Quyển 1 - Ngọa Tháp Chi Trắc (Một Bên Long Sàn)

Chương 10

Đêm khuya thanh vắng, Hoàng đế vẫn mất ngủ như trước thản nhiên nghe tin nội thị bẩm tấu, cũng chỉ lãnh đạm hạ chỉ an táng người chết, rồi chuẩn bị đi ngủ.

Lúc đã tĩnh tâm, gương mặt tràn ngập tử khí của Tần phi kia không ngừng hiện lên trước mắt, Hoàng đế cau mày, bắt đầu tự hỏi, nữ tử này lúc bắt đầu diễn kịch đã biết trước kết cục, cử chỉ thì nghiêm cẩn, dường như đang ám chỉ gì đó.

Trong Triêu Dương Điện lúc đó, Hoàng đế nhớ tới mỗi lần Tần phi mở miệng nói chuyện đều hành lễ, tuy rằng kính cẩn, nhưng ánh mắt lại không nhìn về phía Hoàng đế, cũng không có nhìn xuống mặt đất, ánh mắt của nàng thủy chung nhìn vào Ngự thư phòng.

Không ổn, bất chấp ngoại bào, Hoàng đế chỉ mặc một chiếc áo mỏng, cấp tốc thi triển khinh công, chạy đến Ngự thư phòng.

Mở khóa đi vào, bên trong cũng không có chỗ hỗn loạn, chỉ riêng bên dưới ngăn kéo góc phải tựa hồ có dấu vết bị người cạy mở.

Mở ngăn kéo ra, quả nhiên những chứng cứ mật thám thông đồng với địch phản quốc trong quân của Ninh Bất Tịch đã biến mất.

Mà những mật thám này, hiện tại đang ở dưới hoàng mạng, đi đến Từ Châu chịu chết, mà ở mặt ngoài, những người này đều là hảo huynh đệ của Ninh đại tướng quân, hảo thủ, thậm chí thân dưỡng phụ của hắn cũng ở trong đó.

Giờ phút này, Hoàng đế đã biết rõ mình bị trúng kế, nhưng đã quá trễ, từ Kinh thành đi đến Từ Châu bất quá chỉ năm ngày, nhưng hôm trước đã qua ngày thứ sáu, ván đã đóng thuyền rồi.

Đây là một liên hoàn kế cực kỳ xảo diệu.

Khiến toàn bộ mật thám nằm vùng trong Xích Diễm quân bị bại lộ là bước đầu tiên.

Quân đội Nam Tề ở biên cảnh Trung Châu tập kết, dẫn dắt Ninh Bất Tịch cùng Đàn Kiếm ra khỏi Kinh là bước thứ hai.

Dùng tin tức danh y Hạp Cách ẩn cư để dẫn dụ Bắc Nguỵ nhiếp chính vương đến biên cảnh Trung Châu tìm kiếm là bước thứ ba.

Đem tin tức vốn là bí mật để lộ ra, khiến Lý Thừa Nghiệp mới tra ra mật thám cho bọn họ đi chịu chết là bước thứ tư.

Sau đó lấy danh nghĩa cung phân tranh đấu dẫn Lý Thừa Nghiệp ra khỏi cửa, rồi phái người lẻn vào Ngự thư phòng đánh cắp chứng cứ phạm tội của mật thám là bước thứ năm.

Kế sách từ lúc bắt đầu đã đan xen vòng vòng, chủ nhân của ván cờ này phải là người cực kỳ hiểu rõ tình hình, hơn nữa còn có quyền lực, mới có thể để cho sách lược này từng bước từng bước một, nhất nhất hiệu quả.

Chuyện này hầu như dính dáng tới người cầm quyền ba đại cường quốc, kể từ lúc bắt đầu đã có mục tiêu minh xác, chính là vì ly gián quan hệ mỏng manh của Lý Thừa Nghiệp và Ninh Bất Tịch.

Có năng lực lập ra mưu kế này, không phải Bắc Nguỵ, mà là Nam Tề, đồng thời người này còn có quyền lực điều động quân đội Nam Tề.

Trừ bỏ Hoàng đế đương nhiệm Nam Tề —— Mộ Dung Tần, Lý Thừa Nghiệp đối với kẻ hay rắp tăm tính kế này, chắc chắn không có kẻ thứ hai.

Nhớ đến mấy ngày trước ở ngoài cung, tình cờ bắt gặp Mẫn Vương thế tử Yến Mông đang thì thầm với Mộ Dung Hồng, cùng với gia thế Tần phi, Lý Thừa Nghiệp lại càng khẳng định phỏng đoán của mình.

Tần Dung là cháu gái của một trong sáu phiên vương —— Hàn vương Trang Bích Thiền, hai mươi năm trước Trang Bích Thiền nạp một lưu dân Nam Tề làm thiếp, sau lại thẩm tra, thiếp thất kia chính là nhi nữ của trưởng công chúa Nam Tề cùng một thương nhân Trung Châu nhất kiến chung tình sinh hạ, bởi vì mối bất hòa của Hoàng thất Nam Tề, đành lưu lạc dân gian nhiều năm qua.

Sau khi được chứng minh thân phận, tuy rằng không thể công khai để tránh phá hủy danh dự công chúa, nhưng rốt cuộc khi thê tử Trang Bích Thiền qua đời, hắn liền giúp đỡ thiếp thất gọi là Tiểu Điệp kia, cũng xem như cấp cho trưởng công chúa Nam Tề một công đạo.

Hàn Vương gia tộc, cũng đồng thời âm thầm tiếp nhận sự nâng đỡ của Hoàng tộc Nam Tề.

Mộ Dung Tần tâm kế kín đáo, làm việc cẩn thận, từ lúc đi bước đầu tiên, đã đoán được phản ứng của đối thủ cùng ứng biến thoả đáng mọi tình cảnh ở trong lòng.

