(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 157

Editor: Phong Nguyệt

Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_

Ngày mai là đại hội luyện dược. Hai ngày gần đây, Đường Quả không đi đâu hết. Cô mua một đống linh dược về luyện tập.

Tuy cha mẹ ruột không ưng cô nhưng cô vẫn là tiểu thư dòng chính nhà họ Đường, thiên phú tu luyện trong mắt người đời chỉ kém Đường Hoan có chút xíu.

Gia tộc Đường thị phân tài nguyên cho cô không bằng Đường Hoan, nhưng cũng không đến mức quá ít ỏi. Một gia tộc lớn luôn chú trọng đến việc tất cả thành viên cùng phát triển, như thế mới có thể lâu dài. Dù có người cực kì nổi bật, họ cũng không chia hết tài nguyên cho người ta.

Lại nói, cô có thân phận đích tiểu thư, tuổi nhỏ đã có thiên phú. Nếu như cô bị trì hoãn, bên ngoài sẽ cười họ thối mũi.

Còn một lí do khác là sau khi trọng sinh, Đường Hoan cực kì kiêu căng. Ả nắm lấy cơ duyên thuộc về Đường Quả, còn dùng "bản lĩnh" của mình quen biết với các nhân vật lớn, được Đường Hạo Huy cưng chiều, cũng được Dạ Diễm bảo vệ. Ả đối với Đường thị cơ bản là rất thái độ.

Đường Quả có thể hiểu được tâm lí của Đường Hoan, đơn giản là ả ghi hận tộc nhân Đường thị đời trước không thích ả thôi.

Mục đích của ả là để mọi người ngưỡng mộ ả, để ả có thể đạp họ, khiến những người xem thường ả hối hận. Những người này bao gồm Đường thị.

Muốn ả hòa thuận với tộc nhân Đường thị, không thể.

Nghĩ đến đây, Đường Quả bật cười. Bất hòa với chính gia tộc của mình, não có vấn đề rồi đúng không? Đường Hạo Huy là gia chủ cũng không dám đối đầu với cả Đường thị đâu.

Nếu người Đường thị bất mãn lão ta, cái vị trí gia chủ của lão ta cũng sẽ bị nhổ đi thôi.

Trong túi trữ vật của nguyên chủ có một lò luyện đan, phẩm chất cũng không tệ lắm, là trung phẩm. Đường Quả cũng không để ý. Cô dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, bắt đầu luyện đan dược.

Có lẽ là vì cơ thể này vốn có cơ sở sẵn nên cô luyện dược cực kì dễ dàng. Sau nửa canh giờ, cô đã luyện ra được một lô đan dược. Viên nào viên nấy óng ánh mượt mà, phẩm chất có vẻ rất tốt.

"Được, tay vẫn ổn." Đường Quả nhìn lô đan dược, cười cười, "Không uổng công ta phí sức học mấy thứ này."

Cô đã từng đi qua thế giới huyền huyễn với thế giới tu tiên, cũng lâu lắm rồi.

[Kí chủ, cô ra ngoài mà dám nói thế sẽ bị đánh chết cho mà xem. Luyện đan dược mười luyện năm bại, cô đây mười luyện mười thành, thỉnh cô khiêm tốn một chút.]

Hệ thống lâu lâu mới nói đùa. Nó cảm giác tâm tình của kí chủ hiện giờ rất tốt.

"Hừ. May mắn là ta giỏi giang."

Mắt Đường Quả lóe lên. Thật mong chờ ngày mai quá đi. Không biết Đường Hoan trong đại hội dùng không gian luyện dược rồi thua cô sẽ thế nào nhỉ?

Cho đến tận bây giờ cô cũng không có ý định giấu dốt. Cô muốn vừa xuất hiện sẽ có tư thế hiên ngang kiêu ngạo, vì đây là thế giới coi trọng thực lực!

[Kí chủ, sao tự dưng tôi cảm thấy hồi hộp quá vậy?]

"Ai biết."

[...]

"Em họ, em họ, ta nghe nói em mua không ít linh dược về. Em tập luyện dược cho ngày mai hả?"

Đường Quả đã quen nghe Dạ Chu đưa tin mỗi ngày. Người chưa xuất hiện tiếng đã đến tai, cô ngước mắt lên, thấy nam tử áo đỏ bước vào sân, vội vàng đi về phía mình.

Dạ Chu tươi cười, đi đến cạnh Đường Quả, đưa một cái túi trữ vật cho cô.

"Trong này có không ít linh dược, cũng có cả linh dược cao cấp, mai sau chắc em cần dùng. Mấy linh dược còn lại em để luyện tập cũng được."

"Không cần cảm ơn ta." Không chờ Đường Quả mở miệng, chàng đã cắt ngang.

Sau đó, chàng nhìn Đường Quả, mắt lóng la lóng lánh, giống hệt như một chú cún bự.

Bình Luận (0)
Comment