[Quyển 1] Ý - Con Người Tôi

Chương 25

Chương 25

Cứ nghĩ mắt tôi lại bị hoa do mặt trời lặn sau mấy đám mây kia, cho nên trong đầu đinh ninh người nọ là một kẻ qua đường thoáng chốc.

Vì thế mà khi ngẩng mặt nhìn một cái, tôi ngây người khoảng hai giây rồi lại cúi xuống, nhìn mấy con kiến nhỏ trên đất bò dài theo một hàng thẳng tắp.

Những vệt nắng nhạt màu da cam rải đầy khắp bầu trời, chẳng mấy chốc đã bị cơn gió thổi tan hết, để lại một mảng màu sẫm tối.

Ánh mặt trời đã hoàn toàn nhường ngôi cho bóng đêm, cũng là lúc tôi cần phải về nhà rồi. Bao tử lúc này reo lên ọt ọt, tôi nhất thời ôm lấy cái bụng, hít một ngụm không khí coi như lấp được phần nào.

Vì không còn ánh sáng nên cái bóng trên mặt đất cũng tự dưng biến mất.

Tôi lần này lại ngước thêm một lần nữa, thấy hình ảnh nọ chưa tan biến, tôi ngây ngốc gần cả buổi.

Hóa ra tôi không có hoa mắt, cũng không có mơ mà là có người thật sự đứng trước mặt tôi.

" Em còn định để tôi đứng đợi đến bao giờ?"

Người nọ hình như bị tôi chọc giận, cho nên lời lẽ cũng đanh đá lạnh nhạt hẳn. Tôi phủi phủi mông đứng dậy, bước chậm rãi đến bên người nọ.

Đây là lần thứ ba tôi gặp anh ấy, chỉ khác là trong bộ dạng một đứa con trai, đồng phục đã sớm xốc xếch không còn tươm tất nữa.

Tôi khịt khịt cái mũi bị dị ứng, đưa tay chỉnh lại cổ áo rồi mới nói:

" Anh là ai thế?"

Thật ra thì tôi nhớ rất rõ anh là ai. Tôi nhớ rõ khuôn mặt của anh, nhớ rõ cái tên đầy ý nghĩa của anh, nhớ rất nhiều thứ nhưng tôi bỗng dưng lại muốn giả vờ.

Vì nam sinh tên Ý chỉ thấy anh một lần duy nhất vào đầu năm lớp sáu năm ngoái. Cho đến hôm nay đã gần một năm trời rồi, tôi đương nhiên không thể nhớ.

Trên lý thuyết thì chính là không thể nào nhớ được.

Còn trên thực tế, tôi đang giả vờ tí thôi.

Nguyện nghe tôi hỏi xong, đôi mắt có phần trầm xuống. Hai bàn tay vẫn giữ chặt tay lái, mặt không biến đổi thần sắc lắm. Liếc mắt ra yên sau, Nguyện bảo:

" Lên xe đi, tôi đưa em về."

Hắt xì.

Tôi nhắm mắt hắt xì liên tục ba cái, sau đó lại xoa xoa cái mũi đáng thương của mình. Mỗi khi trời chuyển lạnh là tôi thường dị ứng như vậy đó.

Định lôi khăn giấy trong cặp ra lau nước mũi thì trước mặt bỗng dưng có cái áo khoác màu đen.

A, cái này quen nè!

Tôi chụp lấy áo khoác mà Nguyện đưa, rồi nghe thấy anh nói, giọng điệu dịu dàng hẳn.

" Mặc vào đi, cảm lạnh sẽ không tốt."

Cho đến khi ngồi lên xe rồi, tôi vẫn không hình dung được, Nguyện mà nữ sinh tên Ý gặp, với người mà đang chở tôi về nhà, rốt cục là mấy người?

Mấy ngày trước anh ấy kiểu gì cũng sẽ không kiên nhẫn với mình. Hở một tí sẽ hằn học, hở một tí sẽ phũ phàng đến đau lòng, trong khi tôi là một nữ sinh.

Còn hiện tại, tính từ ban nãy gặp nhau trước cổng nhà Vu Tư cho đến bây giờ thì Nguyện cực kỳ, cực kỳ kiên nhẫn luôn. Anh ấy không hề nổi giận thái quá, không hằn học cũng không phũ phàng lạnh nhạt.

