầm mắt châm chọc dừng trên người mình.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, đối diện là hai tròng mắt tràn đầy căm ghét của Mộc Trân Trân.
Tô Diêu có ý nói Mộc Chiêu Ngọc cách xa mình một chút, đỡ bị liên lụy.
Mộc Chiêu Ngọc lại không hề nhúc nhích, thậm chí còn kéo tay nàng chặt hơn, một bộ dáng tỷ muội thân thiết.
Mộc Trân Trân hôm nay mặc một thân cung trang khổng tước đẹp đẽ quý giá, làn váy giống như cái đuôi, linh vũ thêu lóng lánh bằng chỉ vàng, phía đuôi linh vũ còn khảm đá quý màu lam, lúc này ánh mặt trời chiếu tới mang theo ánh sáng rực rỡ, khiến cả người nàng càng trở nên tươi đẹp cao quý hơn.
Mộc Trân Trân bước từng bước tới, mỗi bước đi giống như càng thêm một phần hận ý và chán ghét ở trong lòng đối với Tô Diêu.
Mười mấy ngày nay ngày đêm chép kinh cơ hồ đều bức nàng ta đến phát điên rồi. Kia chính là trăm cuốn kinh phật, tất cả đều cần nàng ta tỉ mỉ chép từng chữ một, hơn nữa còn phải tắm gội dâng hương, thực tố giới huân. Nàng ta lớn tới mức như này, chưa từng trải qua loại đau khổ như thế.
Trên mặt Tô Diêu mang theo ý cười nhạt, thấy Mộc Trân Trân đi tới thì uốn gối hành lễ ngang hàng: "Trân Trân muội muội."
Mộc Trân Trân giương khóe môi, giơ tay xoa đầu Tô Diêu, lấy ra một cái trâm cài đầu vân điểm kim lăn: "Cái trâm này của tỷ tỷ có chút oai phong..."
Nói xong, nàng cầm trâm cài đầu xuống, sau đó giống như vô tình buông tay, trâm cài đầu rơi xuống cánh tay bị thương của Tô Diêu rồi rơi xuống đất vỡ thành hai mảnh.
"Ai nha, tỷ tỷ không bắt được trâm cài đầu của mình nha, đồ vật xinh đẹp như thế, bị rơi hỏng rồi thật sự vô cùng đáng tiếc."
Tô Diêu rũ mắt nhìn nhìn trâm cài đầu vỡ thành hai mảnh trên mặt đất, mỉm cười đáp lại: "Bất quá chỉ là một cái trâm cài đầu mà thôi, vỡ thì vỡ, cũng không có gì đáng ngại. Trân Trân muội muội được thái hậu sủng ái, thứ tốt cũng có nhiều vô cùng, tùy tiện cho ta một cái đều hơn mười cái trâm cài đầu này của ta."
Mộc Trân Trân cười lạnh một tiếng: "Nếu là đồ vật bình thường, đừng nói cho tỷ một kiện, cho tỷ mười kiện cũng đều được. Nhưng trâm cài đầu trên người ta đều do thái hậu ban thưởng xuống, cũng không phải người nào đều có phúc khí đeo lên."
"Cái này cũng phải, sau khi Trân Trân muội muội chép kinh phật tới thờ cúng ở chùa Vạn Hoa, tất nhiên chủ trì chùa Vạn Hoa - Tuệ Nhiên đại sư sẽ nói tốt cho muội. Chúng ta đều là những tục nhân bình thường, tất nhiên không có được phúc phận như muội muội. Ta nghe nói ngoại trừ phải vào mùng hai tháng hai phải dâng kinh phật ở ngoài còn có Đoan Ngọ, trung thu cũng có tập tục phụng kinh. Đến lúc đó, chỉ sợ muội muội lại phải vất vả rồi."
Đây là muốn mình tiếp tục chép kinh sao?
Sắc mặt Mộc Trân Trân trầm xuống, lửa giận dâng lên trong lòng, nếu không phải thái hậu dặn dò nàng phải trầm ổn thì hôm nay nàng đã tính kế Tô Diêu rồi.
