Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ truyenwk.com là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___Nại Nại___
Xe bỗng nhiên đứng im, không còn cảm giác lắc lư nữa, hình như đến nơi rồi.
Khâu Sơ Hạ thầm cảm thấy may mắn vì mình bó ngực rồi nếu không một đường cọ xát như thế sớm muộn gì ngực size mấy cũng thành ngực phẳng.
Vang lên tiếng mở cửa xe, mấy tên đàn ông sôi nổi nhảy xuống xe.
Khâu Sơ Hạ len lén mở mắt ra, người bên cạnh cô cũng bị trói y chang cô là Diệp Trạch Thu.
Cô chỉ dám nhìn thoáng qua, không dám nhìn lâu rồi nhắm tịt mắt lại.
Rất nhanh bên tai vang lên tiếng ồn ào, còn có cảm giác trước mắt đột nhiên sáng lên, những âm thanh kia như có như không truyền vào. Ở đây hình như là gầm gara, trong không khí có mùi âm lãnh nặng nề.
"Về rồi sao? Thu hoạch như thế nào?" Một giọng nam bình thường vang lên, ngữ khí vô cùng bình đạm.
"Nhìn thử đi, một xe người đó. Thu hoạch rất lớn, ba thằng đẹp trai và một đứa con gái xinh đẹp! Mày nhìn thử xem có phải không?" Người lên tiếng là tên đàn ông có giọng nói tục tằng kia, khi nói chuyện thì đến gần xe thô bạo nắm cằm của Khâu Sơ Hạ đưa cho người bên ngoài nhìn.
Khâu Sơ Hạ bình tĩnh nhắm hai mắt, mí mắt không dám run gì luôn, cũng không dám nghĩ lung tung gì khác sợ tròng mắt chuyển qua chuyển lại dưới mí mắt.
"Chậc chậc chậc, ba thằng này đúng là đẹp trai thật, da thịt còn trắng trẻo mềm mại ngon đấy, có lẽ anh Lâm sẽ thích." Người nói như ngậm một viên kẹo trong miệng làm người nghe nghe thấy khó chịu.
"Mày đang nói anh Lâm lập hậu cung đấy à?" Người nói là tên đàn ông giọng khàn khàn, trong giọng nói tràn đầy châm chọc.
"Được rồi, nhốt lại trước đã, chờ thuốc hết tác dụng rồi thu thập bọn nó sau." Giọng người đàn ông trầm thấp kia hình như có địa vị hơn mấy người còn lại, sau khi nói xong thì tất cả bọn chúng đều ngậm miệng.
Khâu Sơ Hạ rất nhanh cảm giác được mình bị người ta khiêng lên, vác cô giống như vác động vật vậy, động tác vô cùng thô lỗ, vết thương trên vai bị va chạm mạnh làm cô cố gắng nhịn đau khống chế không được nhăn mày.
Nhắm hai mắt yên lặng cảm nhận bước chân của hắn ta xem đi được bao lâu rồi, bên tai dần vang lên những âm thâm lung tung rối loạn, không biết đang làm cái gì nhưng có âm thanh kim loại va chạm nhau.
Còn có âm thanh thang cuốn đang chuyển động, tên đàn ông vác cô kia đi một đoạn đường rồi đứng thẳng bất động.
Đợi một hồi sau cuối cùng hắn ta cũng đi tiếp, cô không biết bị đập đầu bao nhiêu lần mới bị vứt mạnh xuống đất.
Bên cạnh lục tục vang lên âm thanh vật nặng bị ném xuống đất, giống như đang vứt hàng hóa vậy.
Khâu Sơ Hạ vẫn luôn yên lặng lắng nghe động tĩnh xung quanh, tiếng bước chân lộn xộn, tiếng vật nặng bị ném xuống, tới tới lui lui có lẽ ít nhất có mười một thứ.
Cuối cùng toàn bộ không gian cũng yên tĩnh lại, sau khi truyền đến âm thanh cửa lớn bị đóng lại thì Khâu Sơ Hạ mới dám chầm chậm mở mắt ra đánh giá bốn phía.
Ở đây hơi tối, đỉnh đầu có bóng đèn dây tóc mờ ảo, vì động tác đóng cửa mạnh bạo mà hơi đong đưa.
Đây là một căn phòng giống như nhà kho bị phong bế, tứ phía đều là tường làm bằng kim loại, xung quanh nằm bò không ít người có cả trai lẫn gái.
Cô đếm đơn giản một lượt, tính thêm cả mình thì có mười ba người, trong đó có mười nam ba nữ.
Diệp Trạch Thu nằm nghiêng cách đó không xa, Hạ Thần Đông nằm ở gần cửa còn Tôn Cẩm Nhu cùng một người phụ nữ khác nằm cạnh cửa đối xứng với Hạ Thần Đông.
Tường kim loại nhìn không chắc chắn cũng không thể cách âm, vì cô có thể nghe thấy âm thanh gào rống của zombie cách vách.
Cô thử động tay một chút, sờ sờ dây thừng trên tay, nhưng dây trói quá chặt không cử động được gì.
Khâu Sơ Hạ đang tự nghĩ cách xem cởi bỏ dây thừng ra như thế bào thì cơ thể Diệp Trạch Thu hơi nhúc nhích, mí mắt cũng bắt đầu run lên nhè nhẹ.
____Đây là đường phân cách Nại Nại ___