[Quyển 1] Hệ Thống Dưỡng Thành Hoàng Hậu

Chương 5

Editor: Boon

Beta: Tiểu Hy Hy

Mộc Vũ làm theo, sau đó trong tay thật sự xuất hiện hai viên thuốc nho nhỏ. Cảm giác vẫn quá thần kỳ, giống như có ma thuật vậy.

Mộc Vũ nhìn viên thuốc nhỏ, nuốt vào không chút do dự. Không sao cả, viên thuốc còn có vị ngọt nữa.

Lúc sau, Mộc Vũ nhìn bao quà một trăm điểm mị lực kia, ánh mắt như sói đói. Sâu thẳm trong con ngươi màu lục đó là "Nếu bây giờ ta dồn hết một trăm điểm mị lực kia vào dung mạo, có phải một giây sau ta sẽ lập tức trở thành người đẹp nhất không?"

Những cô gái đều có một căn bệnh chung, đều mong mình trổ mã được khuynh quốc khuynh thành, đương nhiên Mộc Vũ cũng không phải ngoại lệ. Thật sự muốn nhìn bản thân trở nên thật xinh đẹp!

Lần này Manh Manh rất hiếm khi, không hề châm biếm nàng, nó rất nghiêm túc đưa ra kiến nghị, "Đó là đương nhiên, nhưng nếu dung mạo biến hóa quá nhanh thì thật sự không tốt lắm, kiến nghị chủ nhân nên đi từng bước một."

Mộc Vũ ngẫm lại cũng cảm thấy người ta đi chỉnh dung thì nên đi từng bước một, đột nhiên biến thành đẹp quá cũng không ổn. Nhỡ người ta cho rằng nàng là yêu quái họa bì thì khó mà đỡ được.

Cuối cùng, Mộc Vũ vẫn chia đều một trăm điểm kia ra.

Dung mạo (20/100): Rốt cuộc thì chủ nhân cũng từ gái xấu xí biến thành tiểu thư bích ngọc, cuối cùng hệ thống ta cũng tìm được chút an ủi. Cần tiếp tục nỗ lực nha.

Thân thể (30/100): Còn chưa tới mức da trắng như tuyết, thân thể cũng không mềm mại đến mức có thể phục vụ các loại chuyện không thuần khiết cho Hoàng Thượng đại nhân, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể cho qua, cần tranh thủ tiến bộ nhanh hơn nha.

Giọng nói (30/100): Cái giọng khó nghe như vậy bây giờ cũng lên được chút điểm, công sức của hệ thống ta thật không thể kể xiết.

Tài văn chương ( 20/100 ): Người ta bảo con gái không tài mới là đức, chủ nhân vừa thiếu đạo đức, vừa độc mồm như thế, theo lý thuyết thì tài văn chương không nên để điểm như vậy mới phải.

Một tiếng leng keng vang lên, hệ thống lạnh như băng nhắc nhở, "Bởi vì lần đầu tiên chủ nhân sử dụng điểm mị lực, hệ thống kích hoạt khen thưởng, mời chú ý kiểm tra và nhận."

"Manh Manh, tại sao hệ thống mi lại độc miệng như vậy, lão nương ta cho tới bây giờ chưa từng chịu bực mình đến vầy!" Những con chữ trên bảng điều chỉnh liên tục biểu hiện ra vẻ trợn mắt há hốc mồm, dù sao nàng cũng là chủ nhân, đâu cần dùng ngôn ngữ như vậy để sỉ nhục nàng! Nàng cũng là có tôn nghiêm được không!

Đặc biệt là hiện tại nàng cảm thấy chiếm hữu thân thể này đã thực không tồi, hệ thống kia chướng mắt như vậy nếu là nàng bị hệ thống ghét bỏ thì sẽ thành bộ dạng gì đây?

"Manh Manh chỉ là tinh linh của hệ thống, không biết hệ thống vì sao lại độc miệng vậy..." Manh Manh đang xem xét hệ thống khen thưởng, nó vui mừng nói, "Đúng rồi, chủ nhân, vừa rồi hệ thống kích hoạt khen thưởng bất ngờ, Manh Manh thấy một số chuyện trước đây của chủ nhân. Thân thể trước đây của chủ nhân cũng không phải bị sinh bệnh đâu mà do vu cổ chi thuật nha".

Mộc Vũ cười khanh khách, không biết có phải do giọng nói được tăng điểm mị lực hay không mà Mộc Vũ nghe chính tiếng cười của mình lại cảm thấy có chút say lòng người, nàng trêu đùa nói, "Ha hả, chậc, hóa ra ngươi chỉ là một bộ phận nho nhỏ của hệ thống."

Được rồi, Mộc Vũ tiếp tục nói không đúng trọng điểm rồi, hoàn toàn xem nhẹ câu nói cuối cùng của Manh Manh.

Manh Manh cười lạnh lùng, hơn nửa ngày mới trào phúng nói, "Ha ha, chủ nhân, ngươi đáng yêu như vậy chắc từ nhỏ đã ăn trái Khả Ái lớn lên sao?"

Mộc Vũ dựa vào đầu giường, bắt chéo 2 chân, bàn chân nhỏ trắng nõn lúc ẩn lúc hiện, "Ngươi đừng nói như vậy, làm ta ngại."