Rất nhanh sau đó thái hậu mang theo Tề ma ma tới, Mộc Trân Trân không thể không lặng lẽ hành quân, hít vào ngụm không khí mới áp được lửa giận trong lòng xuống, thay vào đó là ý cười khéo léo, tiến lên đỡ lấy tay thái hậu.
Đám người Tô Diêu vội vàng hành lễ: "Khấu kiến thái hậu..."
Khuôn mặt hiền từ của thái hậu đảo mắt qua từng người, mỉm cười nói: "Vài ngày trước thân thể ai gia không tốt cho nên vẫn luôn tĩnh dưỡng ở Từ An Cung, bây giờ lập xuân xong, thời tiết ấm áp hơn, ai gia liền nhân cơ hội này gặp các ngươi một lần. Ta biết các ngươi đều là nữ hài tử còn trẻ, cho nên tổ chức yến hội lần này trong Ngự Hoa Viên. Hiện tại hoa nở không ít, các ngươi có thể tùy ý đi lại thưởng thức, không cần quan tâm đến ai gia."
Lời này vừa nói ra, trong lúc nhất thời mọi người sôi nổi mở miệng nói nguyện ý làm bạn bên cạnh thái hậu, hoan thanh tiếu ngữ trong Ngự Hoa Viên không ngừng.
Sau một phen khách sáo, mọi người thấy vẻ mặt thái hậu lộ ra sự mệt mỏi thì thức thời tản ra thưởng hoa.
Thái hậu ngồi ở bên trong đình, Tề ma ma đứng phía sau và vài người cung nữ, bên cạnh có Mộc Trân Trân làm bạn.
"Đây là xảy ra chuyện gì rồi, con bồi ai gia ở đây không vui sao?" Nhìn thấy trên mặt Mộc Trân Trân không có chút vui mừng nào, thái hậu không khỏi hỏi.
Mộc Trân Trân vội vàng lắc đầu: "Người nghe nơi nào nói vậy, Trân Trân hận không thể mỗi ngày đều hầu hạ bên người, sao có thể cảm thấy không vui được."
Thái hậu theo tầm mắt của nàng nhìn về phía Tô Diêu cách đó không xa, trong mắt hiện lên vẻ hiểu rõ: "Nếu không phải vì ai gia, hẳn cũng là vì Mộc Nghi Hoa kia."
Mộc Trân Trân hơi cúi đầu xuống, hốc mắt lập tức đỏ lên, một bộ dáng ủy khuất tới cực điểm: "Chẳng gì có thể qua được ánh mắt của thái hậu, vừa rồi con cùng Nghi Hoa tỷ tỷ chào hỏi một chút, không cẩn thận làm rơi nát trâm cài đầu của nàng, chọc nàng tức giận nên nàng liền cố ý lấy lời nói chén ép con."
Thần sắc thái hậu lạnh lùng, kéo tay Mộc Trân Trân lại vỗ vỗ: "Hài tử ngoan, nghe nàng dăm ba câu cũng không coi là ủy khuất gì. Trước mắt nàng xuân phong đắc ý, tạm thời nhẫn nhịn nàng một chút, chờ đến khi trận gió đầu mùa tới, ai gia giúp con xả giận, khiến nàng phát khóc."
Mộc Trân Trân lắc đầu: "Bất quá chỉ là chuyện tỷ muội nháo với nhau, sao có thể động tới thái hậu được chứ, không có gì đáng ngại cả."
Thái hậu ngước mắt nhìn nàng: "Quả thực đúng là như thế sao, vậy ai gia mặc kệ nhé?"
Thần sắc Một Trân Trân căng thẳng, cúi đầu cắn môi.
Thái hậu thở dài một tiếng ở trong lòng. Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, nhưng tâm tư lại dễ hiểu thấu, khiến người ta liếc mắt một cái đã hiểu ra. Xem ra về sau phải tôi luyện nàng một chút: "Được, đừng ủy khuất nữa. Chuyện này cứ giao cho ai gia, con chỉ cần nhìn thôi."
Mộc Trân Trân tức khắc trở nên cao hứng, cười cười đứng dậy giúp thái hậu pha trà, rót nước, hầu hạ phá lệ chu đáo.