"Ngươi cho rằng làm như vậy thì ngươi sẽ có thể thoát thân sao?" Tả Phiên Phiên thấy rõ tình thế, ý thức được hôm nay chỉ sợ nàng ta phải hao tổn binh tướng, trong ánh mắt phảng phất sự độc ác, "Úc Thanh! Ngươi cũng quá coi thường ta rồi! Ngươi cho rằng chỉ cần giải Phệ Tâm Cổ thì đã có thể chống lại ta sao? Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết cái gì mới là cổ trùng chân chính!"
Vừa dứt lời, chỉ thấy Tả Phiên Phiên cắt đầu ngón tay, nặn ra một giọt máu, lập tức liền vang lên âm thanh "ríu rít ríu rít, không biết từ chỗ nào bò ra một đám sâu rậm rạp, màu sắc rực rỡ, đủ loại kiểu dáng, chúng nó nghe mệnh lệnh của Tả Phiên Phiên liền nhanh chóng bò về phía Mặc Yên, càng lúc càng nhanh, nháy mắt đã bò đến bên chân Mặc Yên!
Mặc Yên nhanh chóng phản ứng lại, một kiếm cắt qua lòng bàn tay, giơ tay lên để máu nóng chảy xuống đám sâu.
Cổ trùng tiếp xúc với máu phát ra tiếng" mắng mắng mắng "sau đó liền hóa thành một bãi nước màu đen.
Mấy con cổ trùng khác tựa hồ cảm nhận được nguy hiểm, khẩn trương rút lui, vèo vèo vài cái liền chạy mất không còn bóng dáng.
" Tại sao lại như vậy? Ngươi đã làm cái gì? "Tả Phiên Phiên giận dữ hét, nàng ta vốn tưởng rằng đó là đại chiêu vạn năm có một, kết quả vừa mới lên sân khấu vài giây đã bị Úc Thanh giải quyết hết.
Ngoại trừ cảm thấy khiếp sợ, trong lòng nàng ta càng ghen ghét mãnh liệt hơn so với lúc trước.
Vì sao lần nào Úc Thanh cũng đều có thể thắng nàng ta? Vì sao nàng ta phải chịu đựng sự thống khổ mà người thường không thể chịu đựng được mới có thể khống chế được cổ trùng, trong khi Úc Thanh chỉ cần dùng một kích? Vì sao Úc Thanh vẫn luôn may mắn như vậy? Thật không công bằng!
" Ồ, ngươi nói cái này à! "Mặc Yên kéo mảnh vải đang quấn lấy bàn tay đang chảy máu của mình, nghe thấy Tả Phiên Phiên nói liền lắc lắc tay, giải thích," Bởi vì ta ăn Sát Trùng đan đó! Chuyên môn khắc chế đám cổ trùng đó của ngươi! Nếu ngươi muốn thì chỉ cần nói một tiếng, ta có thể cho ngươi mấy bình.
Bất quá, ngươi phải bỏ tiền ra mua! Muốn hay không? "
Tả Phiên Phiên bị tức giận đến mức nói mê sảng, thanh âm sắc nhọn, cuồng loạn rống giận," A! Úc Thanh! Ta muốn xé ngươi thành từng mảnh! A..
Khụ khụ! Đáng chết! Ngươi cho ta ăn cái gì? "Tả Phiên Phiên đưa tay vào cổ họng, cố gắng móc thứ gì đó ra.
Mặc Yên nở một nụ cười giễu cợt, đùa nghịch bình nhỏ trong tay," Đương nhiên là Sát Trùng đan rồi! Viên này cứ coi là ta tặng cho ngươi, không cần tiền! "
Đột nhiên, Tả Phiên Phiên cảm giác trong thân thể có một trận đau nhức, nàng ta cắn chặt hàm răng, nhịn xuống để không phát ra tiếng hô đau đớn.
Nàng ta rũ đầu xuống, dùng dư quang nơi khóe mắt đánh giá bốn phía.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, mấy chục vạn đại quân đã nằm thành một mảnh.
Tả Phiên Phiên làm bộ muốn đánh lén Mặc Yên, kỳ thật là đợi Mặc Yên tránh né liền lẩn trốn vào trong đám binh lính, trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng.
Mặc Yên quay đầu lại, nhìn về phía Nhạn Nam quan.
Nàng chỉ do dự một chút, liền đuổi theo.
Bên trong Nhạn Nam quan, mọi người bị cảnh tượng bên ngoài làm cho khiếp sợ, thật lâu cũng chưa thể phục hồi lại tinh thần.
Một lát sau, mới có người nhỏ giọng hỏi:" Lâm thống lĩnh, đám người đầy đất kia đều đã chết rồi sao? "
" Không có, chỉ là hôn mê! Trước khi đi tướng quân đã nói với ta, nàng phỏng theo Phệ Tâm Cổ để làm ra một loại cổ trùng làm tê liệt cơ thể, không trí mạng, chỉ làm mất sức chiến đấu.
Tướng quân cũng không phải cuồng giết người, sao có thể giết nhiều người như vậy! "
" Tướng quân thật đúng là thần cơ diệu toán! Lấy sức của một người cũng thắng được thiên quân vạn mã! "
Kỳ thật chỉ có Lâm Thành hiểu rõ, phu nhân cũng không thể xác định được thời gian cổ trùng phát tác.
Cho nên, lần này nàng chỉ ôm tâm lý phải tận lực kéo dài thời gian.
Nếu như thật sự không kịp thì chỉ có thể đánh một trận, điều này có nghĩa là phu nhân đang mạo hiểm sinh mệnh của mình, cũng không có nhẹ nhàng giống như nàng biểu hiện ra bên ngoài.
