[Quyển 1] Ý - Con Người Tôi

Chương 51

Trường tôi năm nào cũng tổ chức thật nhiều lễ hội. Cách đây mấy tuần thì là lễ hội nhớ ơn các vua Hùng, cũng là buổi lớp tôi diễn kịch cho toàn trường xem.

Sáng hôm nay thì là lễ ca múa nhạc gì đó dành cho mỗi lớp thi đấu với nhau. Có lớp nhảy hiện đại, có lớp múa truyền thống, ngoài ra còn rất nhiều thể loại khác.

Lớp tôi thì chọn hai tiết mục, là hát song ca và nhảy hiện đại.

Màn song ca được thực hiện bởi bạn nữ xinh đẹp nhưng tôi không ưa gọi tên Vân Anh và bạn nam chuyên thả thính con gái nhưng tôi lại mê mụi mù quáng gọi tên Khải Tâm.

Hai người này giống như có tâm ý tương thông, vừa nghe nhà trường tổ chức liền nhìn nhau rồi đăng ký hát song ca. Mà chẳng qua là vì năm ngoái hai người họ cũng từng hát với nhau rồi, cũng giành được giải nhì.

Ấy thế mà tôi nghe đồn rằng vì nhìn Vân Anh đáng yêu, lại còn là một nữ sinh tích cực trong Đoàn hội nên mới được ưu ái hơn.

Nhưng mà chung quy lại thì vẫn là lời đồn thôi. Riêng tôi thì thấy nó hát cũng không tệ, nhưng tôi vẫn không ưa!

Đứng bên ngoài phòng thi, lớp chúng tôi chen chúc chẳng ít tí nào. Cũng may mắn là mấy thằng to con nó không ham hố mấy vụ văn nghệ cây lá này nên đã lượn đi đâu đó mất rồi.

Trước phòng thi chỉ còn có bọn con gái và lọt chọt vào một đứa con trai là tôi. Kỳ thực, tôi vẫn xưng mình là đứa con trai vì tôi đang nói theo phương diện trong mắt người xung quanh.

Đợi gần nửa tiếng cuối cùng cũng đến lượt Khải Tâm với Vân Anh thi rồi. Hai người bọn họ khá là ăn ý, trong bộ đồng phục lại trao nhau ánh mắt thâm tình đốt cháy lòng người.

Có vẻ như đang hát về chủ đề tình cảm học trò thuần khiết trong sáng. Nghĩ đến điều này làm tôi bỗng cười thầm một tiếng.

Thuần khiết trong sáng rõ ràng chẳng phù hợp với Khải Tâm chút nào. Nó trong sáng thì nó đã không thả thính lung tung như thế. Báo hại bao nhiêu cô nàng dính phải liền mê mụi khó dứt ra.

Khụ, cái này tôi chỉ nói vu vơ thế thôi, mọi người làm ơn đừng có liệt tôi vào danh sách đó nhé...

Khải Tâm có một giọng hát rất ấm, rất truyền cảm. Mỗi lần nó hát thì thường cong khóe môi lên cười một cái, lâu lâu lại đảo ánh mắt ra phía ngoài phòng thi.

Đám đông càng lúc càng xô đẩy nhau hơn. Tôi cố gắng giữ vững lắm mới không bị xô đến ngã lăn mèo ra đất. Thế nhưng ở phía bên phải hình như có một người mới bị ngã thì phải.

Tôi liếc mắt nhìn qua, phát hiện đó là cô bé xinh đẹp trước kia đã xin chữ ký của tôi và Khải Tâm.

Vội vàng chen qua đám đông, tôi vươn tay đỡ cô bé đứng dậy. Hoàng My hình như ngã rất mạnh, đầu gối bị trầy một đường mảnh, có tia máu ẩn ẩn hiện hiện.

Tôi nhìn Hoàng My vẫn im lặng không nói gì liền lo lắng:

" Em không sao chứ? Có đau chỗ nào không?"

Hoàng My lúc này ngẩng mặt nhìn tôi, đôi mắt đen láy trong vắt nhưng lại không chứa một sự vui vẻ nào. Đôi mắt ấy lạnh buốt làm cho tôi có chút muốn thụt lùi lại.

Thế nhưng...có lẽ tôi suy diễn quá rồi.

Hoàng My nhẹ nhàng gỡ bàn tay ra khỏi người tôi, sau đó cười thoáng một cái:

" Không sao ạ. Cảm ơn anh."

