(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 170

Editor: Phong Nguyệt

Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_

"Hoàng thúc."

Dạ Diễm chặn hai người lại.

Dạ Chu liếc Dạ Diễm, cười lạnh, "Ngươi còn nhận ta là hoàng thúc?"

"Hoàng thúc sao vậy? Giận ta?" Dạ Diễm cười, "Không biết ta chọc hoàng thúc lúc nào, xin hoàng thúc nói rõ, ta nhất định sẽ xin lỗi hoàng thúc."

Dạ Diễm cho rằng thái độ của hắn rất tốt, Dạ Chu sẽ nể mặt hoàng tộc. Cùng là người nhà chắc hắn sẽ không bị đánh đâu nhỉ.

Nhưng Dạ Chu vẫn lười lạnh, đi về phía hắn. Gương mặt tuấn mĩ dương dương tự đắc khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc. Hắn đã quên mất người trước mặt là ai.

Hoàng thúc hắn thô lỗ xắn tay áo, vọt về phía hắn. Hắn không kịp phản ứng, má trái nhanh chóng in rõ năm dấu tay.

Bôm bốp hai tiếng, người xung quanh vội vây xem.

Bọn họ ngừng hô hấp, chỉ cảm thấy khí nóng vọt lên đỉnh đầu.

Dạ Diễm bưng lấy bên má sưng phù, cảm thấy không thể tin được. Hắn không nghĩ đến Dạ Chu sẽ động thủ đánh hắn, còn vả mặt.

"Hoàng..."

"Ha ha... Hoàng nê mã*..."

(Hoàng nê mã: Đ*t con mẹ :Đ)

Lần này Đường Quả cũng kinh ngạc đến ngây người. Anh họ biết chửi người, còn chửi Dạ Diễm là hoàng nê mã??

Dạ Diễm không nói nên lời. Hắn bị Dạ Chu một đạp đá bay đến quầy hàng đằng sau. Hắn âm trầm đứng đậy, cả người chật vật.

Dạ Chu thả áo xuống, chậm rãi đi đến trước mặt Dạ Diễm, khinh miệt, "Nể mặt anh cả, bổn vương không đánh gãy chân mày đã là quá nhân từ. Ai cho mày lá gan đứng trước mặt bổn vương dùng thủ đoạn gian lận, hả?"

"Nếu em họ tao không lợi hại, tự mình vượt ải, hôm nay mày không có bị đánh nhẹ như thế này đâu."

[Kí chủ, anh họ cô mạnh quá. Tôi cứ nghĩ hắn ta chỉ biết ăn nói ngon ngọt, không ngờ rằng vẫn là một kẻ hung dữ.]

Đường Quả nín cười, yên lặng quan sát hết thảy, không có ý ngăn cản.

Khuyên cái gì cái khuyên. Thằng chó Dạ Diễm kia nhắm vào cô, còn thân mật với Đường Hoan nữa, cô không chỉnh chết hắn đã là quá nhân từ.

"Làm sao, có ý kiến?"

Dã Diễm cúi đầu, cảm thấy nhục nhã. Nhưng vì người này là Dạ Chu nên hắn không dám đánh trả.

Ấn tượng của phụ hoàng với hắn không tệ. Nhưng một khi hắn dám thái độ với Dạ Chu, phụ hoàng ngay lập tức không cần đứa con này.

Ai bảo phụ hoàng có một đống con nhưng chỉ có một em trai là Dạ Chu đâu? Đã thế còn là em trai ruột thịt.

"Hoàng thúc dạy đúng, Dạ Diễm đã biết sai."

Dạ Diễm nắm chặt tay lại. Một ngày nào đó, hắn sẽ đòi lại tất cả. Chờ hắn có được vị trí kia, chờ hắn tu luyện vượt bậc, hắn sẽ báo thù.

Hiện tại hắn không chọc được Dạ Chu, nhưng không có nghĩa hắn phải kiêng kị Đường Quả.

Dạ Chu không nói chuyện với Dạ Diễm nữa. Biểu càm khinh thường rút đi, lại xuất hiện nụ cười dương dương tự đắc. Chàng xoay người chạy về phía Đường Quả, chớp mắt biến thành một con cún bự.

"Anh họ giúp em giáo huấn nó rồi."

Dáng vẻ mau mau khen ta đi khiến Đường Quả cũng bất tri bất giác mỉm cười.

"Anh họ giỏi quá."

Dạ Chu cười lớn hơn nữa, chàng cũng cảm thấy chàng rất giỏi.

Hai người đang định vào phòng đấu giá thì Dạ Diễm lại cản lại. Dạ Chu nhăn mặt, thằng bảy da mặt sao dày quá vậy? Mấy thằng con trai của anh cả quá kì quái, không ai giống ai. Chẳng thằng nào di truyền phong phạm của anh cả, nhất định là nhà gái có vấn đề.

"Hoàng thúc, ta muốn nói đôi ba câu với Đường tiểu thư."

Bình Luận (0)
Comment