[Quyển 1] Ý - Con Người Tôi

Chương 21

Đến khi bạn biết được tên của những người xung quanh, và ngộ ra rằng tên của họ sao mà nó ý nghĩa ghê gớm như thế thì biểu cảm trên mặt bạn thật khó coi.

Giống hệt tôi đây. Thật là khó coi.

So ra, tên bọn họ hệt như đao to búa lớn, còn chữ Ý của tôi giống như ngôi sao nhỏ xung quanh mấy hành tinh lớn.

Vẫn không dám động đậy bàn tay vì sợ trôi đi vết mực bên trong, tôi nắm chặt lại rồi giữ nguyên một vị trí.

Lúc này Nguyện đã chịu đạp xe một cách đàng hoàng khiến con tim bé nhỏ của tôi cũng an tâm hơn rất nhiều. Ngồi phía sau lưng, ngẩng mặt lên lại thấy được gáy tóc của anh ấy, trong lòng tôi không biết là loại cảm giác gì.

Đang vi vu qua mấy ngôi nhà đã sớm tắt hết những ánh đèn, chỉ chừa lại vài ngọn đèn ngoài đường lập lòe rọi xuống mặt đất, Nguyện bỗng cất tiếng làm tôi dời sự tập trung.

" Trước đây tôi có biết một người khá giống em."

Nguyện nói một cách bình thản như thế, hệt như những người bạn trò chuyện với nhau. Trong khi trước đó anh ấy luôn phũ phàng hết mức với tôi, kể cả khi tôi đang đội lốt một đứa con gái thùy mị thế này.

Ơ mà một người khá giống tôi à? Có người nào lại giống tôi được nhỉ?

Hơi tò mò, tôi nhướn người lên, hỏi:

" Người đó là gì với anh?"

Đáng lý hoàn cảnh này tôi phải hỏi đơn giản người đó là ai thôi, chẳng hiểu sao câu hỏi lại bị biến chế thành kiểu kia. Giống như người yêu tra hỏi nhau vậy...

Thế mà Nguyện cũng không nổi cáu, vẫn nhàn nhạt đáp lại:

" Không là gì với tôi. Là bạn học của Như. À, theo tôi nhớ thì người đó cũng tên Ý. Chỉ khác một điều, người đó là một nam sinh."

Thịch.

Nắm tay tôi vì giật mình mà càng siết chặt hơn nữa. Khi mở lòng bàn tay ra thì vết mực kia đã sớm nhòe đi không ít. Tôi bỗng dưng nuối tiếc cái gì đó không nói nên lời, bên cạnh thì vẫn còn sửng sốt trước lời kể của Nguyện.

Cái con người ấy sao quen quen nhỉ?

Tôi nuốt khan, cố giữ bình tĩnh để không phải lộ sơ hở gì.

" Con trai tên Ý sao? Đặc biệt ghê!"

Những lúc giả vờ chính là những lúc đáng thương nhất. Với tôi chính là như thế đó. Giả vờ là biểu hiện của sự sợ hãi rõ rệt nhất ấy.

Tôi ngán ngẩm thở dài trong lòng, nhưng không thể không giả vờ được. Nếu nói ra à cái thằng nam sinh đấy là em đấy, anh có ngạc nhiên không?

Ôi, đương nhiên là ngạc nhiên rồi.

Có khi lại thêm màn đạp xe hình chữ S tập hai nữa đấy chứ.

Nguyện lúc này giảm tốc độ, giống như vi vu trong gió chứ không phải lao trong gió nữa.

" Ừm, vì cái tên rất đặc biệt cho nên tôi mới nhớ mãi. Cả khuôn mặt cũng..."

Cũng gì cơ?

Tôi lại tò mò, càng lúc càng không thể ngồi yên được.

" Cũng gì cơ?"

Tôi hỏi xong, Nguyện lại ném cho tôi một màn im lặng tuyệt đối. Biết rõ anh ấy không muốn nói nữa nên tôi cũng ngoan ngoãn ngồi im không quấy nhiễu thêm.

Con xe đạp một lúc rồi cũng đến nơi.

Nguyện dừng xe ở bên đường, ánh mắt chăm chú quan sát ngôi nhà nhỏ nhỏ của tôi. Chắc trong suy nghĩ anh ấy, tôi là một nữ sinh nhà nghèo, tựa tựa lọ lem chăng?

