Đôi mắt lưu ly xanh biếc như mặt biển của Nhất Linh lưu chuyển vòng quanh điện. Đánh giá từng chỗ từng chỗ thì chỉ có cái đài pha lê chính giữa điện mới khiến nàng để tâm.
Có lẽ thứ lấp lánh ánh sao này để điện chủ và thánh nữ sắp sửa thành tiền nhiệm thông báo thể lệ cuộc thi nha. Nhìn đám người ồn ào trước mặt, đôi mày lá liễu của nàng nhíu thành hình chữ xuyên ( đại loại kiểu này " || ")
Bao giờ mới thi thố đây, bọn nhân này làm đau cả đầu. Nàng đi tới góc điện ngồi tĩnh tâm tiện thể thu chút nguyên lực và vận khí điều hòa cho lần đấu tranh sắp tới.
...
Chẳng biết đã phải đợi bao lâu, đến khi ánh nắng tà tà của buổi chiều muộn hắt vào đại điện mới bỗng thấy một luồng sương khói mù mịt che khuất vạn vật
Ngay sau khi sương khói tan ra có xuất hiện một hàng ghế cẩm thạch lơ lửng, những người ngồi trên hàng ghế đó hình như là thánh nữ, điện chủ, tả hộ pháp, hữu hộ pháp, trưởng lão 10 người.
Thánh nữ là một nữ nhân không có vẻ già lắm và rất xinh đẹp. Nàng không còn trẻ trung như thiếu nữ đôi mươi mà lại toát ra vẻ già dặn không kém phần quyến rũ thành thục. Khuôn mặt trái xoan, mái tóc được búi cẩn thận và cài lên chiếc trâm thanh loan bích ngọc tinh xảo. Trán nàng hơi cao, mày cong cong đẹp như vẽ cùng với đôi mắt sắc bén hắc bạch phân minh không có hơi ấm, gò mũi thanh tú, môi đỏ hồng nhuận, vẻ ngoài cùng lắm 29, 30. Vẫn có thể vẫy tay làm trăm nam tử quỳ rạp dưới váy.
Nàng nói với giọng điệu thân thương tựa đang khuyên bảo vãn bối: " Các ngươi đều là những nhân tuyển ứng cử vị trí hiện tại của ta vậy nên muốn có được vị trí này phải đấu tranh sống còn, dẫm lên xác người mà tiến lên. Hiểu chứ? "
" Hiểu " Toàn đại điện đồng thanh
" Vậy các nguói sẵn sàng đương đầu với thử thách thứ nhất chưa? Hãy nói ta nghe nào? "
" Rồi " Toàn điện lại đồng thanh
" Nào! Hãy đến với yêu cầu của vòng 1! Nghe rõ nhé! " Thánh nữ nhấn mạnh khiến mọi người không khỏi nghiêm túc
" Loan Loan trâm phượng bích chi ngọc. Hiểu Hiểu sơn cốc vạn chi thanh."
Tất cả đứng hình, này, chỉ có hai câu? Ít vậy? Lại còn thơ, sao đề năm nay khác vậy. Mọi năm là vào sơn cốc đánh nhau tranh thẻ sinh mệnh mà...
" Đó, xong rồi. Nếu xong vòng 1 hãy đến gặp ta " Rồi nàng quay đầu, phất tay rời đi, điện chủ, hộ pháp và các vị trưởng lão chỉ để làm màu, một câu không phát ra được.
" À, quên. " Nàng quay đầu lại " Xong một người thì ta sẽ ra câu khác, tổng cổng vào vòng có 50 nhân không lo "
Nghe đến đây toàn nhân thở phào một hơi
...
Mọi người bắt đầu ngẫm nghĩ theo nhiều chiều hướng khác nhau rồi nhanh chóng di chuyển. Nhân tản ra cả điện vắng lặng. Nhất Linh vẫn ngồi yên, trong đầu nhẩm lại ba câu thơ gợi ý.
Trong đầu dần dần phân tích và hiểu ra. Đầu tiên chính là Hiểu Hiểu sơn cốc! Nhưng mà " vạn chi thanh " là sao. Vạn thanh? Aizz, nghĩ sau vậy. Đến Hiểu Hiểu đã.
Dọc đường cũng có nhiều người hường sơn cốc đó đi tới nên có kẻ không biết cũng thuận thế đi theo. Cả một đống hướng tiểu cốc đó đi.
Ai cũng vội vội vàng vàng chỉ riêng Nhất Linh cứ điềm điềm tĩnh tĩnh. Nàng vừa đi vừa nghĩ, hai câu thơ thì câu thứ nhất có lẽ là nói về...
" Ruỳnh "
Bỗng, một nhân đâm vào người nàng khiến nàng có chút giật mình. Đứt hết mạch suy nghĩ rôi. Quay đầu lại hóa ra một bé con mười mấy tuổi thôi.
" A, xin lỗi ngươi, xin lỗi ngươi, ta không cố ý " Cô bé ríu rít xin lỗi khiến Nhất Linh loạn cả óc.
" Thôi, không sao, ngươi đừng để ý đến ta " Nâng cái đầu đang cúi thấp, Nhất Linh nói rồi nhanh chóng đi về phía trước
Thiếu nữ thấy vậy giật mình chạy vội lên sóng vai mà đi với Nhất Linh, một tay khoác vai nàng. Thiếu nữ cười cười:
" Nè, ngươi cũng tầm tầm tuổi ta làm tri kỷ bằng hữu đê "
Nhất Linh rất là buồn cười mà chả cười nổi vì tiểu thiếu nữ này xem ra rất nghiêm túc nha!
" Bằng hữu tri kỷ ngươi kết bừa vậy sao? Thật không đáng giá. " Nàng nhàn nhạt nói
" Ê! Đừng nói vậy! Ta chỉ thấy ngươi vừa mắt lại hợp tính hơn nữa đụng nhau coi có duyên nên kết! Cơ mà ngươi tên gì? Ta gọi Thập Nhi nha. " Thập Nhi lúc đầu lúng túng biện hộ rồi ngay sau lại cười trong trẻo giới thiệu tên mình. Thay đổi thiệt nhanh
" Nhất... " Chưa nói hết Thập Nhi xen vào
" Nhất Nhi! Ta gọi ngươi vậy nha! " Nàng ấy vui sướng vỗ tay
" Ta tên Nhất Linh "
" Thôi nào, gọi Nhất Nhi cho nó đặc biệt! " Thập Nhi vỗ vỗ vai nàng
Nhìn con người thiên chân vô tà trước mặt, Nhất Linh thấy bỗng có cảm xúc khác thường. Chẳng biết cảm hứng từ đâu liền bảo:
" Ta gọi ngươi Thập Thập được không? "
....
....
Chương đăng hơi muộn, sorry! Bù ngày thứ tư đây!
Mà các nàng nghĩ hai câu thơ tự nghĩ của ta thế nào? Hiểu được không. Nó quá dễ à?
Mà ta đổi dấu câu thành này ""