Yến Mông bộc trực, Ninh Bất Tịch cùng Đàn Kiếm thì tận trung cương vị, danh y Hạp Cách cao ngạo tự đại, Bắc Nguỵ nhiếp chính vương đạo đức giả, thậm chí Lý Thừa Nghiệp sẽ dốc hết sức tiêu diệt kẻ địch, không một chuyện nào nằm ngoài kế hoạch của hắn.

Mẫn Vương thế tử nhiều năm ở Kinh thành tầm thường không có chí tiến thủ, nóng lòng muốn lập công với phụ thân, dễ dàng bị Mộ Dung Hồng lợi dụng, lừa gạt giao ra danh sách mật thám Lục phiên trong Xích Diễm quân.

Ninh Bất Tịch cùng Đàn Kiếm đối với quân địch ở biên cảnh sẽ không ngồi nhìn, là một trong tác dụng Nam Tề tập kết quân đội.

Cả chuyện quan to hiển quý ba lần đích thân tới cửa khẩn cầu Danh y chữa bệnh cổ quái cho huynh trưởng, để Nhiếp chính vương Bắc Ngụy Tiêu Kỳ lấy được thanh danh huynh hữu đệ cung.

Thậm chí sẽ không bỏ qua Tiêu Kỳ, vả lại đã sớm đối với nhóm mật thám nghẹn ở yết hầu mà không thanh trừ được Lý Thừa Nghiệp.

Mỗi người độc hữu một tính cách, đã định trước khi đối mặt với một sự kiện sẽ không thay đổi thái độ, từ tính cách mà triển khai âm mưu, quả là công cụ cầm vừa tay tốt nhất.

Tất cả tin tức, đều là thật.

Bởi vậy mọi người, cũng sẽ không bị vồ hụt.

Nếu nói tách ra từng người, thì ai cũng có thể như nguyện hoàn thành chuyện mình muốn làm.

Chỉ là, toàn bộ bánh răng đều bị một người nắm giữ, bắt đầu vận chuyển. Âm mưu cứ như vậy mà thành công, thuận lý thành chương.

Một khi Lý Thừa Nghiệp cùng Ninh Bất Tịch đoạn tuyệt, lấy thực lực Xích Diễm quân, hành thích Vua là việc dễ dàng.

Đương nhiên Lục phiên sẽ không ngồi không nhìn Ninh Bất Tịch bước lên ngôi vị Hoàng đế, bọn họ có thể chấp nhận một kẻ vô năng như Lý Thừa Nghiệp, không chỉ là vì Hoàng triều là họ Lý từ xưa đến nay danh chính ngôn thuận, mà càng bởi vì bản nhân Lý Thừa Nghiệp không có binh quyền, dễ dàng khống chế.

Nhưng Ninh Bất Tịch thì khác, bất luận xuất thân của ngọn cỏ dại trước mắt này là gì, chỉ riêng ý niệm chính trị, đã sớm một trời một vực với Lục phiên. Nhiều năm qua thượng triều hai bên như nước với lửa, nếu Ninh Bất Tịch lên ngôi Hoàng đế, chuyện đầu tiên cần làm, chỉ sợ sẽ là tước phiên.

Trong lúc Lục phiên đấu với Xích Diễm quân, Bắc Nguỵ tất sẽ thừa dịp tiến vào, tam phương hỗn chiến, sau khi nguyên khí đại thương, mười vạn quân Nam Tề đóng quân ở biên cảnh Trung Châu liền có đất dụng võ.

Đến lúc đó, chỉ sợ thời gian hơn một năm, lúc đó ba năm để tang ở Nam Tề đã kết thúc, Mộ Dung Tần có thể danh chính ngôn thuận xuất binh, thôn tính thiên hạ.

Lý Thừa Nghiệp mới nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, nếu không phải trong lúc vô tình thấy Mộ Dung Hồng và Yến Mông, không phải Tần phi hữu ý vô ý ám chỉ chuyện Ngự thư phòng mất trộm có liên quan với nàng, chỉ sợ chính mình căn bản cũng không tưởng được xa như vậy.

Tần Dung được đưa vào cung, đã định trước là số kiếp của một quân cờ, chỉ là đến khi nào mới sử dụng quân cờ này mà thôi, đây là việc mà Lý Thừa Nghiệp cùng bản thân nàng lòng hiểu mà không nói.

Nếu không phải thân phận nữ tử, lấy khí độ cùng tài hoa của Tần Dung, không cần phải lo không có chỗ đứng trong triều, Lý Thừa Nghiệp đề phòng nàng rất nhiều, cũng rất thương xót cho nàng.

Lúc sắc phong, cho nàng phẩm cấp cao nhất không giống với các phi tử khác, cũng có ý nghĩ âm thầm lung lạc.

Tần Dung là một người lương tâm trong suốt như thủy tinh, bị áp lực gia tộc ép vào thâm cung hao tổn thanh xuân, đến phút cuối có thể sẽ toi mạng, sao có thể cam tâm?

Một nữ nhân như nàng, cho dù không thể phản kháng rõ rệt, cũng âm thầm tặng cho kẻ ép buộc nàng chết một chút sắc mặt.

Đó là điểm không cam lòng, cùng một chút tình cảm nhiều năm qua với Lý Thừa Nghiệp, khiến cho nàng tự biết sẽ bị diệt khẩu, nhưng trước đó cũng muốn ám chỉ âm mưu cho Lý Thừa Nghiệp.

Mặc dù ám chỉ này nếu không để ý sẽ rất dễ bị người khác bỏ qua, nhưng Tần Dung cũng chỉ có thể làm được thế ấy, nếu liều lĩnh vạch trần tất cả mọi chuyện, thì sinh mạng bá phụ, mẫu thân cùng ấu đệ của nàng sẽ phải chịu uy hiếp.

Lý Thừa Nghiệp cẩn thận đem toàn bộ sự kiện, chân tướng cùng tính cách Mộ Dung Tần cân nhắc phỏng đoán lặp lại mấy lần, lại hoàn toàn không tìm ra kế sách để phá giải.

