(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 82

Đường Quả ưu nhã ngồi trên sô pha, mắt liếc mắt ra xa nơi Lâm Dật Thỉ ngồi. Sau đó quay lại, nhìn Đường Tranh trước mặt. Cô hơi híp híp đôi mắt, nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Tỏ rõ thái độ không hứng thú với người mà Đường Tranh nhắc tới.

"Anh trai..."

Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng cất lên, làm Đường Tranh có chút bất ngờ, cúi đầu xuống nhìn cô gái nhỏ. Trên mặt Đường Quả vẫn duy trì ý cười rụt rè.

"Anh trai, hình như em say mất rồi, đầu có chút choáng váng..."

Đôi gò má của người con gái kia phiên phiến hồng, đôi mắt đen láy long lanh, khuôn mặt trắng nõn thêm chút hồng nhuận, trông rất đẹp mắt. Cô vô lực dựa vào trên sô pha, đôi lông mày hơi khe khẽ nhíu lại.

Nhìn bộ dạng nhu thuận, đáng yêu trước mắt, ắt hẳn có không ít kẻ muốn được dâng hiến những thứ tốt nhất trên đời đến cho cô. Mong cô tuỳ ý mà lựa chọn, chỉ để có thể đổi lấy một ánh mắt từ người đẹp.

Hệ thống đứng bên cạnh quan sát, suy nghĩ trong đầu nó lúc này hợp lại tạo thành hai chữ: " đậu má!"

Kí chủ cô giỏi thật đấy. Thường ngày nhậu nhẹt, một hơi bay cả mấy két bia, sắc mặt vẫn bình thường, chưa kể tinh thần còn vô cùng tỉnh táo. Mà nay mới nhấp môi có mấy ngụm rượu vang đỏ mà đã mềm nhũn cả người, nũng nịu bảo say rồi.

MMP, ký chủ ngày một cao tay.

Đường Tranh nhíu chặt cặp lông mày lại, đang muốn nói gì thì thiếu nữ trên sô pha đã đứng dậy, ngắt lời hắn:

"Anh trai, em muốn vào phòng nghỉ ngơi một chút. Anh có thể đi cùng em được không?"

Bộ dáng người thiếu nữ trong sáng, chân thành, ánh mắt xinh đẹp không chút tạp niệm kia nhìn chằm chằm vào Đường Tranh khiến hắn không thể hé môi nói tiếng từ chối. Mặc dù bản thân vô cùng bài xích việc tiếp xúc với cô ta.

Nhưng, nhìn bộ dạng cô xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, một cơn gió nhỏ cũng có khả năng khiến cô té ngã. Với tình hình hiện tại buộc Đường Tranh phải bước sang, thân sĩ đỡ lấy cô gái nhỏ.

Lại không ngờ tới việc vừa bước tới, cô gái nhỏ kia đã mềm nhũn ngã vào lòng hắn. Hương thơm từ cơ thể nhỏ nhắn ập tới bất ngờ làm Đường Tranh bất giác hít một hơi thật sâu.

Nhận mệnh đem Đường Quả đi về phòng nghỉ, đúng lúc ấy, Lâm Dật Thỉ cũng vội chạy tới.

"Anh có cần hỗ cầu hỗ trợ không?"

Ánh mắt Lâm Dật Thỉ dừng lại trên gương mặt hồng nhuận của thiếu nữ, đáy mắt hiện lên vẻ kinh diễm.

"Đường tiểu thư hình như uống say mất rồi."

Đường Tranh liếc mắt nhìn cô gái nhỏ trong lồng ngực, rồi lại lại đánh mắt sang đánh giá nhìn Lâm Dật Thỉ. Tầm mắt bỗng chốc trở nên tối sầm lại. Không biết vì sao, hắn trực tiếp bỏ qua Lâm Dật Thỉ đưa Đường Quả về phòng nghỉ.

...

Sau khi đỡ Đường Quả vào phòng nghỉ, hắn cau mày nhìn cô gái uống say nằm bất tỉnh trên giường.

Rõ ràng mục đích hôm nay của hắn chính là muốn cô em gái này phát sinh tình cảm với Lâm Dật Thỉ, tránh cho ba nuôi Đường Lập Thành ép hắn phải cưới Đường Quả.

Thật lòng, hắn đối với Đường gia không phải quá chán ghét. Tuy nhiên hắn cũng không muốn bản thân trở thành quân cờ mặc cho người ta đưa đẩy. Từ lúc được đón khỏi cô nhi viên, Đường Lập Thành đã nuôi dưỡng hắn với tử tưởng, Đường Tranh chính là con rể nhà họ Đường.

Chỉ cần Đường Quả thích một nam nhân khác, với tính cách của cô gái này chỉ khi tình thấy tình yêu nhất định sẽ không bám dính lấy hắn. Kế hoạch này nếu thành công thì Đường Tranh có thể quăng cô nàng phiền toái này.

Rõ ràng vừa rồi là một cái cơ hội tốt, vậy tại sao hắn lại cự tuyệt?

"Anh trai, em muốn uống nước."

Không biết khi nào, cô gái nhỏ đã từ trên giường bò dậy, một tay khẽ đưa lên dụi dụi mắt, mê mang hỏi Đường Tranh.

Bộ dạng cô trong sáng, sạch sẽ như một cái thiên sứ. Với bộ dạng như vậy, không người nào nghĩ sẽ làm thương tổn cô dù chỉ một chút.

Đường Tranh mím môi, xoay người đi lấy một ly nước mang tới trước mặt cô gái nhỏ. Đường Quả vừa mới giơ tay vốn tưởng sẽ tiếp được cái ly, hắn liền buông tay ra. Nào ngờ, cô gái nhỏ kia tay cầm không chắc. Toàn bộ nước bên trong đổ ào xuống, ướt đẫm váy nhỏ.

Nước có chút nóng, cũng may Đường Tranh đủ thân sĩ, may là hắn đã pha lại nước. Nếu không bộ ngực non mềm của cô gái nhỏ sẽ hồng một mảng.

Bộ dạng cô gái vừa tỉnh lại thoạt nhìn có chút mê mang vô thố*. Khiến Đường Tranh trong lòng đột nhiên cảm thấy may mắn lạ kì. Nếu vừa rồi bản thân không nhớ pha thêm chút nước lạnh, cô gái trước mặt này nhất định sẽ bị thương.

(* bạn nào giúp mình tìm từ dịch cho thuần việt với.)

Lúc này, ngực của cô gái nhỏ đã ướt mảnh lớn, lộ ra đường cong xinh đẹp, Đường Tranh vội vàng đưa tầm mắt rời khỏi phần nhạy cảm kia một chút.

"Nha, em cầm cốc không nổi, không uống được nước."

Đường Quả hơi nhíu nhíu mày, bộ dáng vô tội nhìn Đường Tranh, càng khiến hắn thêm xấu hổ.
Bình Luận (0)
Comment