Nghe Hoàng My nói thế, tôi cũng bất đắc dĩ gật đầu rồi đưa bàn tay ra, ngập ngừng nói:

" Để anh dẫn em qua kia đứng. Nhìn rõ hơn đó."

Hoàng My nhìn bàn tay tôi chìa ra một tí, hồi sau thì cũng gật đầu, giữ lấy tay tôi. Chúng tôi chen qua đám đông, đứng vừa vặn ngay cửa phòng, nhìn vào thấy rất rõ ràng mọi thứ.

Lúc này tôi mới khe khẽ liếc nhìn Hoàng My, thấy em ấy khá tập trung vào phần biểu diễn kia. Tôi nghĩ, có lẽ cô bé đến đây để xem chị gái mình diễn thôi, nhưng hình như...có chút gì đó không đúng lắm.

Khi tôi còn đang suy nghĩ miên man thì cánh tay mình như có vật gì đó chạm vào, vừa ấm nhưng lại vừa ẩn ẩn đau. Tôi giật mình cúi xuống nhìn mới thấy móng tay của Hoàng My đều đang cắm vào da thịt của mình.

"...Hoàng My, em không sao đấy chứ?"

Tôi vừa hỏi vừa cố gắng gỡ mấy ngón tay của cô bé ra, sau đó lay nhẹ một tí. Hoàng My đảo mắt nhìn tôi, sau đó chỉ lắc đầu, không nói gì.

Màn hát song ca cuối cùng cũng kết thúc. Ban giám khảo nhận xét rất tích cực, kết quả vô cùng khả quan khiến cho Vân Anh cười tít mắt, Khải Tâm cũng vui vui.

Khải Tâm ra khỏi phòng thi liền đi thẳng đến chỗ tôi đứng. Nhìn thấy Hoàng My đứng bên cạnh, nó hơi gật đầu chào một cái rồi quay sang nói với tôi:

" Chúng ta đi ăn cái gì đi. Hình như hai tiết mục nữa là đến lượt lớp Như đó."

Nghe Khải Tâm nói, tôi thoạt đầu phản ứng một cách phản xạ tự nhiên. Sau đó thì lòng chùng xuống đến không ngờ.

Tôi thật sự không nghĩ đến việc Khải Tâm lại biết rõ lượt diễn của Như đến như vậy. Biết rằng chuyện này cũng bình thường thôi, vì có danh sách treo ở bảng thông báo. Nhưng mà...bạn cũng phải để tâm thì mới ghi nhớ được, đúng chứ?

Tạm biệt Hoàng My, chúng tôi cùng nhau đi ra ngoài căng tin, ăn nhẹ một tí rồi đến xem lớp Như trình diễn.

Lớp Như có tiết mục múa truyền thống.

Nhìn cô bạn bận một chiếc đầm thướt tha duyên dáng cùng với từng động tác uyển chuyển mà tôi cũng muốn hòa mình theo. Mấy ngón chân đều ngứa ngáy hết cả rồi.

Khải Tâm cũng quan sát rất chăm chú, hồi lâu thì ghé tai tôi bảo:

" Lớp này năm ngoái cũng múa. Năm nay có vẻ tốt hơn."

Tôi không nhìn nó mà chỉ gật đầu cho có lệ, môi vẫn mím chặt lại.

Cả hai đứng một lúc, tôi bắt đầu thấy mỏi chân liền giậm xuống đất vài cái. Vừa lúc này lại xuất hiện một người chen lên đứng ngay bên cạnh tôi.

Dừng lại hành động kỳ quái của mình, tôi hơi nghiêng đầu nhìn qua, thoáng cái mọi hoạt động và suy nghĩ cũng bất động.

Con ngươi của tôi như đang co dãn nhiệt tình. Hồi lâu khi thấy người đó vẫn không nhìn tôi lấy một cái, tôi mới có thể bình tĩnh mà quay mặt đi, coi như chưa từng thấy gì cả.

Khải Tâm hình như nhận ra điểm kỳ lạ nên cũng ngó qua, sau đó thì thụt đầu lại, vờ xem múa tiếp.

Nhưng mà trong đám đông thì việc xô đẩy là việc không thể tránh được. Người bên phải cứ xô qua, người bên trái thì đẩy lại làm cho tôi đứng giữa không thể yên thân nổi.