Chẳng những không thể phá giải, hơn nữa tựa hồ ở thời điểm y không biết, sự tình có thể phát triển theo hướng tệ hơn nữa.

Khi Ninh Bất Tịch biết dưỡng phụ cùng huynh đệ trong quân bị ngộ hại, sẽ xúc động phẫn nộ, sẽ không kỹ lưỡng xem xét tiền căn hậu quả, chỉ trực tiếp hướng về kẻ tạo ra tất cả chuyện này báo thù Lý Thừa Nghiệp.

Nhưng lúc đó, tất nhiên sẽ có một người ngăn cản hắn.

Người đó chính là Phụng Thiên, lấy thân phận Phụng Thiên là mưu sĩ nhiều năm, tất nhiên sẽ giữ chặt Ninh Bất Tịch lòng đầy căm phẫn, đem thế cục phân tích cho hắn nghe, để hắn không động thủ hành thích Vua.

Cứ như vậy, toàn bộ kế hoạch của Mộ Dung Tần, sẽ thất bại trong gang tấc.

Hoàng đế nghĩ đến đây, nhất thời một trận cháng váng, sau lưng toàn bộ ngâm trong mồ hôi lạnh. Ướt cả áo trong, thậm chí cả ngoại bào cũng giống như mới vừa được vớt từ trong nước ra.

Lấy tâm kế Mộ Dung Tần, không có khả năng không nghĩ đến chuyện này, cho nên hắn nhất định sẽ không bỏ qua Phụng Thiên.

Ôm một tia may mắn, Hoàng đế run rẩy thay thường phục, phi thân lướt qua thành cung, trực tiếp tiến đến quân doanh Xích Diễm.

Binh lính gác đêm trong quân trướng cũng không nhận ra Hoàng đế, trong đêm khuya chỉ thấy một người trẻ tuổi vẻ mặt vô cùng lo lắng xuất ra ngọc trụy tương tự cái của quân sư Phụng Thiên, nói muốn gặp hắn thì thành thực lắc đầu, báo là, “Quân sư năm ngày trước đã có việc rời khỏi Kinh thành.”

Hoàng đế mang hi vọng mỏng manh hỏi: “Đi đâu?”

Tiểu binh nhức đầu: “Hình như là, là Từ Châu.”

Đáng chết, Hoàng đế nghe vậy suýt nữa bóp nát ngọc trụy, quả nhiên khi Mộ Dung Tần định ra kế sách, có bao nhiêu người có thể phá hỏng ván cờ của hắn, là hắn có thể xóa xổ hết toàn bộ, chẳng những khó lòng phòng bị, hơn nữa còn không có sơ hở.

Trong lúc xúc động, Hoàng đế hầu như lập tức muốn mượn một con khoái mã trong quân một mình chạy đến Từ Châu, cho dù không ngăn được Phụng Thiên, nhưng có thể sớm biết sống chết của hắn, cũng tốt hơn hiện tại vô cùng lo lắng bất an.

Trên đường hồi cung y thất hồn lạc phách, Hoàng đế chỉ cảm thấy trước mắt từng mảng từng mảng biến thành màu đen, nỗ lực dằn xuống ý nghĩ muốn đến Từ Châu, y hiện tại không thể rời khỏi Kinh thành, tất cả chỉ mới bắt đầu, hậu chiêu của Mộ Dung Tần sẽ theo nhau mà đến.

Quả nhiên, không tới mấy ngày, hai đại gia tộc Hàn vương cùng Hữu Thừa tướng có được tin Tần phi cùng Lâm phi đã chết bắt đầu làm ầm ĩ, yêu cầu Hoàng đế nghiêm trị hung thủ.

Có thể nghiêm trị ai? Những người liên quan đều làm như bất ngờ chết oan chết uổng nhưng thật ra lại đúng lý hợp tình.

Tâm thần Hoàng đế còn đang đặt lo lắng cho sinh tử Phụng Thiên, bởi vậy đối với hai vị triều thần rõ ràng đang diễn kịch, thái độ liền miễn cưỡng qua loa.

Cũng may y sắm vai ngu ngốc đã lâu, mọi người cũng không nhìn ra cái gì.

Bãi triều, sau khi thầm nhắc Mặc Hàn phái người đến Từ Châu cứu viện cùng thám thính tin tức, Hoàng đế mới bắt buộc chính mình đem lối suy nghĩ cùng lo lắng cho Phụng Thiên trung rút ra, bắt đầu tự hỏi vấn đề nhức đầu nhất —— Làm sao để đối mặt với lửa giận cùng sát ý của Ninh đại tướng đã mất đi dưỡng phụ cùng huynh đệ?

Vốn cho rằng, thời gian lo lắng này sẽ không kéo dài, không quá năm ngày, Ninh Bất Tịch nhận được tin nhất định sẽ từ biên cảnh chạy về.

Nhưng bây giờ đã tròn tám ngày, triều thần luôn ầm ĩ với cái chết của Lâm phi và Tần phi đến giờ cũng chấm dứt, Ninh tướng quân vẫn không xuất hiện trong cung, Hoàng đế bỗng thấy kỳ quái, Mộ Dung Tần sao có thể không theo kế hoạch thông báo chuyện này cho Ninh Bất Tịch?

Mười hai ngày sau, nghi hoặc này rất nhanh đã có đáp án.

Chỉ thấy Ninh đại tướng quân một thân phong trần, quả nhiên khi hắn nhận được tin liền đến Từ Châu xem xét trước, không thu hoạch được gì mới giận dữ hồi Kinh tìm Hoàng đế tính sổ.

Giống như sao xẹt, Đại tướng quân rút kiếm thúc ngựa xông thẳng vào cấm cung, thị vệ ở ven đường ngăn cản đều bị kiếm khí của hắn đánh văng ra, ngã xuống đất không đứng dậy nỗi.

