[Quyển 1] [Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Ác Độc Đều Bị Ta Ngược

Chương 97


Thời điểm tiểu thị vệ nói thầm ở trong lòng, Mặc Yên đã trở lại, cách thật xa cũng có thể nhìn thấy Lâm Thành giống như kiến bò trên chảo nóng, nóng lòng như lửa đốt, đi loạn xung quanh.
"Sao vậy? Ngoại trừ nói nhiều, ngươi còn có chứng động kinh nữa sao? Đại phu ở trong thành rất nhiều, tìm một người đến xem thử!" Mặc Yên tâm tình tốt, trêu chọc.
Lâm Thành u sầu, vừa nhìn thấy Mặc Yên đến, hắn lập tức giống như nở hoa, đi vài bước lên trước, "Phu nhân, ngài đã trở lại! Lần sau ngài có chuyện gì thì cứ trực tiếp phân phó cho nhóm người chúng ta đi làm là được! May mà ngài còn trở lại, lúc này ta còn có thể đi nhiều thêm hai bước, không biết chừng lần sau ta phải nằm im một chỗ không nhúc nhích rồi! Ngài biết vì sao không? Nếu như ngài thiếu một sợi tóc, ta sẽ bị chủ tử nhà ta đánh chết!"
Lâm Thành lải nhải, đi theo phía sau Mặc Yên, một đường cũng không ngừng miệng.
Đám ám vệ đứng ở bên cạnh giống như một hàng đại thụ: Lão đại lắm lời quá!
Mặc Yên ngồi xuống, rót cho chính mình một ly trà.

Sau khi uống một chén đầy, nàng mới tươi cười mà nói: "May là ta không bị rụng tóc, bằng không mỗi ngày ngươi đã bị đánh chết bao nhiêu lần rồi!"
"Phốc! Phốc! Phốc!" Đám ám vệ nhịn không được, cười lên một mảnh.
Lâm Thành cho bọn họ một cái nhìn tử vong, đám ám vệ nhận được tín hiệu nguy hiểm, tất cả đều khôi phục bộ dạng không có biểu tình như lúc trước, đứng bất động, mắt nhìn về phía trước.

"Phu nhân, ta chỉ là hơi phóng đại một chút thôi! Tóm lại chính là, ngài không thể đi làm chuyện nguy hiểm nữa! Ngày mai, ta sẽ thay ngài đi làm cái kế hoạch kia!" Lâm Thành tận tình khuyên bảo.
Mặc Yên vỗ vỗ bả vai Lâm Thành, "Người mà bọn chúng muốn cũng không phải ngươi, ngươi đi thay ta làm gì! Lâm Thành, ngươi phải nhớ kỹ, nhiệm vụ của ngươi chính là thay ta bảo vệ tốt Nhạn Nam quan, bảo vệ tốt bá tánh ở nơi này, để ta không cần phải lo lắng! Đó đã là một đại ân lớn đối với ta rồi! Hơn nữa, ngày thường không phải ngươi đều hận không thể khen ta lên trời sao? Sao tới thời điểm này, ngươi lại là người nghi ngờ năng lực của ta đầu tiên? Hay là, trước kia ngươi đều há mồm nói dối, thật ra ngươi căn bản không phải thật sự bội phục ta?"
"Đương nhiên không phải! Ta.." Lâm Thành nóng vội giải thích.
"Được rồi, ta hiểu rổi! Ngươi nghĩ như thế nào, ta đều hiểu rõ! Chỉ là có một số việc, cần phải để ta tự mình đi làm!" Ánh mắt Mặc Yên kiên định nhìn thẳng vào Lâm Thành.
Lâm Thành thỏa hiệp, gật gật đầu.
"Đã muộn rồi, ta trở về ngủ!" Mặc Yên đi về phía phòng ngủ, để lại cho mọi người một bóng dáng tiêu sái, "Các huynh đệ giải tán hết đi! Chờ đại chiến kết thúc, ta sẽ mời các ngươi uống rượu khánh công! Đến lúc đó ai cũng phải tới đó!"
Phía sau, Lâm Thành cùng đám ám vệ đều đỏ đôi mắt.
Ngày hôm sau, trời mới rạng sáng, Mặc Yên đã thu thập tốt, chuẩn bị đi lên tường thành đợi mệnh.

Nhưng nàng vừa mới ra khỏi phủ tướng quân, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc!

Bá tánh Nhạn Nam quan đều đứng trong gió lạnh, lẳng lặng nhìn nàng, đứng thành một mảnh rậm rạp.

Bọn họ không sợ giá lạnh, kiên định đứng ở trước phủ tướng quân, chờ anh hùng của bọn họ!
"Làm gì vậy?" Hốc mắt Mặc Yên ướt át, cố nén không để cho nước mắt rơi xuống, cười hỏi, "Buổi sáng mọi người đều không có việc gì để làm sao? Lưu thúc, cửa hàng không mở sớm một chút à? Triệu thẩm, không phải buổi sáng tiểu tôn tử còn muốn uống sữa sao, sao không cho nó uống sữa đi? Còn có Tiểu Thạch, một tiểu hài tử như ngươi không ngủ, chạy tới nơi này hứng gió lạnh làm gì! Coi chừng về sau sẽ không cao được nữa! Còn có.."
"Tướng quân!" Tiếng la của các bá tánh vang rung trời, lập tức tất cả đều quỳ gối trước mặt Mặc Yên.
Mặc Yên cuống quít tiến lên, muốn nâng bọn họ dậy, "Làm gì vậy? Trời lạnh như vậy, không cần cái chân nữa sao!"
Lão nhân quỳ gối ở hàng đầu là trưởng lão nổi tiếng ở Nhạn Nam quan-- Mạnh lão, năm nay đã 89 tuổi, là người trường thọ khó có được ở Nhạn Nam quan.