Xô qua đẩy lại một lúc, tôi bị mất thế mà ngã ào qua bên cạnh, đụng trúng người nọ.

" A, xin lỗi."

Tôi cuống quýt đứng thẳng dậy, gật đầu xin lỗi một tiếng rồi cúi gằm mặt không ngẩng lên luôn. Bỗng dưng tôi thấy có hơi sợ hãi...

Sợ hãi ánh mắt người ta lạnh nhạt nhìn mình như một đứa không quen biết.

Sợ hãi lời nói đau lòng mà người ta thích nói ra ở cửa miệng.

Sợ hãi lắm cảm giác từng rất thân rồi bây giờ không khác gì người dưng.

Vừa mới hít sâu một hơi thì tôi lại cảm nhận được một luồng hơi ấm ở phía dưới lòng bàn tay. Ngây ngốc nhìn xuống, tôi phát hiện Khải Tâm đang nắm lấy tay tôi, rất thầm lặng, rất kín đáo.

Nó quay sang, cười một cái:

" Cậu có ngã thì tôi còn giữ lại được."

Tôi bỗng bật cười, sau đó bĩu môi. Sến súa muốn chết!!!

Còn đang cảm thấy nhẹ nhõm phần nào thì bên tay phải cũng vừa được truyền hơi ấm, thế nhưng rất nhanh, rất nhanh thôi nó đã biến mất.

Tôi lần nữa ngơ ngác giơ bàn tay phải lên nhìn, rõ ràng là cảm nhận được có người vừa nắm lấy nó, thế mà...

Hạ mi mắt, tôi liếc nhìn qua bên cạnh, môi khẽ mấp máy gọi hai tiếng Vu Tư. Thế nhưng chẳng có ai trả lời tôi cả. Có lẽ vì âm thanh quá nhỏ chăng?

Ngẩng đầu lên, tôi nhận ra bên cạnh tôi đã có người khác thay thế chỗ của Vu Tư vừa đứng rồi.

Một người lạ hoắc, thay thế một người từng quen.

Xong buổi thi văn nghệ ở trường, một số người của lớp Như có rủ hai ba đứa bên lớp tôi cùng nhau đi hát Karaoke. Trong đó có Khải Tâm, và tất nhiên là Khải Tâm sẽ kéo tôi đi theo cho đông vui.

Tôi không thích đám đông. Khải Tâm biết điều này nhưng nó bảo tôi không nên khép mình như thế, không tốt đâu.

Thế là chúng tôi chia nhau ngồi lên xe, sau đó phóng đến một quán Karaoke gần đấy. Quán này xem như cũng tạm ổn, rộng rãi thoáng mát, phục vụ không tệ.

Đi vào buổi trưa nên nó vắng te.

Như vừa mới xuống xe của một bạn nữ liền chạy đến chỗ tôi, cuỗm tôi đi mất. Khải Tâm nhìn theo một tí rồi nhún vai, hòa vào đám con trai kia.

Có vẻ như Khải Tâm quen biết rất nhiều, ai cũng đến bắt chuyện với nó rất vui vẻ. Còn tôi thì chỉ đi với mỗi Như, nói chuyện với mỗi Như cũng đã đủ rồi.

" Ý có thấy Như biểu diễn tốt không?"

" Ừm, Như hôm nay vừa xinh lại còn múa đẹp." Tôi chớp chớp mắt khen.

Như cười hì hì, vênh cả gương mặt lên:

" Tất nhiên rồi. Như thích làm diễn viên múa lắm á. Sau này có cơ hội sẽ thực hiện ước mơ đó."

Tôi tròn mắt nhìn cô nàng đang thăng hoa ở chỗ nào đấy, hồi lâu thì ánh mắt đột nhiên thay đổi về phía không có ánh sáng. Nơi đó không có đèn, chỉ được một ít ánh sáng ở ngoài chiếu vào.

Tôi nhận ra có một người vừa mới quẹo trái, nhìn rất quen nhưng tiếc là người đó đi nhanh quá.

Chúng tôi cùng đặt một phòng rồi gọi vài món ăn nhẹ lên, một chục lon nước ngọt. Khi cả đám người còn nhốn nháo giành nhau cái remote để chọn bài hát thì cửa phòng đột nhiên mở toang.

Một bóng dáng nam sinh cao lớn bước vào với gương mặt hờn dỗi cả thế giới.