Một người một ngựa không ngừng nghỉ, xông thẳng vào cung Triêu Dương.

Mũi kiếm Tuyết Lượng trực tiếp chỉ thẳng vào cổ Hoàng đế, Ninh Bất Tịch phẫn nộ gào to, “Lý Thừa Nghiệp, ngươi làm cái gì?”

Lúc này đã vào đêm, lưỡi kiếm sắc bén dưới ánh trăng lóe lên ngân quang lạnh lẽo, sát ý kẻ cầm kiếm lạnh như băng, phá lệ làm cho người khác sợ hãi.

Cấm quân hỗn loạn hô “Cứu giá”, chạy về phía trước, bao vây Ninh tướng quân dữ tợn trước mắt.

Tên đã lên dây, đao ra khỏi vỏ, trường thương nhắm thẳng vào kẻ định hành thích Vua.

Tình cảnh hỗn loạn, hết sức căng thẳng.

Bị mũi kiếm chỉ vào Hoàng đế dường như hoàn toàn không đếm xỉa tới, nhìn nam nhân thần sắc mỏi mệt đằng đằng sát khí đối diện, trong ánh mắt lại có một tia thương tiếc.

“Các ngươi lui ra đi!” Hoàng đế lãnh đạm phất tay, trong lòng hiểu rõ nếu cấm quân còn ở đây, không chỉ có tính mạng Ninh Bất Tịch bị uy hiếp, mà còn có y.

Có trời mới biết có bao nhiêu sát thủ lẫn lộn trong đám trung tâm thị vệ này, trong lúc hỗn chiến thuận tay làm thịt Hoàng đế, tiếp tục giá họa cho kẻ chắc chắn có khả năng đào thoát Ninh Bất Tịch, là việc dễ biết bao nhiêu.

“Bệ hạ…” Thống lĩnh cấm quân Vũ Văn Toàn thần sắc lo lắng, “Xin cho thần lưu lại hộ giá.”

Hoàng đế lắc đầu, dù biết bào đệ của Lễ bộ Thượng thật sự lo cho an nguy của y, “Vũ Văn, nghe Trẫm.”

“Vâng.” Vũ Văn Toàn cũng biết lúc này không nên gây ra hỗn loạn, dẫn theo thuộc hạ lần lượt rút khỏi Triêu Dương Điện.

Trước khi đi nhịn không được liếc nhìn Ninh đại tướng quân uy hiếp, trường đao ra khỏi vỏ, lại rất nhanh tra vào vỏ, “Xoẹt” một tiếng, trong lúc yên tĩnh phá lệ vang dội.

Cho dù ngươi là thiên hạ đệ nhất cao thủ, nếu Bệ hạ bị thương một sợi tóc, thì đừng hòng thoát khỏi núi đao mưa tên của cấm quân.

Vũ Văn Toàn lập tức đi ra ngoài, nghiêm lệnh cho cấm quân bao vây Triêu Dương Điện ba tầng trong ngoài, sau khi cho tâm phúc chú ý động tĩnh, thống lĩnh cấm quân mới bất chấp trời tối, vội vàng chạy đi tìm huynh trưởng nghiên cứu đối sách.

Trong Triêu Dương Điện, Hoàng đế chống lại sắc mặt lạnh thấu xương của Đại tướng quân, không sợ hãi, bình thản đáp, “Trẫm làm chuyện nên làm.”

Vừa dứt lời, lưỡi kiếm nguyên bản chỉ cách cần cổ một chút liền tiến thêm một tấc.

Huyết châu đỏ thẫm chậm rãi chảy ra từ chiếc cổ trắng ngần.

Ninh Bất Tịch nghiến răng nghiến lợi, thanh âm giống như truyền đến từ Địa Ngục: “Vì lời hứa mười năm trước, ta cho ngươi một cơ hội giải thích cuối cùng.”

Hoàng đế cũng không chần chừ, quả quyết trả lời, “Ngoại trừ Lưu Dân, toàn bộ người trong Xích Diệm quân Trẫm phái đi Từ Châu, đều đã bị Bắc Nguỵ Nam Tề và Lục phiên mua chuộc.”

“Có chứng cớ gì?”

“Trẫm muốn giết vài người, cần phải có chứng cớ?”

“Tốt lắm.” Mũi kiếm của Ninh Bất Tịch có chút run rẩy không thể nhận ra hạ xuống, lại tiến thêm nửa tấc, tơ máu lập tức dọc theo chiếc cổ thon dài Hoàng đế uốn lượn xuống, dưới ánh nến, nhìn hết sức ghê người.

Hoàng đế vẫn không động đậy, cũng không phản kháng, chỉ là bình tĩnh nhìn Đại tướng quân trước mặt.

Nửa ngày sau, lửa giận của Ninh Bất Tịch bị phần bình tĩnh này chậm rãi dập tắt, mặc dù phẫn nộ và bi thương bị phản bội lẻn vào đáy lòng, hắn vẫn bắt buộc bản thân đè nén sát ý, chất vấn, “Mười năm trước thề sẽ không động thủ với ta, cái gọi là quân vô hí ngôn, chính là như thế?”

“Cho nên ngươi còn đứng ở đây.” Dường như e sợ Ninh tướng quân chưa bị kích thích đủ, Hoàng đế không sợ chết nói thêm một câu, “Không có bị cấm quân bắn thành tổ ong.”

Ninh Bất Tịch lạnh lùng cười: “Ngươi cho rằng, chỉ bằng điểm công phu mèo quào bọn hắn, có thể bảo vệ tội danh mưu hại dưỡng phụ của ta cùng hảo hữu của ngươi?”

“Biên cảnh Trung Châu nhiều năm khói lửa, đầu sỏ khơi mào chiến sự là Nhiếp chính vương Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ chết, đối với nước với dân, đều là chuyện may mắn.” Dù biết rõ sẽ vô dụng, Hoàng đế vẫn không chịu buông tha, giải thích lần nữa.