Dù sao Nhạn Nam quan cũng là biên quan, không chỉ có hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, mà còn phải thường xuyên gặp chiến loạn.


Mọi người đều sống không quá lâu.
Mạnh lão giữ chặt lấy cánh tay đang đỡ ông ấy của Mặc Yên, kiên định quỳ trên mặt đất, khuôn mặt bị che kín bởi nếp nhăn, giờ đây tràn đầy cảm kích cùng lo lắng, "Tướng quân! Nên quỳ! Chúng ta nên quỳ! Chúng ta không phải chỉ quỳ với tướng quân, mà còn quỳ trước người của Úc gia đã bảo hộ bá tánh ở Nhạn Nam quan!"
Mạnh lão sống lâu, cũng gặp qua nhiều người hơn so với những người khác! Thật ra, quan lại ở Nhạn Nam quan không có một người nào tốt! Người gần đây nhất vừa đến đã ghét bỏ cái này cái kia, không để các bá tánh bọn họ ở trong lòng! Ngược lại, lúc xảy ra chuyện thì chạy trốn còn nhanh hơn! Quân đội địch quốc còn chưa tới, bọn họ nghe được tiếng gió đã sớm đào tẩu, còn mang theo quân lương mà triều đình chia cho quân doanh!
Vốn dĩ bọn họ đã quen cuộc sống như vậy, bọn họ cũng không còn ôm cái hy vọng gì với triều đình, thậm chí còn cảm thấy cho dù địch quốc công phá cửa thành cũng không có gì không tốt! Nói không chừng người ta sẽ đối xử tử tế với bọn họ hơn! Cho nên, sau khi Úc lão tướng quân tới, bọn họ chẳng những không cảm kích mà còn làm loạn, cuối cùng mới thấy rõ được hảo tâm của Úc lão tướng quân!
Mặc Yên gắt gao nắm lấy tay Mạnh lão, nước mắt nóng bỏng trượt xuống dưới gương mặt, "Ngài đừng nói như vậy! Đây là Úc gia chúng ta cam tâm tình nguyện làm! Chỉ cần Úc gia còn một người sống, thì nhất định sẽ bảo vệ cho Nhạn Nam quan! Đây là hứa hẹn của Úc gia đối với bá tánh Nhạn Nam quan! Trận chiến hôm nay, mọi người đều không cần lo lắng, có Lâm thống lĩnh ở đây, mọi người đều sẽ bình an vô sự! Hơn nữa, Nhàn vương thế tử sắp tới rồi, hắn là con rể của Úc gia, sẽ thay ta bảo vệ tốt mọi người! Lương thực trong thành còn đủ để ăn rất lâu, cho dù bị vây thành cũng không sao! Còn ta, mọi người càng không cần phải lo lắng! Trước nay ta đều để lại cho mình một đường lui, cho dù hôm nay ta không có trở về, thì một ngày nào đó ta cũng sẽ trở về!"
Mặc Yên nói xong, tiếng kèn của địch cũng vang lên, các bá tánh đều rơi nước mắt mà nhường ra cho Mặc Yên một con đường.

Dưới cái nhìn chăm chú như vậy, ánh mắt Mặc Yên kiên định, thẳng sống lưng đi về phía cửa thành.
Lâm Thành mang theo bá tánh ở phía sau, một đường giống như là hộ tống, thẳng đến khi Mặc Yên lên tường thành.
"Tướng quân sẽ không có việc gì chứ?" Một thiếu nữ nước mắt đầy mặt hỏi.
Một tiểu tử quật cường, xoa đôi mắt đỏ bừng giống như con thỏ, "Đương nhiên sẽ không! Tướng quân phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ bình an trở về! Chúng ta liền chấp hành theo kế hoạch, ngàn vạn lần không thể kéo chân sau của tướng quân!"
Mọi người đều tán đồng, gật gật đầu.

"Ta vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi các ngươi," Vẻ mặt Lâm Thành nghiêm túc, "Nếu tướng quân không phát hiện ra dị thường mà phát giải dược cho các ngươi, thì hôm nay các ngươi sẽ thật sự trúng Phệ Tâm Cổ mà chết, địch nhân bức các ngươi giao tướng quân ra để bảo tồn mạng sống của chính mình, các ngươi sẽ giao tướng quân ra sao?"
Thì ra, ngày đó, hình ảnh phóng đại mà Mặc Yên phát hiện chính là Phệ Tâm Cổ! Con mèo đen kia thực ra cũng không phải màu đen.

Nó là một con mèo trắng.

Chẳng qua, Phệ Tâm Cổ bò đầy trên người mới nhìn ra là màu đen! Nhất định là nó cũng bị một cổ trùng nào đó khống chế!
Nó chạy loạn ở trong thành cũng không phải bởi vì lạc đường, mà là nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân đi rải Phệ Tâm Cổ.

Phệ Tâm Cổ ở trên người nó rơi xuống, thì Phệ Tâm Cổ trong cái túi ở trên cổ sẽ cuồn cuộn bò ra, bám vào trên người nó.

Cứ như vậy, bá tánh trong thành đều trốn không thoát!.

Bình Luận (0)
Comment