Đám con trai đã không nháo nữa mà hướng tới cửa, rống to:

" Vu Tư, má mày tới thật đấy à? Tao, đếu, tin, vào, mắt, a----"

Vu Tư một bên vai đeo quai cặp, một chân duỗi thẳng tẩn vào bụng bạn nam vừa mới rống lên khiến bạn ấy ngậm miệng lại ngay tức khắc.

Cái điệu dáng anh đại đó thật là...ngàn chấm.

Lúc đầu tôi có nghĩ đến chuyện Vu Tư sẽ tham gia rồi, dù sao đây cũng là lớp của cậu ấy. Nhưng mà xét lại tính cách khó chiều kia, thích yên tĩnh kia thì không có khả năng.

Nào ngờ bây giờ Vu Tư ở đây thật.

Tôi ngồi im phăng phắc nhìn Vu Tư vẫn còn lôi thôi với cái đám con trai kia. Khải Tâm thì lại nhìn tôi, muốn hỏi gì đó lại thôi.

Vu Tư đẩy một thằng ra rồi ngồi vào chỗ trống bên cạnh, khuôn mặt lạnh tanh chẳng buồn liếc nhìn ai một cái.

Lúc này tôi mới để ý thấy Như hình như cũng không cười đùa như khi nãy nữa. Nhìn sang phía cô nàng, tôi huých nhẹ vai Như một cái.

" Nè, ăn đậu phộng đi."

Tôi chỉ tìm cái cớ gì đó để bắt chuyện với Như thôi, cũng khiến Như lên tiếng nữa. Thế mà Như lại mỉm cười kỳ quái, tùy tiện ăn vài hạt đậu rang.

" Sao khi nãy mày nhất quyết không đi mà? Làm tụi tao tốn nước bọt muốn chết."

Vu Tư khui một lon nước ngọt, uống một hớp.

" Giờ tao đến rồi, nước bọt của mày sẽ không bị uổng phí nữa."

" Uishhh."

Lúc này, Vu Tư thình lình liếc mắt qua chỗ tôi và Khải Tâm làm tôi giật khẽ người. Đôi mắt cũng không tự nhiên mà lưu động.

" Bên kia là ai vậy?"

" À, đàn em quen biết đó mà. Với lại cũng là bạn của Như nên rủ theo chơi luôn. Càng đông càng vui."

" À..."

Tôi nghe thấy Vu Tư à một tiếng đầy hàm súc, trong lòng đột nhiên thật khó chịu. Cầm ly nước ngọt lên uống liền hai hớp, tôi mới có thể thoải mái một tí.

Khải Tâm bỗng nghiêng người, quàng tay qua vai tôi, thì thầm:

" Đi chơi thì phải vui chứ? Đừng xị mặt nữa."

Sau đó Khải Tâm giành lấy remote, chỉnh một bài hát rồi khởi màn. Tôi ngồi tựa lưng vào ghế, trước ngực ôm một cái gối mềm mềm, tựa cằm lên đó, chăm chú nghe Khải Tâm hát.

Giống như lời nó nói, tôi tạm thời dẹp mấy chuyện buồn phiền ra khỏi đầu.

Như cũng đã sớm vui vẻ trở lại, cùng tôi lựa chọn bài hát tiếp theo.

Hát được một lúc thì mọi người đề đạt ý kiến sẽ ngẫu nhiên chọn một người rồi tiếp tục ngẫu nhiên một bài hát. Mặc kệ người đó có biết hát hay không vẫn buộc phải hát.

Trò này làm tôi có hơi ngán vì tôi không thường hát cho lắm.

Thật ra thì ông trời cũng thương tôi phết. Ngẫu nhiên cũng bốn lần rồi mà tôi chưa dính phải lần nào cả. Chỉ có...lần thứ tư người trúng lại là Vu Tư.

Và bài hát ngẫu nhiên được chọn là "Tâm Sự Cùng Người Lạ" của Tiên Cookie.

Tôi có từng nghe bài này, giai điệu rất buồn, lời bài hát cũng sầu bi nữa. Vu Tư có vẻ không hài lòng với cái bài hát ngẫu nhiên đó nhưng cậu ấy không từ chối.

Vẫn cầm micro, vẫn nhìn lên màn hình, vẫn hát.

Lần đầu tiên tôi được nghe giọng hát của Vu Tư đó. Tuy rằng nó ấm nhưng sao nó lại buồn đến như vậy?