Quả nhiên, Ninh Bất Tịch đối với giải thích này hoàn toàn cười nhạt, “Người trong Xích Diễm quân ta, dù chết cũng phải đường đường chính chính chết trên sa trường, há có thể làm ngón trò ám sát nát vụn này. Lý Thừa Nghiệp, ngươi không cần nguỵ biện, thành thành thật thật thừa nhận đi! Ngươi chính là vì muốn báo thù riêng cho phụ mẫu nhân tiện loại trừ Xích Diễm quân thế lực quá lớn, mới để cho dưỡng phụ của ta cùng các huynh đệ đi chịu chết.”

Nếu chứng cứ phản quốc của đám mật thám kia đã bị Mộ Dung Tần phái người đánh cắp, thì lúc này nhiều lời cũng vô ích, Hoàng đế bình thản nói, “Vẫn là câu nói mười năm trước, ngươi có thể động thủ, Trẫm ở trên đường hoàng tuyền chờ ngươi cùng uống trà.”

Đây là điểm duy nhất Mộ Dung Tần không tính đến được, mười năm trước, kế vị chỉ mới một tháng, Ninh Bất Tịch hãm thành phản quân, Hoàng đế nhẹ nhàng thong dong, một thân một mình gặp mặt thủ lĩnh phản quân, phân tích thế cục, thành công thuyết phục Ninh Bất Tịch lui binh kết minh.”

Dù ở mức độ nào, thế cục lúc này cùng mười năm trước vô cùng tương tự, mỗi người một tính cách, đã định trước khi đối mặt cùng một chuyện sẽ không thay đổi thái độ, mười năm trước Ninh Bất Tịch không đành lòng để cả nước nội chiến, khiến kẻ địch bên ngoài thừa cơ tiến vào, làm cho mất nước, mười năm sau hắn cũng sẽ giống như vậy không để cho chuyện này phát sinh.

Mộ Dung Tần rốt cuộc đã đánh giá thấp tính nhẫn nại cùng năng lực phán đoán của Ninh tướng quân.

Trường kiếm trước mắt bởi vì lòng chủ nhân dao động mà không ngừng run lên, cuối cùng, vẫn là từng chút từng chút một buông xuống.

Hoàng đế thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cảm thấy có chút vui mừng, y rốt cuộc không có nhìn lầm Ninh Bất Tịch.

Đang do dự có nên đem tất cả âm mưu của Mộ Dung Tần nói cho Ninh đại tướng quân hay không, thì thình lình bị một cỗ lực mạnh mẽ trước mắt đánh úp lại, không khoan nhượng đem y áp trên vách tường.

Thanh âm Ninh Bất Tịch lạnh lẽo nghiến răng vang lên bên tai: “Ngươi cho rằng, chỉ bằng dăm ba câu, ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho ngươi?”

Hoàng đế cả kinh, bản năng bắt đầu giãy dụa, đáy lòng âm thầm ra quyết định, cho dù liều mạng bại lộ khiến Ninh Bất Tịch biết được y thân mang võ công, cũng không thể để chuyện vũ nhục này phát sinh.

Nhưng một câu nói của Đại tướng quân, đã triệt để toàn bộ phản kháng và không cam lòng của Hoàng đế.

Ninh Bất Tịch nói: “Ta có thể hiểu ý nghĩ ngươi muốn hãm hại người khác, nhưng tại sao ngay cả Phụng Thiên ngươi cũng không tha? Mấy năm nay, bất luận là nam chinh bắc chiến, hắn đã lập được rất nhiều công lao hiển hách, còn chưa nói tới hắn đã vô số lần cứu mạng ta trên chiến trường, riêng vì ngươi, hắn đã biết bao nhiêu lần muốn tuyệt giao với ta, ngươi cũng biết? Hiện tại ngươi lại muốn đem cái mũ phản quốc này chụp lên người hắn…”

Hoàng đế hít sâu một hơi, rốt cục không nhịn được nữa, “Trẫm cũng không có nói Phụng Thiên phản quốc.”

“Chỉ trách hắn là mật thám của nước địch và Lục phiên, còn chưa đủ để vu cáo hãm hại hắn phản quốc?” Hai mắt Ninh Bất Tịch đỏ sậm, bàn tay nắm chặt vạt áo Hoàng đế hận không thể hướng lên trên mấy tấc, hảo hảo bóp chết kẻ phụ ân phụ nghĩa trước mắt này.

“Ngươi biết cái gì?” Ngoài dự đoán, cảm xúc của Hoàng đế thế nhưng so với Đại tướng quân càng kích động hơn, “Trẫm sao lại muốn hãm hại Phụng Thiên, Phụng Thiên hắn là…”

Ngoài điện vang lên một tiếng rất nhỏ, dường như có cái gì đó không cẩn thận đụng phải cửa, Hoàng đế trong lòng rùng mình, phải cẩn trọng lời nói, giờ phút này vẫn chưa biết được sinh tử của Phụng Thiên, nếu y nhất thời lỡ lời đem thân phận thật của Phụng Thiên nói ra, bị người khác nghe lén được, không thể nghi ngờ là chính thức tuyên án Bạch y nhân tội chết.

Trước mắt đã phân tán một nửa lực chú ý đám mật thám bị phái đi Từ Châu trong Xích Diễm quân, lúc này nếu thân phận Phụng Thiên bị bại lộ, như vậy toàn bộ sát thủ sẽ không buông tha cho hắn, đem mục tiêu đáng giá nhất tập trung trên người Phụng Thiên.

Không thể nói được, Hoàng đế nhẫn nại nhắm mắt. Y không biết hướng đi của Tiêu Kỳ, lúc trước không tìm Phụng Thiên thương lượng, không kịp ngăn cản cước bộ Bạch y nhân tiến đến Từ Châu, là y sai, hiện tại mặc cho Ninh Bất Tịch muốn làm gì thì làm, có tội phải bị trừng trị.