Hây hây hây, có khi nào người này mắc chứng rối loạn đa nhân cách không?

Mình coi phim thấy cũng nhiều lắm á...

Tôi liếm môi, lắc đầu cố gắng xua đi những suy nghĩ kỳ quái. Đây là lần thứ ba tôi ngồi trên xe của Nguyện rồi, cảm giác yên sau được lót miếng đệm êm mông lắm, tôi cũng không lo có ổ gà, ổ vịt làm đau nhức phía sau nữa.

Hai bàn tay hơi nắm hờ áo của anh, tôi đưa mắt nhìn chung quanh. Con đường chúng tôi đi khá dài, đi được một đoạn, chúng tôi mới ra đường lớn. Khung cảnh yên ả ban nãy thoáng chốc biến thành một nơi thật sầm uất, náo nhiệt.

Buổi tối đúng là thiên đường cho những cuộc vui chơi.

" Sao em không về nhà mà lại đi đến đó?"

Nguyện vẫn đạp với cái tốc độ tập dưỡng sinh làm tôi suýt thì gục lên lưng anh mà ngủ một giấc. Nhưng may mắn là khi nãy tôi đã ngủ trên xe của Vu Tư rồi, bây giờ thì rất tỉnh táo.

Nghe anh hỏi, tôi cũng thành thật đáp lại:

" Em qua nhà bạn."

Sau đó tôi sực nhớ vấn đề ban đầu, " Ơ mà sao anh biết em vậy?"

Tôi nghe thấy âm thanh thở dài khe khẽ, sau đó là tiếng cười nhẹ. Trước đây tôi có nhìn thấy Nguyện cười chưa nhỉ? Chắc là một cái nhếch môi đầy khinh khỉnh đáng ghét thôi.

Nguyện nói, " Chúng ta chỉ gặp nhau có một lần thôi, cũng không mấy ấn tượng cho nên em sẽ không nhớ đâu. Hmm, cũng đã lâu lắm rồi."

Không mấy ấn tượng sao?

Tôi nhíu nhíu lông mày, lục lọi cái ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, Như đã gọi tên Ý trước mặt anh Nguyện.

Tôi không nghĩ là anh ấy đến giờ vẫn còn nhớ mặt tôi đó. Nhưng chẳng phải Nguyện bảo lần đó không mấy ấn tượng à?

" Anh bảo không ấn tượng mà vẫn còn nhớ em à?" Tôi rõ ràng là nhịn không được tò mò.

Đôi vai kia vẫn đang căng lên để mà dồn sức lên bàn đạp, nắm vững tay lái để băng qua con đường dài ngoằng phía trước. Tôi hơi ngước mắt lên nhìn, thấy chiếc áo sơ mi màu trắng của anh đang bay phất lên trong gió.

Lần này giọng Nguyện khá là dứt khoát:

" Tôi chỉ bảo nó không ấn tượng với em thôi, không có nghĩa là tôi cũng vậy."

Hể...

Cuộc trò chuyện hôm nay quả thực là có chút kỳ lạ. Sao tôi lại cảm thấy Nguyện không lạnh lùng như tôi từng nghĩ nhỉ?

Anh ấy thật ra rất...ừm, dịu dàng?

Ách, đừng nghĩ linh tinh nữa.

Tôi lắc lắc đầu, đưa mắt nhìn về con đường trước mặt. Mọi người hai bên vỉa hè đi qua đi lại rất nhiều.

" Nhà em ở khu nào vậy?"

Khụ.

Hai mắt trừng lớn, tôi tự vỗ vào đầu mình một cái thật mạnh. Tại sao tôi lại quên béng đi cái vấn đề quan trọng này chứ?

Nguyện từng đến nhà tôi rồi, đó là lần Trung thu rước đèn và tôi là nữ sinh. Hôm nay Nguyện lại một lần nữa đưa tôi về nhà, cũng chính là ngôi nhà đó và tôi là...nam sinh.

Ngặt nỗi, trong khu xóm của tôi, tôi lại không quen ai cả. Những người ở đó có vẻ khó gần lắm, cũng rất nhiều lời cho nên tôi không có cảm tình mấy.

Nhưng hiện tại tôi rất cần một ngôi nhà để nương tựa vào.