" Ngày buồn rười rượi là ngày mà em xa tôi. Đợi hoài chờ hoài rồi mà người đâu không tới? Sao em không một lời dặn trước với tôi người ơi?...."

" Because I"m so lonely lonely girl...Xung quanh đông vui nhưng anh vẫn thấy sao mình thật cô đơn. Bao nhiêu suy tư hoang mang cứ dồn vào lòng. Chỉ riêng anh thôi..."

Trong lúc hát, Vu Tư có vài lần nhìn qua phía tôi, giống như tôi nhìn về phía cậu ấy. Không hiểu lý do vì sao khi cậu ấy cất tiếng hát lên thì tim tôi cứ như thắt lại ấy.

Vì nhìn màn hình trong cái bóng tối này lâu quá nên mắt tôi hơi mỏi, liền lấy ngón tay dụi dụi một chút. Không ngờ lại thấy ướt ướt...

Như ngồi bên cạnh quay sang nhìn tôi chăm chú, sau đó nói:

" Buồn ngủ à?"

Tôi chớp chớp mắt, lắc đầu.

" Đâu có. Mắt Ý hơi mỏi thôi."

Như hiểu liền gật đầu.

Bên phía kia, bài hát đã kết thúc. Thật ra là do Vu Tư tự ý cắt mất một nửa bài hát, chỉ hát có một nửa đoạn đầu. Lý do là nó quá sến.

Mọi người tiếp tục trò chơi ngẫu nhiên này. Trước khi có kết quả thì anh chàng phục vụ bỗng mang vài lon bia vào trong sự ngỡ ngàng của bao người.

Mấy đứa con gái nhìn nhau không hiểu gì. Như định bảo là anh ấy nhầm phòng thì một bạn nam nói:

" Bọn này kêu đó."

Như nghe vậy liền quay đầu, trừng mắt:

" Mấy cậu điên à? Bia bọt cái gì chứ?"

" Uống một tí có chết ai đâu."

" Như toàn quan trọng quá vấn đề."

Như hình như vẫn không đồng tình với việc này, lại thấy Vu Tư thản nhiên đưa tay ra đón lấy một lon bia, khui một tiếng bốc.

Cậu ấy còn ngửa cổ uống một ngụm. Cũng vừa lúc này, Như bước tới, nhanh như chớp đã giành lấy lon bia trên tay Vu Tư.

" Cậu không được uống! Chúng ta chưa đủ tuổi đâu!"

Vu Tư cũng không giành lại lon bia đó, ngước mắt lên nhìn Như.

" Cậu bớt phiền cuộc sống tôi đi."

Sau đó thì chậm rãi đón lon bia về tay mình. Bọn con trai nhìn cảnh đó thì được nước làm tới, khui bốc bốc mấy lon.

Khải Tâm bên cạnh bỗng đứng dậy, đi về phía Như kéo Như lại.

" Mọi người chơi một chút thôi, chị đừng khắt khe quá."

Tôi cũng bất giác đứng dậy, hướng đến chỗ Vu Tư mà đi tới. Đứng trước mặt người đó thế này, tim tôi đập như trống dồn.

Tôi sợ mình sẽ nhận lại câu nói khi nãy mà Vu Tư đã nói với Như.

Nghe kiểu gì cũng rất tổn thương, giống như...câu nói nào đó đã sớm bị lãng quên.

Thế nhưng tôi vẫn ngang nhiên giữ lấy tay Vu Tư, một tay chạm vào mặt nhôm lạnh lẽo của lon bia.

" Bia không tốt cho sức khỏe, đừng uống. Cậu sẽ say!"

Vu Tư lại ngẩng mặt lên nhìn tôi, khóe môi hờ hững cong lên, cười mỉa mai.

" Hóa ra bây giờ còn có chuyện, lấy người ta ra làm bia đỡ là sẽ có quyền quyết định cuộc sống của người ta luôn?"

Lời dứt, những khớp tay tôi đều hơi co lại, run rẫy.

" Vu Tư, không phải mày quá đáng lắm rồi sao?"

Khải Tâm đẩy tôi ra phía sau lưng nó.

Vu Tư đứng dậy, nghiêng đầu nhìn Khải Tâm.

" Mày vẫn không chịu lễ phép được à? Mất dạy là bản chất rồi sao?"

" Mày không đáng để tao nể!"

Vu Tư bật cười, " Vậy à?"