“Sao rồi? Sao không nói tiếp?” Trong mắt Ninh tướng quân, đối phương trầm mặc chính là biểu hiện chột dạ, một Hoàng đế không từ một thủ đoạn, sao có thể để ý tới sống chết của hảo hữu hắn?

Ninh Bất Tịch bất bình thật sâu cho hoàn cảnh nguy hiểm của hảo hữu.

“Trẫm, không có gì để nói.” Hoàng đế buông lỏng hai nắm tay, y nợ Phụng Thiên rất nhiều, nếu có thể thay thế hắn, chuyện gì y cũng làm được.

“Tốt lắm.” Trong mắt Đại tướng quân mang hàn quang, ‘Xoẹt’ một tiếng, Hoàng bào dễ dàng bị xé rách, trong lời nói Ninh Bất Tịch dày đặc hàn ý, “Nhớ kỹ, ngươi có thể cầu xin tha thứ, nhưng đừng nghĩ ta sẽ buông tha.”

Hoàng đế quật cường ngẩng đầu, mắt chống lại hận ý bộc trực của nam nhân trước mặt, “Trẫm sẽ không cầu xin tha thứ.”

“Chừa chút khí lực đừng bất tỉnh quá sớm.” Ninh đại tướng quân khinh thường cười, nhấc thân, không có bất kỳ tiền hí cùng an ủi, tiến thẳng vào cơ thể người trước mắt.

Hoàng đế cắn răng, nuốt vào một tiếng nức nở, trong đau đớn kịch liệt, ý thức dần dần mơ hồ, nhiều ngày bị lo lắng và áy náy vờn quanh vô cùng sốt ruột, bây giờ lúc thân thể bị tàn phá kịch liệt, lại cảm thấy giảm bớt.

Trước mắt hiện lên một thân ảnh màu lục, một bé gái ngồi trên cành cây, chia bánh ngô trên tay cho thiếu niên đói bụng cả ngày dưới tàng cây, “Mẫu thân nói, nếu sau này người và phụ thân không thể thương ta nữa, ta phải nhớ rõ cơn đau của mình, không thể sợ hãi, phải kiên cường.”

Bé gái bốn tuổi năm đó nhẹ nhàng nói một câu, đã cổ vũ tinh thần cho thiếu niên ra sức cầm cự đến mười năm sau, nhưng hiện tại y đã làm gì, y đang kêu phụ thân của đứa nhỏ đã cứu y một mạng gạt song thân thê tử, đi phương xa chịu chết.

Chỉ vì không phải thân thích, cho nên trong thâm tâm sẽ không cảm thấy đau lòng.

Bây giờ chuyện phát triển đến độ này, xem như báo ứng y mệnh cho Lưu Dân đi chịu chết đi!Nhưng Phụng Thiên vô tội, Hoàng đế vòng tay lên người Đại tướng quân đang tàn sát bừa bãi, nếu đau đớn hơn có thể đổi lấy bình an cho Phụng Thiên và Lưu Dân, biết rõ ý nghĩ này ngu xuẩn, nhưng trong lúc yếu ớt này, y thật sự bất chấp, nhìn Ninh Bất Tịch hận không thể giết y cho thống khoái, Hoàng đế chua xót nhẹ giọng thúc giục, “Tiếp tục, dùng sức một chút.”

“Cái gì?” Cảm xúc Ninh tướng quân cũng đang hỗn loạn nên không nghe rõ Hoàng đế nói mơ gì, hắn không muốn dừng lại, cũng không thể dừng lại, nếu dừng lại, hắn không biết có thể khống chế bản thân không giết Hoàng đế hận thấu xương trước mắt này không.

Phụ thân Ninh Bất Tịch vốn là một thư sinh nghèo ở trấn nhỏ Cù Châu, thi khảo được tú tài nhưng đúng lúc thê tử có thai. Vì vậy dù xuất thân thư hương môn đệ lại bỏ đi công danh Ninh tú tài, sợ thê tử mang thai vất vả, dứt khoát bỏ đi cơ hội vào Kinh thành đi thi.

Hoài thai mười tháng, thê tử tú tài đã sinh hạ được một hài tử xinh xắn khỏe mạnh, tú tài ở trong trấn làm tiên sinh dạy học, tiền có được mỗi tháng mặc dù không đến mức thịt cá, nhưng cũng đủ nuôi sống vợ con.

Phu phụ Ninh tú tài trời sinh tính đạm bạc, không mến mộ vinh hoa, phu thê cả nhà hòa thuận, phụ từ tử hiếu, tuy gạo thô y phục rách, nhưng hạnh phúc lâu dài, khiến người người ghen tị.

Không ngờ tai hoạ bất ngờ, chỉ vì thê tử tú tài tướng mạo mỹ miều, cuối năm, Ninh tú tài xé một tấm vải đỏ của bộ y phục mới nhiều năm không dùng làm sáo sam mới cho thê tử mặc. Lúc cả nhà vui vẻ đi chợ tết, Huyện lệnh đi tuần, hoa giáp quan phụ mẫu []1 nhìn trúng mỹ mạo thê tử tú tài, bất chấp tất cả, cướp người về nhà, làm tiểu thiếp thứ mười tám.

[1] quan đã ngoài 60 tuổi

Mẫu thân Ninh Bất Tịch không cam lòng chịu nhục, đêm đó ngay tại phủ đệ Huyện lệnh thắt cổ tự sát.

Mắt thấy việc vui biến thành tang sự, Huyện lệnh thẹn quá hoá giận, sao chịu buông tha cho đôi phụ tử còn lại, lập tức phán tội danh cả nhà là cường đạo, phái bộ khoái đến Ninh gia, thệ phải nhổ cỏ tận gốc, không được lưu lại hậu hoạn.