Tôi bước xuống xe, cởi áo khoác ra rồi trả lại cho Nguyện.

" Em cảm ơn anh. Hôm nay phiền anh rồi."

Nguyện cầm lấy áo khoác, gật đầu, " Ừm, mau vào nhà đi."

Tôi chớp chớp mắt, lại gật thêm một cái nữa. Đến khi tôi xoay người định vào nhà thì bỗng ngứa miệng, thế là quay lưng lại:

" Ơ mà, sao anh lại nghe lời Như thế? Ý em là cậu ấy bảo gì anh cũng làm sao? Giúp một người mà anh chưa từng quen luôn?"

Tôi hỏi một lượt như thế, hỏi xong vẫn không biết ngại, kiên nhẫn đứng đợi. Nguyện vừa mới khoác áo vào người, nghe tôi hỏi thì động tác có hơi khựng lại.

Anh quay mặt nhìn sang tôi, hàng lông mày hơi nhướn lên.

Qua hai ngày tiếp xúc với Nguyện, tôi chợt nhận ra mỗi khi anh nhướn lông mày thì y như rằng sắp sửa phun vài câu khiến người ta hộc máu mà chết.

Lần này cũng vậy.

Tôi có hơi nơm nớp, nuốt nước bọt một miếng.

Nguyện mặc nốt cái áo khoác, sau đó bình thản nói thế này:

" Như bảo sẽ dọn phòng ngủ cùng giặt tất cho tôi trong hai tuần."

"..."

Ó, ó, ó.

Đó là tiếng của một con quạ đen vô duyên vô cớ bay sượt qua khiến khung cảnh thoát khỏi sự bế tắc ngột ngạt.

Tôi biết ngay mà!

Cái loại người này làm gì tốt lành đến thế. Ôi, còn nghĩ anh ấy thuộc dạng người cuồng mến em gái, em gái nói gì liền nghe theo, hóa ra là mình lầm.

Mặt tôi đến giờ mới hết nghệt ra, hít sâu một hơi rồi mỉm cười.

Anh làm thật tốt!

Nụ cười của tôi biểu thị câu nói đó đấy.

Sau đó tôi xoay gót nhanh chóng chạy ù vào nhà. Khi vào đến nhà rồi, tôi ngước nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần chín giờ tối.

Nhấc chân phóng như bay vào phòng ngủ, tôi đóng cửa lại một tiếng rồi ngã người xuống giường. Cái giường êm ái đáng yêu nhất trần đời của tôi.

Mỗi khi đi học về hoặc đi đâu đó về là chỉ muốn nằm dính lưng trên giường thôi. Uể oải chết đi được.

Hai chân thả xuống giường đong đưa qua lại, hai tay dang rộng hai bên, tôi ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.

Đêm hội Trung thu năm nay vui quá, nhiều kỷ niệm quá chừng.

Mình biết tên anh đại nè, Đặng Vu Tư, tên thật là đao to búa lớn.

Còn được Khải Tâm bao ăn, mặc dù sau đó nó đã làm những điều không thể chấp nhận nổi. Nhưng mà có tờ một trăm nghìn màu xanh lá cây rồi, cho nên tôi tạm thời bỏ qua.

Cuối cùng là biết được tên của anh Nguyện. Ái chà chà, hôm nay thu hoạch không tồi nha.

Ngây ngốc cười lên một tiếng, tôi không để ý rằng cánh cửa phòng đã sớm bị mở ra. Thình lình ngồi dậy, tôi sửng sốt nhìn chị Thư đang đứng đó với một bộ dạng phẫn nộ.

Còn tôi thì vẫn còn trong bộ dạng của một đứa con gái...

Giật mình đứng bật dậy khỏi giường, tôi nín thở.

" Chị..."

Chị Thư hình như chưa bao giờ thay đổi, không đóng cửa mà lập tức đi đến chỗ tôi. Chị vươn tay tát tôi một cái ngay mặt.

Sau đó rít lên từng chữ:

" Mẹ nó, sao mày càng lúc càng biến thái vậy? Nếu mẹ thấy mày trong bộ dạng này sẽ như thế nào đây? Mày muốn bôi tro trét trấu vào mặt ba mẹ mày à?"

Tôi ôm mặt, cúi thấp đầu không phản kháng lại.