" Được rồi, thời gian cũng không sai biệt lắm.
Mọi người đi ra ngoài, lấy binh khí và khôi giáp của bọn họ về, giữ lại để chúng ta dùng! "Lâm Thành phân phó.
Vì thế, mọi người mở cửa thành ra, lao về phía trước, cao hứng khuân vác binh khí và chiến xa.
Ở cổng thành nối giữa Kinh Thành với Nhạn Nam quan cũng nghênh đón một đám người, một nam nhân cưỡi ngựa ở phía trước, phía sau còn có một chiếc xe ngựa, còn có mấy người ăn mặc giống như thị vệ đang vận chuyển đồ vật.
Trên tường thành, thủ vệ thấy nam nhân cưỡi ngựa liền lập tức kêu to" Mở cửa thành ra ", sau đó chạy như bay xuống nghênh đón.
" Chủ tử! "
Nam nhân xuống ngựa, mở miệng hỏi," Thanh Thanh đâu? Nàng ở đâu? Hiện tại ta đi tìm nàng ấy! "
Thì ra người này là Cảnh Tư.
" Tướng quân đang ở bên ngoài Nhạn Nam quan để nghênh địch, chắc hiện tại cũng đã đánh xong rồi! "
" Hiện tại ta đi tìm nàng ấy! "Nói xong, Cảnh Tư liền vội vã rời đi.
Hắn đã lâu không được gặp Thanh Thanh, nhớ nàng đến mức trái tim đau nhói!
Cảnh Dục xuống xe ngựa, nhìn cỏ cây quen thuộc trước mắt, nàng nhất thời thất thần.
" Vị cô nương này..
"Đây là lần đầu tiên thị vệ nhìn thấy Cảnh Dục, không biết nên xưng hô như thế nào.
" Đây là muội muội của Thế tử gia chúng ta, gọi là tiểu thư là được! "Xa phu nhắc nhở.
Thị vệ ngơ ngác, sao hắn không nhớ rõ Vương gia cùng Vương phi có một khuê nữ lớn như thế này nhỉ?
Bất quá, hắn vẫn khách khí dẫn đoàn người Cảnh Dục vào trong thành.
Cảnh Tư thuận lợi tìm được Lâm Thành đang chỉ huy bá tánh khuân vác binh khí.
Thấy tình hình như vậy, trong lòng hắn đại hỉ, nghĩ là nhất định Thanh Thanh đã đánh thắng, đây đều là chiến lợi phẩm!
" Lâm Thành! "
" Chủ tử! "Lâm Thành nhìn thấy Cảnh Tư, giống như nhìn thấy người cứu rỗi, vành mắt đỏ lên.
Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng rời khỏi chủ tử một khoảng thời gian dài như vậy.
Cảnh Tư cũng rất cao hứng.
Bất quá, giây tiếp theo, một câu của Lâm Thành đã làm cho nụ cười trên mặt hắn trở nên cứng ngắc.
" Chủ tử! Phu nhân..
Phu nhân mất tích! "
" Có ý gì? Cái gì gọi là mất tích? Ngươi nói rõ ra xem! "Cảnh Tư chỉ cảm thấy đầu óc nhất thời trống rỗng, hắn không khống chế được, tức giận hét lớn.
Lâm Thành kể lại chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, sắc mặt Cảnh Tư càng ngày càng đen, đặc biệt là khi nghe thấy một mình Mặc Yên làm mồi nhử bên trong đại quân mấy chục vạn người, ánh mắt Cảnh Tư liền lạnh như băng.
" Cho nên, ngoại trừ Thanh Thanh, Tả Phiên Phiên cũng không thấy? "Cảnh Tư lạnh lùng nói.
" Vâng! "Lâm Thành cúi đầu, nhỏ giọng nói.
" Ta để cho ngươi bảo hộ nàng, ngươi bảo hộ như vậy sao! Tả Phiên Phiên kia âm hiểm độc ác, là kẻ điên cái gì cũng dám làm! Hiện tại Thanh Thanh chủ động đi, hay là bị bắt đi cũng không biết! "Cảnh Tư táo bạo giống như một con sư tử, dùng một chân đá văng cái bàn, mảnh vỡ của ấm trà đã rơi tung tóe trên mặt đất.
Cảnh Dục đi tới, ngữ khí nhu hòa mà khuyên giải," Đại ca, huynh phải tin tưởng tẩu tử! Nàng nói sẽ trở về thì nhất định sẽ trở về! Tuy rằng muội chưa từng gặp nàng, nhưng cũng nghe được những sự tích của tẩu tử.
Tẩu tử là người suy nghĩ cặn kẽ rồi mới làm việc.
Huống hồ, võ công của nàng cao như vậy, hẳn sẽ không đến mức bị người ta bắt đi.
Nói không chừng là tẩu tử có việc khác cần hoàn thành, trở về không kịp nên trực tiếp đi rồi, không phải nàng bảo huynh chờ nàng sao!"
Giờ phút này, Cảnh Tư cũng bình tĩnh lại, thần sắc không rõ mà liếc nhìn Cảnh Dục một cái.
Hắn cẩn thận hồi tưởng lại, trong đầu hiện lên một vài đoạn hồi ức ngắn thời điểm Thanh Thanh còn ở bên người hắn, Thanh Thanh tựa hồ vô cùng để ý Tả Phiên Phiên, nhưng lại không vội vàng giết chết nàng ta, mà ngược lại giống như mèo vờn chuột, không ngừng trêu đùa hù dọa nó.
Cuối cùng, ở thời điểm con chuột kiệt sức mới cho một đòn trí mạng.
Chẳng lẽ lúc này Thanh Thanh đang đuổi theo Tả Phiên Phiên?.