Lúc ấy đầu mục bắt người là Trình Kỳ Minh có chút giao tình với Ninh tú tài, không đành lòng để hai phụ tử vô tội mất mạng, liền đến thư viện trước một bước, bế Ninh Bất Tịch còn nhỏ không nói một câu phi nước đại, khiến Ninh tú tài bỏ lại đệ tử đuổi sát theo.

Sau khi chạy sâu vào rừng, Trình Kỳ Minh mới truyền lại lời không lưu lại người sống của Huyện lệnh.

Ninh tú tài bi phẫn căm hận, thật sự không nuốt trôi cơn tức này, lòng căm phẫn đem nhi tử phó thác cho Trình bộ đầu, sau đó đến Bát bộ tuần án phủ giống trống kêu oan.

Luật lệ Trung Châu, dân cáo quan là tội lớn, phải lăn qua mười thước đinh bản, nếu còn chút lực dư thừa, mới được trình lên đơn kiện. (Đậu: đậu xanh, luật lệ gì vậy:v)

Ninh tú tài liều mạng vì mối hận vong thê, lăn qua đinh bản, vết máu loang lổ dâng lên đơn kiện, lại vì nhiều ngày bôn ba mệt nhọc quá độ thân thể không chịu được cộng thêm mất máu rất nhiều, một mạng cứ như vậy mà quy thiên.

Cháu gái của Cù Châu Huyện lệnh chính là thê tử Hữu Thừa tướng trong triều, Bát bộ tuần án không muốn gây chuyện, lợi dụng nguyên cáo đã qua đời làm lý do án này không thể tiếp tục được nữa, qua loa kết thúc vụ án.

Huyện lệnh e sợ con trai Ninh tú tài sau khi lớn lên báo thù cho cha mẹ, một đường ngàn dặm đuổi giết, đến nay Ninh Bất Tịch vẫn nhớ rõ vị trí mười vết sẹo trên toàn thân dưỡng phụ Trình Kỳ Minh, trong đó tám cái là vì hắn mà lưu lại.

Lúc mất mùa ba năm, dưỡng phụ bất chấp vết thương cũ tái phát sốt cao, nghiêm mặt, bắt hắn ăn hết nửa bát cháo cuối cùng trong phòng, còn bản thân suy yếu suýt nữa bởi vì đói khát cùng thương thế mà chết.

Còn có mấy năm nay ở trong quân, cùng hắn khởi nghĩa vũ trang, một đường kề vai chiến đấu giết tham quan, bảo vệ biên cảnh…

Hắn làm sao có thể tin, tình nghĩa từng sống chết cùng nhau, đều bị tiền tài cùng vinh hoa mua chuộc, trở thành thủ hạ người quyền thế, là tay sai hèn mọn?

Cho nên, những chuyện này chẳng qua là bởi vì Hoàng đế sợ chết mà tìm cớ, Ninh Bất Tịch chỉ có thể tự nhủ như vậy.

Hắn chỉ có thể tự ngủ Hoàng đế có ý muốn hãm hại người chí thân của hắn.

Hoàng đế bị hắn ép buộc mười năm, chọn hành động trả thù là hợp lý.

Nếu không thể tiếp tục tín nhiệm dưỡng phụ cùng Phụng Thiên người đã cứu hắn mấy lần, cùng với các huynh đệ phó thác sau lưng cho nhau trên chiến trường, Ninh Bất Tịch không biết trong thiên hạ to lớn này, hắn còn có thể nương tựa vào ai?

Hoàng đế mơ một giấc mơ.

Trong mơ y còn là một hài tử, không thích đọc sách luyện võ, chỉ thích nghịch ngợm vui đùa.

Phụ hoàng rất sủng ái mẫu phi có huyết thống dị quốc của y, bởi vì triều thần muôn miệng một lời phản đối lập ngoại tộc làm Hậu, nên người rất áy náy với ái nhân của mình, dốc lòng bồi thường, vô cùng dung túng với nhi tử không có tương lai này.

Thời thơ ấu thật sự rất vui vẻ.

Sau khi kết thúc chính sự, phụ hoàng sẽ dắt mẫu phi đến một góc Ngự hoa viên thì thầm.

Thần Võ đại tướng quân cùng bạch y thiếu niên mỗi ngày luyện võ xong đều chạy tới trông y.

Bạch y nhân từ trong bụi cỏ xách y ra ngoài, nhìn y gương mặt nhỏ nhắn dính đầy bùn, thường làm vẻ mặt bất lực.

Một bên trách y sao không học hành đàng hoàng, làm sao giống một Hoàng tử? Một bên ôn nhu lấy tay áo tuyết trắng lau mặt giúp y.

Thường thường sau khi hai bên tay áo đều loang lổ vết bẩn, mới lộ ra nét thanh tú sau khuôn mặt vô cùng bẩn này.

Thiếu niên thích mặc bạch y viết chữ rất đẹp, luôn than vãn khi thấy chữ biết của y, chưa bao giờ từ bỏ ý định lấy điều kiện bồi y đấu khúc khúc [1] để dạy y viết chữ.

[1] đấu dế

Cố tình y lại quá sức hiếu động, một khắc cũng không ngồi yên được, ngồi ở trên băng ghế mà cái mông không cam lòng cứ quay tới quay lui, chữ viết ra liền cong cong vẹo vẹo, cuối cùng chẳng ra sao.

Thiếu niên dạy y tập viết rơi vào đường cùng, đành phải ôm y lên đùi, nắm bàn tay nhỏ bé của y, chặt chẽ nắm lấy, mới miễn cưỡng viết xong hai tờ giấy Tuyên Thành.

Thường thường lúc chuẩn bị viết sang tờ thứ ba, hai người mới vừa nâng bút viết được vài chữ, y liền nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài, ngẩng đầu bày ra thần sắc đáng thương, làm nũng muốn ra ngoài chơi lát nữa lại tiếp tục luyện chữ.