Tôi biết ngay là chị ấy sẽ tức giận mà, nhưng chỉ không biết chị ấy làm sao mà biết tôi đang...giả gái?

" Thằng chó biến thái, mày giả gái để làm cái gì? Mày định ăn mặc như vậy rồi ra ngoài dụ dỗ đàn ông đúng không? Mày ham muốn cái gì hả? Sau này mày định giả gái rồi làm cái trò gì nữa?"

Chị Thư không khước từ bất cứ lời sỉ vả nào đối với tôi. Thế nhưng tôi đã sớm chai lì với những lời nói đau lòng ấy.

Đã đau một lần rồi, đau thêm lần nữa cũng vẫn là đau thôi. Có gì mà phải suy nghĩ rầu rĩ chứ?

Chị ấy chửi thế rồi cũng sẽ quên thôi. Chị ấy có đánh tôi, hay kể cả hành hạ tôi đi nữa thì cũng đâu thể thay đổi được gì?

Tôi vốn dĩ...vốn dĩ đã là thế này rồi!

Tại sao không ai hiểu tôi đáng lý phải là một người như thế này chứ? Tôi đã làm gì sai trái lắm sao? Tôi sống đúng với bản thân lại là một việc sai trái lắm sao?

Lúc này bên ngoài lại xuất hiện thêm một người nữa. Người này một mặt có lẽ là anh hùng chắn đỡ cho tôi, nhưng với tôi thì không phải như thế.

So với những gì anh ta vừa làm cách đây ba tiếng đồng hồ thì chẳng nhằm nhò gì cả, càng không thể xóa bỏ vết nhơ của anh ấy trong mắt tôi.

Công đến giữ lấy vai chị Thư, dùng một giọng điệu ngọt ngào khuyên nhủ:

" Em đừng tức giận nữa. Có lẽ Phi nó cũng có lý do thôi."

Đệch, đạo đức giả!

Tôi liếc nhìn xuống mấy đầu ngón chân, chẳng buồn ngước lên chiêm ngưỡng khuôn mặt có vẻ từ bi nhưng chỉ là lòng lang dạ sói đó.

Chị Thư chẳng hiểu vì sao vừa nghe một câu như thế đã nguội hẳn cơn giận.

" Nó làm em tức chết!"

" Em ra ngoài một lát đi, để anh nói chuyện với Phi cho."

Chị Thư có vẻ ngập ngừng khi nghe lời đề nghị đó, còn tôi thì cứ trừng mắt nhìn Công.

Ở lại làm cái quái gì chứ? Tốt nhất là cả hai đều biến khỏi đây đi!

Chẳng bao lâu, chị Thư ra ngoài thật, còn một mình kẻ lòng lang dạ sói kia ở lại. Kể cũng hay, vừa nãy làm trò bỉ ổi với tôi, bây giờ còn mặt dày ở lại để khuyên nhủ.

Tôi ngồi phịch xuống giường, cũng không buồn cởi mái tóc giả xuống nữa.

" Nặng không?"

Công còn đang bận suy nghĩ lựa lời nói thì nghe tôi hỏi như vậy, cái mặt phút chốc nghệt ra trông ngu ngốc không chịu được.

Tôi ngẩng mặt, thở ra một hơi đầy khinh bỉ:

" Tôi bảo anh đeo mặt nạ người tốt có nặng không? Tối rồi, cởi xuống đi cho đỡ mệt."

Công giống như đã tiêu hóa được lời mỉa mai của tôi, khóe môi hắn ta nhếch lên cười đầy trêu ngươi. Tiến lại gần phía giường ngủ, Công hơi cúi người.

" Không nặng lắm. Đeo mặt nạ cũng vui lắm."

" Khuôn mặt xấu xí cho nên mới phải đeo mặt nạ che giấu, có cái gì mà phải huênh hoang?"

Công hơi nhíu mày, giọng nói có chút không vui vẻ.

" Cẩn thận lời nói của em một chút đi."

" Còn anh cẩn thận thân thể một chút đi."

" Cái gì?" Công còn chưa hiểu ý của tôi là gì thì tôi đã nhướn người lên, muốn thì thầm vào tai hắn ta.

Khoảng cách chúng tôi gần nhau như thế, Công hắn ta rõ ràng bị khích cho nên lập tức đẩy tôi ngã xuống giường. Những sợi tóc cứ vậy mà ngả mình trên tấm drap giường màu trắng.

