(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 180

Editor: Phong Nguyệt

Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_

Dạ Chu ngồi trong sân cả đêm không có ý định đi đâu, xem ra còn muốn chờ Đường Quả dậy.

Nhưng Đường Quả chưa dậy, Đường phủ đã náo nhiệt.

Nguyên nhân là Lâu di nương mất tích. Đường Hoan đường đường chính chính mang một đám người hầu đi lật tung Đường phủ, giờ đã mò đến viện tử của Đường Quả.

Ả không thèm khách khí, trực tiếp đạp cổng ra, thấy được Dạ Chu đang ngồi trên ghế đá.

Đường Chu nhăn mặt, "Cút!"

Đường Hoan mím môi, bình tĩnh nhìn Dạ Chu, cứ như thể Dạ Chu có liên quan đến chuyện Lâu di nương mất tích.

"Tiểu vương gia, di nương ta không thấy đâu, hiện tại ta muốn tìm thử trong viện của em hai, thỉnh tiểu vương gia cho phép."

"Bổn vương bảo các ngươi cút, đừng có quấy rầy em họ bổn vương." Dạ Chu ngăn Đường Hoan lại, cười châm chọc, "Bổn vương vậy mà không biết vì một di nương hèn mọn cũng có thể tốn công tốn sức như thế. Mới sáng sớm đã phải đi tìm, còn phải lục soát viện tử của đích tiểu thư nhà họ Đường."

Sắc mặt Đường Hoan hơi khó coi. Đây là mẹ ruột ả, đừng nói tiểu thư dòng chính hay không dòng chính, là Thiên Vương lão tử ả cũng phải lục soát.

"Tiểu vương gia, xin ngài nhường nhịn một chút, gọi em hai ra. Di nương rất quan trọng với ta."

"Thế có quan trọng với bổn vương và em họ không?" Dạ Chu hừ lạnh, dáng vẻ ta không cho vào đấy ngươi làm gì được ta nào.

Đường Hoan sốt ruột. Đúng là ả không thể làm gì được Dạ Chu.

"Ta ở đây chờ em hai rời giường rồi lục soát. Tiểu vương gia đã vừa lòng chưa?" Mắt Đường Hoan lạnh lùng, lòng thầm ghi hận Dạ Chu.

Ả phân phó người hầu đi chỗ khác tìm, một mình mình chờ ngoài sân. Dạ Chu tai thính mắt tinh còn nghe được Đường Hoan cho người vây quanh viện tử, cứ như thể đã xác định em họ chàng bắt cóc di nương rồi giấu đi không bằng.

Dạ Chu cười thầm trong lòng. Lâu di nương cái đồ bỏ đi ấy lúc này không biết còn thở hay không. Đàn bà con gái rơi vào tay Trịnh Tụng không có mấy ai có kết cục tốt.

"Vậy ngươi cứ chờ đi."

Chàng bê bàn ghế đá đến trước cửa phòng Đường Quả, nghiễm nhiên bộ dáng thần giữ cửa, không ai có thể vượt qua chàng mà đi vào.

"Các ngươi đừng có quấy rầy em họ."

Trong lòng Đường Hoan có bão, "Tiểu vương gia làm thế không sợ hủy hoại thanh danh của em hai sao? Trong nhà đang muốn định việc hôn nhân cho em hai."

Ả vừa dứt lời, Dạ Chu phát cáu. Con ngươi chàng lạnh đi, vẻ mặt chàng dữ tợn, "Em họ là của ta. Ai dám định hôn nhân cho em ấy, bổn vương sẽ dạy hắn làm người. Ngươi đi nói cho Đường Hạo Huy biết, đừng có bắt nạt em họ bổn vương, cũng đừng nghĩ đến chuyện mai mối. Thanh danh cái gì, dù sao em họ cũng phải gả cho ta, ta cần phải để ý à?"

Đường Hoan không tin nổi nhìn Dạ Chu, nói cái gì vậy?

Ý hắn là, hắn thích Đường Quả?

Ả nhớ rõ, kiếp trước Dạ Chu không đi cùng Đường Quả, một lòng nhào vào tu luyện, chỉ có Đường Quả đuổi theo Dạ Chu.

Chẳng lẽ ả trọng sinh thay đổi quá nhiều nên mọi chuyện không giống kiếp trước nữa?

Ả đã điều tra, sau khi gặp được yêu thú, Đường Quả và Dạ Chu cùng nhau về. Nếu như lúc đó ả mang Đường Quả đi, hai người sẽ không gặp nhau, biến số không nhiều như bây giờ.

Nghĩ vậy, Đường Hoan hối hận không thôi.

"Ý tiểu vương gia là sao? Các người đã từ hôn rồi mà?" Đường Hoan chưa từ bỏ ý định, "Ý ngài là ngài nhìn trúng em hai?"

"Làm sao? Không thể? Chẳng lẽ bổn vương thích em họ còn cần ngươi quản à?"

Bình Luận (0)
Comment