Bởi vì diễn cảm quá mức đáng thương, bạch y thiếu niên lại hay đau lòng y, vì vậy thường xuyên bị đánh bại, một bên thì thào “Cái tên gỗ mục này”, một bên buông bút, sủng nịch bồi y đấu bắt khúc khúc.

Chơi đùa chơi đùa, bất tri bất giác trời đã tối.

Cứ như vậy lại dễ dàng trải qua một ngày khoái hoạt.

Hoàng đế đang ngủ bỗng khẽ mỉm cười, vươn tay ra, phảng phất như có thể chạm được bàn tay bạch y thiếu niên đang mỉm cười trước mắt.

Đột nhiên, cảnh trong mơ biến đổi, tin dữ Thần Võ đại tướng quân đầu hàng Bắc Di truyền tới cung, Hoàng hậu nương nương hổ thẹn vì ca ca nên ôm hận tự sát.

Đêm đó, Đông cung không biết vì sao lại cháy.

Hôm sau, nhóm cung nhân phát hiện thi thể Hoàng thái tử bị cháy đen không thể nhận diện trong điện.

Trong khi đó chỉ mới một ngày trước, bạch y thiếu niên còn bồi y chơi cả ngày, lặng lẽ giao cho y mấy quyển bí kíp võ công, không chút do dự đem nội lực luyện mười năm truyền một nửa cho y.

Quay ngược thời gian thiếu niên vẫn ôn nhu như xưa, nghiêm túc dặn dò y nhất định phải hảo hảo luyện võ, vả lại không được để người khác biết được chuyện này.

Tiểu Hoàng tử y đắm chìm trong hưng phấn sắp trở thành võ lâm cao thủ, không chú ý tới ưu thương biệt ly cùng không nỡ trong mắt Bạch y nhân, còn vui vẻ gật đầu, “Thật tốt thật tốt, chờ học xong võ công, ngày mai có thể bắt một con khúc khúc lớn hơn nữa rồi!”

Nhưng mà, đã không có ngày mai.

Không ai biết tung tích Bạch y thiếu niên, sau đó mẫu phi trúng kỳ độc hộc máu bỏ mình, phụ hoàng mê luyến ca múa, cuối cùng bị thích khách giả dạng ca nữ sát hại, chỉ còn y, cùng ngôi vị Hoàng đế cô đơn lạnh lẽo, nương tựa vào nhau.

Ban ngày còn ổn, cùng nhóm Phiên vương triều thần đấu nhau đã tiêu hao hết tâm lực, không có khí lực nghĩ tới chuyện cũ năm xưa, nhưng khi đêm đến, ác mộng hỗn loạn liền ùn ùn kéo đến, khi tỉnh lại thì một thân mồ hôi lạnh, cũng vô pháp đi vào giấc ngủ.

Cho đến một ngày, y mất ngủ ngồi trong Ngự hoa viên ngẩn người thì một bạch y thanh niên lặng lẽ xuất hiện, nhìn quầng thâm mắt trên gương mặt y, giống như mấy năm trước bất đắc dĩ lắc đầu.

Bất chấp đối phương là người hay quỷ, y vươn tay, gắt gao nắm chặt vạt áo trắng, luyến tiếc giấc mộng đẹp khó có khi xuất hiện này, mắt nhắm chặt không chịu mở, rốt cục ngủ ngon một đêm.

Tỉnh lại, trong tay trống không, đang kinh hoảng, thanh âm ôn nhu trên đỉnh đầu vang lên, “Ta ở đây, chưa từng rời đi…”

Thật mất mặt, mẫu phi mất, phụ hoàng băng hà, gặp quân phản loạn lúc nguy cấp y cũng không có khóc, lại bởi vì những câu an ủi đơn giản, không thể điều khiển tự động rơi lệ.

Thanh niên vẫn thích mặc bạch y như trước, theo quán tính nâng ống tay áo, xoa xoa gương mặt bị nước mắt thấm ướt, “Thích khóc như vậy, làm sao giống một Hoàng đế?”

Trong nước mắt y mở một nụ cười, cảm thấy phi thường phi thường ngượng ngùng, vì thế ngây ngốc đáp, “Ta có luyện chữ đàng hoàng.”

“Ta biết.” Bạch y thanh niên mỉm cười, “Chữ viết trên thánh chỉ quá xấu, không tiện xuất ra gặp người.”

“Ta có chăm chỉ đọc sách.”

“Ừ.”

“Ta có chăm chỉ luyện võ.”

“Ngoan.”

Hoàng đế rốt cục bất mãn: “Mấy năm nay ngươi rốt cuộc đi đâu?”

“Chuyện đó sau này hãy nói, ta không tiện tiến cung, sau này ta sẽ để hảo hữu của ta mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ với ngươi! Như vậy ngươi sẽ không tiếp tục mất ngủ nữa.”

“Được.” Có câu gọi là vật họp theo loài, người lấy đàn phân, bằng hữu của hắn nhất định cũng là người ôn nhu, Hoàng đế vui vẻ nghĩ.

Sau đó phát hiện bị lừa gạt, bằng hữu được tiến cử lại là tên hỗn đản Ninh Bất Tịch?!

Quên đi, chuyện này cũng không sao, chỉ cần Bạch y nhân vẫn sống tốt, có thể gặp nhau, so với dĩ vãng hoàn toàn quên mất y bỏ đi mỹ mãn hơn nhiều…

Chính là, đây chỉ là ký ức nhớ lại trong mơ.

Trong hiện thực, người kia vẫn sinh tử chưa rõ.

Đậu: đến chương này có lẽ mọi người cũng biết thân phận của Phụng Thiên là ai rồi, hỏi nhỏ, có ai từng thầm nghĩ hai người này có gian tình với nhau không? rồi sau đó Đại tướng quân bị ngược lên ngược xuống chẳng hạn:))
Bình Luận (0)
Comment