Cúi mặt tích cực hoạt động não, tôi cuối cùng cũng nghĩ ra phương pháp tạm thời hay ho.

" Anh cứ chạy thẳng lên một chút rồi dừng lại ở con hẻm lớn nhất ấy. Hai bên hẻm là một cửa hàng tạp hóa với cửa hàng gạch."

" Ừm."

Theo như lời tôi bày, Nguyện dừng xe trước con hẻm lớn. Tôi bước xuống xe, nhìn anh mà cảm ơn một tiếng.

Nguyện khẽ gật đầu một cái, đôi mắt lại nhìn vào con hẻm lớn.

" Sao không để tôi đưa vào tận nhà? Đường đi rất dài đấy."

Tôi chớp mắt, lắc lắc đầu:

" Không, không sao đâu ạ. Em đi mỗi ngày cũng quen rồi."

Nguyện chợt nheo mắt, " Em đi bộ đi học?"

Ách...

Hít khẽ một hơi, tôi liều mạng gật đầu luôn.

" Đi bộ tốt cho sức khỏe, giữ dáng được nữa, còn tiết kiệm tiền mua xe đạp cả tiền bơm xe đạp."

Nghe cái lý do của tôi có vẻ hư cấu quá hay sao ấy, mặt Nguyện nghiêm túc một chút rồi đành bật cười. Tôi nhìn thấy anh cười thành tiếng, lộ cả hàm răng đều đều và trắng muốt mà nuốt khan.

Nguyện hóa ra cũng biết cười kìa. Cứ nghĩ mặt than chứ. ╮(╯▽╰)╭

" Được rồi, vậy tôi về trước. Em vào nhà đi."

Nói rồi Nguyện hơi khom lưng, đạp thật nhanh về phía trước. Vài giây trước còn nhìn thấy anh ấy, bây giờ thì anh ấy tít đằng xa rồi.

Tôi có chút ngẩn ngơ.

Ban nãy Nguyện chạy với tốc độ tập dưỡng sinh mà, sao bây giờ cứ như tay đua thứ thiệt ấy?

Chậc lưỡi một tiếng, tôi vươn vai, quay người đi về hướng ngược lại với Nguyện. Bây giờ tôi mới thật sự đi bộ nè, coi như tốt cho sức khỏe đi.

Nhà của tôi cũng là ở trong hẻm nhưng mà là con hẻm nhỏ hơn. Con hẻm tôi chỉ cho Nguyện chỉ là địa chỉ giả thôi.

Tản bộ trên vỉa hè, tôi quay đầu nhìn con đường lớn. Khu tôi ở thường rất ít xe qua lại, cho nên không có tình trạng kẹt xe vào xế chiều.

Đang đi an ổn như thế thì trước mặt tôi bỗng xuất hiện một thằng bé khoảng chín, mười tuổi. Một mình đá lăn trái bóng ở vỉa hè. Và cái hiện tượng mà tôi hay gặp trong bài giáo dục công dân thình lình xảy ra.

Quả bóng theo sức đá lăn dài, lăn dài, lăn ra cả đường lớn. Thằng bé thì đúng kiểu chỉ còn biết mỗi quả bóng, cũng chạy theo, chạy theo, chạy ra giữa đường.

Quả bóng lăn một lúc cũng dừng lại, thằng bé chạy một khoảng cũng dừng chân. Phía trước tuy không nhiều xe nhưng vẫn là có tồn tại. Đường khá vắng nên bọn họ bắn tốc độ khá là dữ dằn.

Tôi ngẩn người nhìn thằng bé ôm quả bóng trong ngực, mắt nó đưa liếc về phía bên phải, cũng ngây ngốc nhìn một chiếc xe mô tô đang lao vút đến.

Quả bóng trong ngực rơi phịch xuống mặt đường, lăn tự do. Còn thằng bé thì vẫn bất động một chỗ.

Hai chân tôi nhích một bước rồi khựng lại, sau đó thì nhắm mắt, bất chấp tất cả mà chạy ra ngoài đó. Cánh tay vươn đến ôm lấy thằng nhóc ranh kia sang một bên, cả hai cùng lúc ngã xuống đất.

Hầu như tôi đỡ hết phần của nó rồi, vậy mà tôi còn chưa khóc thì nó đã khóc toáng lên như ai ăn hiếp nó vậy.