"Ta cũng không có ý khen ngợi ngươi!" Giọng điệu Manh Manh như tức muốn hộc máu, Mộc Vũ cười khẽ một tiếng, khen ngợi,, "Ngươi thật là hệ thống trí tuệ nhất mà ta từng thấy."

"Cảm ơn khen ngợi." Manh Manh bất đắc dĩ nói, "Chúng ta có phải nên bắt đầu nói chuyện vu cổ kia?"

"Mời nói..."

Manh Manh vừa muốn bắt đầu nói, Mộc Vũ lại đột nhiên mở miệng, "Thực ra ta vẫn luôn cho rằng mấy chuyện vu cổ này là lừa đảo ở cổ đại dùng để lừa đám phụ nhân vô tri kia, làm các nàng thoát khỏi thời gian nhàm chán, thì ra thật đúng là có chuyện này?"

Thế giới này rộng lớn, đúng thật việc lạ gì cũng có!

Manh Manh cảm thấy Mộc Vũ thật sự không có kiến thức, cũng may nó chỉ là tiểu tinh linh của hệ thống học phú ngũ xa, "Ngươi cũng đã ghé thăm địa phủ gặp mặt Diêm Vương, còn có cái gì không thể tin tưởng, chẳng qua vu cổ chi thuật muốn thực hiện cũng phải là người có bản lĩnh, người bình thường thì không thể làm, nếu không tất cả đều chết người."

Mộc Vũ ồ một tiếng, sau đó mười phần vui mừng nói, "Vậy ngươi có thể làm hay không? Không thì dạy ta nha?"

Manh Manh hét to một tiếng, "Ngươi cũng đừng hòng đánh chết ta đi!"

Mộc Vũ thè lưỡi, nhẹ giọng nói, "Ngại quá,mời ngài tiếp tục."

"Chủ nhân, ngươi không cần chưng bộ dạng không sao như vậy đi." Manh Manh cảm thấy Mộc Vũ giống như chưa rõ sự nghiêm trọng của chuyện này, nó cảm thấy chính mình cần phải bảo ban một chút chủ nhân ngốc nghếch này.

"Phải biết rằng, từ khi ngươi mở mắt kia, ngươi đã hoàn toàn trở thành Mộc Vũ của thế giới này. Con đường trở thành Hoàng Hậu không có dễ dàng như vậy, một khi không cẩn thận cái mạng nhỏ cũng không còn."

Mộc Vũ nhấp nhấp khóe miệng, gót chân nhỏ đong đưa rốt cuộc cũng dừng lại, "Ta đương nhiên biết, nhớ lại trước đây hoàn hồn ta cũng phân biệt được tốt xấu đó sao?"

Manh Manh cũng không nhiều lời, bắt đầu nói nguyên nhân cái chết của mộc vũ. Hóa ra mấy tháng sau chính là ngày Hoàng Đế tuyển phi, Mộc Vũ cùng bạn thân Lâm Búi Hi đều ở trong danh sách.

Tuy rằng không có gia thế trong kinh nhưng dung mạo cũng xem như xuất chúng, hơn nữa nàng là con gái của Thừa tướng, được tuyển là không thể nghi ngờ, nghĩ đến khi vào cung, vai vế cũng sẽ không thấp.

Mà cái vị Hi tỷ tỷ kia tâm tư chính là ghen ghét cực lớn, nàng ta vẫn luôn cảm thấy chính mình cái gì đều không kém Mộc Vũ, chỉ là thân phận thấp kém thuộc hàng nhất đẳng. Về sau nếu vào cung còn phải kêu Mộc Vũ một tiếng tỷ tỷ, đó là chuyện nàng ta không thể chấp nhận được.

Vừa hay Lâm Búi Hi lại cứu được một người tây vực biết sử dụng vu cổ chi thuật, cho nên, Mộc Vũ hứng chịu xui xẻo, phát bệnh không thể hiểu được, chết cũng không thể hiểu được.

Cho nên tục ngữ nói rất đúng, người càng quen ngươi, càng mong ngươi chết. Chứ không tại sao vị Hi tỷ tỷ kia lại không đi hại người khác!

Mộc Vũ nghe xong thổn thức không thôi, chậc chậc chậc, phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân nữa. Đúng là từ xưa đến nay cũng chưa đổi qua, nhưng mà bạn thân nàng đều rất tốt, vậy mới nói, kết giao bạn bè cũng phải rửa đôi mắt kĩ một chút thôi!

Mộc Vũ tìm lại trong trí nhớ về Lâm Búi Hi. Trong trí nhớ của chủ nhân thân thể này, quan hệ rất tốt với Lâm Búi Hi. Thực sự là không có gì giấu nhau, thân mật như hai chị em ruột.

Hai người thậm chí còn từng nói qua là đều không muốn vào cung, cùng thương lượng làm thế nào để tránh thoát lần tuyển phi này. Chẳng qua, Mộc Vũ nói chính là thật sự, mà Lâm Búi Hi... Ha ha, quan hệ bạn bè cũng ngoan độc như vậy, đợi nàng ta vào hậu cung còn chưa được một giây đã khiến cho một mảnh mưa máu gió tanh đấy!

Bình Luận (0)
Comment