Âm thanh nhỏ dần, thay vào đó là tiếng động của ẩu đả. Vu Tư thình lình đánh vào mặt Khải Tâm khiến nó lùi về sau mấy bước, suýt thì ngã.

Nhìn cảnh đó ai cũng ô ô lên nhưng không ai dám ngăn cản, vì họ sợ Vu Tư.

Tôi nhanh chóng đỡ lấy Khải Tâm, nhìn vệt máu ở khóe miệng mà tôi rất xót.

" Không sao chứ?"

Khải Tâm lau lau vết máu, loạng choạng đứng dậy. Tôi cứ nghĩ nó sẽ đánh trả Vu Tư nhưng không phải thế.

" Tao biết mày vì sao lại không bao giờ ưa tao. Vu Tư, tao có thể nhìn thấu con người mày đấy!"

Đôi mắt Vu Tư đỏ ngầu. Cậu ấy lại định cho Khải Tâm thêm một đấm nữa nhưng tôi đã bước vào chính giữa mà ngăn cản.

Hai mắt nhắm chặt lại, tôi ra sức hét lên:

" Đủ rồi!!!"

Bầu không khí thoáng chốc lặng như tờ.

Tôi chậm rãi hé mắt nhìn, chỉ thấy Vu Tư đã buông nắm đấm xuống. Khải Tâm ngược lại kéo tay tôi, muốn gắt lên:

" Cậu điên à? Sao lại chạy ra giữa đứng chắn chứ? Đánh phải thì làm sao?"

" Hai người như thế đủ chưa? Mỗi lần gặp nhau đều cứ như vậy. Hai người có biết suy nghĩ hay không vậy? Bao nhiêu tuổi rồi mà cứ đánh nhau như con nít thế?"

Khải Tâm cau mày:

" Tôi còn chưa động tay đấy."

" Nhưng cậu có thể nói chuyện lễ phép hơn không? Tôi đã bảo là Vu Tư lớn hơn cậu rồi mà."

" Thôi diễn đi. Tao cần hai đứa bây quan tâm à? Cút khỏi mắt tao đi."

Lại nữa à?

Lần này tôi lại bị cự tuyệt sao?

" Được!"

Tôi là đứa kết thúc câu chuyện trẻ con ấu trĩ đó và là đứa đầu tiên lao ra khỏi phòng.

Cánh cửa bị một lực thật mạnh mà đóng sầm lại. Bên ngoài hành lang bắt đầu có khách đến đông hơn.

Tôi lướt ngang qua bọn họ, chạy ra đến ngoài cửa chính.

Ngồi xổm dưới một gốc cây, tôi vục mặt giữa hai gối, bỗng dưng khóc nấc lên. Tôi biết bản thân mình đã khiến Vu Tư tổn thương lắm, tôi cũng tự trách mình nhiều lần lắm rồi.

Khi bị một người mình xem là bạn thân phủi sạch mọi kỷ niệm thì bạn có cảm giác thế nào?

Tôi lẽ nào không biết đau hay sao? Tôi không biết buồn biết giận? Tôi cười hi hi ha ha suốt ngày nhưng tôi vui vẻ lắm sao?

Khải Tâm là người tôi thích, nhưng không có nghĩa nó sẽ thay thế mọi vật trên thế giới này.

Bao nhiêu lần tôi nghe chữ cút ấy thoát ra từ miệng Vu Tư. Mỗi một lần lại đau thêm, đau thêm.

Nghe có vẻ bình thường lắm nhưng tôi rất tổn thương...

Mặt mũi lúc này tèm nhem nước mắt, tôi đứng dậy, dụi dụi hai mắt, loạng choạng băng qua đường.

Tôi sẽ tự về nhà.

Ngước nhìn đèn giao thông, tôi thấy đang chuyển sang phần dành cho người đi bộ. Vì thế mà tôi cứ chậm rãi đi qua.

Nước mũi chảy ròng ròng, tôi ra sức khụt khịt để cho nó khỏi chảy xuống nữa. Bàn tay vẫn ra sức lau sạch khuôn mặt.

Cũng đúng lúc này, tôi thấy phía bên trái giống như có âm thanh rất dữ dội vang lên. Bước chân thả xuống mặt đất càng lúc càng nặng nề, tôi nghiêng đầu nhìn qua phía đó thì thấy một chiếc xe moto đang lao như bay đến đây.

Nó lao như không có điểm dừng.
Bình Luận (0)
Comment