Nắm tay siết lại, tôi cố gắng giữ cho mình bình tĩnh để có thể xử lý tình huống nhanh nhất. Khi nhìn thấy Công đang muốn nằm trên người mình, tôi bỗng có cảm giác thật khó thở.

Một chân của anh ta len vào giữa hai chân tôi, bàn tay lại đặt lên lớp vải mịn mà sờ loạn.

" Anh thích lắm sao?"

Giữa bầu không khí tịch mịch này, giọng nói của tôi rất vang, vang khắp phòng. Chưa kịp để Công nói gì, tôi lại tiếp lời:

" Anh muốn thế nào?"

" Đây là lần đầu, em hơi sợ đó!"

Công giống như bị khích quá đà, hắn ta lại khóa hai tay tôi phía trên đầu. Khuôn mặt kề xuống thật thấp, hơi thở nóng hực phả trước mặt.

Tôi nghiêng đầu một bên, chuẩn bị sẵn tư thế "co chân một cước tuyệt đỉnh kung fu" hết rồi. Cuối cùng thì không cần dùng đến nó bởi cánh cửa phòng của tôi hình như vừa mới bị tác động rất mạnh.

Ừm...

Chẳng cần chờ tôi phản kháng, Công đã lập tức rời khỏi cơ thể của tôi. Trước ánh mắt hoạn thư không thể cứu chữa của chị Thư, hắn ta chẳng còn biết phải giải thích cái gì.

" Anh vừa làm cái gì thế?" Chị Thư gằng giọng, " Nói xem hai người vừa làm cái trò gì thế?!!"

Công có vẻ lúng túng, quay sang lườm lạnh tôi một cái.

" Đừng như thế Thư. Anh xin lỗi, chỉ là...là do Phi đã..."

Cái gì?

Tôi ngẩng mặt lên nhìn thằng khốn nạn kia sắp đổ mọi tội lỗi cho tôi. Quả thực nó đã làm như thế. Và khốn nạn hơn chính là...người chị của tôi lại tin lời của nó.

" Tao đã bảo mày đừng ve vãn Công rồi mà!"

Chát.

Cả người tôi lúc này bỗng run rẫy thật nhiều. Mớ tóc rối dính vào bên mặt. Chị Thư lúc đó đã dùng sức giựt mạnh tóc giả của tôi ra, tiếp đến là chạm tay đến chiếc váy của tôi, rất tàn nhẫn mà xé rách nó.

Chị ấy, đã xé nó thật đó.

Tôi nuốt ngược cảm xúc của mình vào trong lòng, vội vàng đưa hai tay chắn lại trước ngực.

" Chị đừng làm thế. Em xin chị, đừng xé nó!!"

Chị Thư lần nữa đánh vào mặt tôi rồi lại dùng sức xé toạc chiếc váy. Bất kể chỗ nào có thể nắm lấy, chị ấy đều xé không thương tiếc.

Chẳng mấy chốc, trên người tôi đã bận một chiếc váy dành cho lọ lem...

" Thôi đủ rồi. Em hơi quá rồi đó." Kẻ cùng một loại với chị tôi lại đang làm người tốt nữa rồi.

" Nếu anh còn để em thấy cảnh lúc nãy nữa, đừng trách em." Chị Thư lạnh nhạt nhìn hắn ta nói như thế, sau đó rời khỏi phòng.

Hắn ta nhìn tôi một cái rồi cũng nhanh chóng đi khỏi.

Tôi loạng choạng đứng dậy, bàn tay run rẫy chạm lên nắm cửa, đóng lại rồi khóa trái.

Bước đến trước tấm gương lớn, lần này tôi nhìn thấy một thằng nhóc đang bận chiếc váy bị rách tả tơi.

Cô gái ấy không còn nữa rồi.

Ngồi bệt xuống đất, tôi ôm kín mặt, tự dưng lại không kìm được nước mắt mà khóc. Tôi khóc giống hệt lúc lớp hai, mẹ xé bức tranh mà tôi vẽ vậy.

Hình ảnh đứa bé gái trong tranh cũng đáng thương thế này.

Hình ảnh cô gái khi nãy cũng đáng thương thế này.

Nhưng làm sao đây? Cái mà tôi đang thấy chính là sự thật mà tôi phải đối mặt, phải đối mặt suốt cuộc đời...
Bình Luận (0)
Comment