Tôi vẫn còn ôm cứng nó trong tay, chậm rãi ngồi dậy. Thằng bé đứng dậy, vẫn cất tiếng khóc thật lớn, nước mắt phút chốc đầm đìa cả khuôn mặt.

Tôi cũng muốn đứng dậy đỡ nó vào trong nhưng bây giờ mới phát hiện, chân tôi không di chuyển được. Chỉ cần động một tí là đau thấu trời xanh rồi.

Tôi cắn môi, dùng tay xoa nhẹ mắt cá chân, nhưng mới chạm vào thì muốn khóc hết nước mắt luôn vậy đó.

" Ô, ô....oa....oa...Mẹ ơi, mẹ ơi...Mẹ ơi..."

Đương nhiên đó không phải là tiếng khóc của tôi rồi. Tôi cũng không ấu trĩ mà gọi mẹ như thế.

Mẹ tôi có ở ngay đây đâu mà kêu chứ.

Cắn môi nhìn thằng bé vẫn còn khóc không ngừng, lúc này xung quanh mới có vài người để mắt đến chúng tôi. Họ chạy lại, đầu tiên là xem thằng bé như thế nào, có bị gì không, sau đó mới để mắt đến tôi.

Haiz, đáng lý khi vừa thấy thằng bé chạy ra đường, họ phải đến giúp rồi chứ?

Thế mới bảo, lòng người càng lúc càng vô cảm đến tàn nhẫn mà.

Một người đến hỏi tôi:

" Có sao không cháu? Đứng dậy được chứ?"

Tôi co chân lại, chống hai tay xuống đất, " Vâng, cháu ổn mà."

Tính tôi không thích phiền đến người khác cho lắm, nên tôi cố gắng tự mình đứng dậy. Dùng hết sức lực, dùng hết mười ba năm ăn cơm mẹ nấu, cuối cùng tôi cũng đứng dậy được.

Tuy thế lực dồn xuống mắt cá chân khá nhiều làm nơi đó đau quá. Tôi khập khiễng đứng trên mặt đất, liếc mắt nhìn thằng bé được người lớn đưa vào chỗ an toàn.

Sau này lớn lên đừng để anh mày gặp lại nhé, nhóc con!!

Tôi oán hận một trận ở trong bụng cũng cảm thấy cơn đói tan biến hết rồi. Bây giờ cái chân đau quá, tôi chẳng thiết nghĩ gì thêm nữa.

Liếc mắt nhìn nhà mình vẫn còn xa tít mù khơi, tôi có hơi não nề.

Nhấc chân đi được một bước, bên tai tôi lại văng vẳng vang lên tiếng còi xe đạp lanh lảnh.

Nhất thời tôi nghĩ, không lẽ tôi dạo gần đây nghe âm thanh đó riết cho nên mới ám ảnh rồi sao?

Chớp mắt một cái, tôi lắc đầu, tự cười giễu mình.

Bên cạnh mình có nhiều đứa "thần kinh không ổn định" quá cho nên mình cũng bị lây luôn rồi. Đương nhiên là trừ Như ra, haha.

Tin, tin.

Lại xuất hiện nữa rồi...

Tôi ngốc lăng quay lại, nhìn thấy sau lưng mình xuất hiện bóng dáng vừa nãy đã gặp. Tạm biệt nhau cũng mới có mười phút đổi lại thôi mà, bây giờ lại gặp nữa sao?

" Anh..."

Tôi cố tìm cho ra lý do Nguyện quay lại tìm tôi. Nhìn xuống người mình, tôi sực nhớ mình chưa trả áo khoác cho anh ấy.

Cười xòa, tôi cởi áo ra, đưa cho Nguyện:

" Xin lỗi anh, em bất cẩn quá >o<"

Nguyện không nhận lấy áo khoác mà chỉ chăm chú nhìn tôi. Lúc này tôi mới động não thêm tí nữa, mới giật mình nhớ ra, mình đi xa con hẻm lớn kia lắm rồi.

Nguyện gạt chống xe, bước đến chỗ tôi. Anh ấy khoác chiếc áo trở lại người tôi, sau đó khẽ thở dài nói:

" Làm người tốt cũng nên cẩn thận một tí chứ!"
Bình Luận (0)
Comment