[Quyển 1] Ý - Con Người Tôi

Chương 58

Trước khi chính thức nghỉ Tết, trường tôi có tổ chức Hội mùa xuân với rất nhiều điều thú vị. Ngoài việc biểu diễn văn nghệ hàng năm đều diễn ra thì còn có các lớp dựng nên mỗi quầy hàng để giao lưu qua lại nữa.

Theo Khải Tâm nói hôm trước thì lớp tôi sẽ bán thịt nướng, bên cạnh một gian hàng bán nước sâm lạnh.

Hôm đó tôi dậy khá sớm, chủ yếu là để chuẩn bị cho kỹ càng một tí. Quần áo này, đầu tóc này và một số thứ linh tinh khác nữa. Vì tôi là một trong những con người đứng bán hàng nên cần phải mang một khuôn mặt thật gần gũi và thân thiện.

Với lại, tôi cũng đáng yêu sẵn rồi còn gì? (≧▽≦)

" Phi ơi, Khải Tâm nó đến rồi này."

Giọng mẹ tôi ở dưới nhà lại vọng lên như mọi ngày. Mỗi lần Khải Tâm đến thì mẹ tôi đều đón tiếp rất nồng nhiệt. Hiện tượng kỳ lạ này tôi cũng chưa giải thích được là vì sao nữa, nhưng mà mẹ thích Khải Tâm như vậy thì tôi mừng lắm rồi.

Nhanh chóng đeo cái túi chéo mà hôm bữa tôi cùng Khải Tâm đi chợ đêm mua được, sau đó chốc chốc chạy xuống dưới phòng khách.

Nhìn thấy Khải Tâm hôm nay bận áo sơmi màu đen kết hợp với một chiếc quần jeans cũng màu đen nốt. Phong cách ăn mặc của người này thì tôi không có điểm gì chê được, nhìn rất ổn.

Đi lại gần, tôi nói với mẹ:

" Trường tổ chức đến trưa lận, có gì con về không ăn cơm trưa đâu ạ."

Mẹ tôi bữa nay tự cho phép mình nghỉ xả hơi một hôm, đang ngồi trước màn hình ti vi mà coi phim Hàn Quốc. Bộ phim này mẹ bỏ lỡ lâu lắm rồi, bây giờ quyết ngồi cày lại.

Nghe tôi nói, mẹ hơi gật gù, thấp giọng nói:

" Vậy trưa con ăn cái gì? Ăn ngoài không tốt."

" Trường con có nhiều gian hàng đồ ăn lắm, có gì con ăn luôn."

Khải Tâm lúc này nhìn sang phía mẹ tôi, cười thiện cảm:

" Chúng con sẽ ăn trưa đầy đủ mà, cô đừng lo. Phi cậu ấy không bỏ ăn được đâu."

Khải Tâm dứt lời, tôi liền quay sang lườm một cái cảnh cáo. Nói năng như thế không phải rất mờ ám hay sao? Mẹ tôi là người nhạy cảm nữa, nhất là với chuyện của tôi, thế mà...

" Được rồi, cô giao Phi cho con đó."

Mẹ cười mỉm, " Hai đứa mau đi đi."

A? A? A? A? A?

Trong đầu tôi vừa ầm một tiếng thật lớn, mắt tôi mở to nhìn mẹ còn đang ngồi chễm chệ ở ghế coi phim, trong lòng không thốt nên lời.

Tôi còn nghĩ lời của Khải Tâm sẽ khiến mẹ tôi nghi hoặc, tò mò, thắc mắc, không vui. Thế nhưng...tôi nghĩ nhiều quá rồi.

Khải Tâm lễ phép cúi người chào mẹ tôi một tiếng rồi mới cùng tôi đi ra khỏi nhà. Vừa đóng cửa lại rồi đi được vài bước, tôi liền nhắc nhở:

" Sau này không nên nói những lời như thế nữa, biết chưa?"

Khải Tâm bên cạnh cũng rất kiên nhẫn nhìn tôi, ngoan ngoãn gật đầu gật đầu rồi nói:

" Biết rồi mà. Khi nãy...lỡ lời."

Tôi khẽ thở dài, đi đến xe đạp, " Nhưng mẹ không có khó chịu."

Khải Tâm lúc này bật cười, " Là vì tôi ngoan quá đó."

"..."

Đến trường, tôi chỉ thấy người là người, nối nhau như mấy con cá dưới đại dương vậy. Bước vào bên trong, tôi cảm tưởng mảnh đất này không còn một chỗ nào để có thể bay nhảy tự do nữa.

Người lách người mà đi qua, chậm rãi và đầy cẩn thận. Những gian hàng được trang trí rất bắt mắt, mỗi lớp một phong cách. Có cái xì tin dâu, có cái lại cổ điển, có cái thật quái đản, cũng có cái tim hồng bay phấp phới.

Lớp tôi vì bán thịt nướng nên trang trí cũng theo mốt "thịt nướng" luôn. Vừa nhìn cái bảng hiệu là tôi đã thèm lắm rồi.

Khải Tâm gửi xe xong liền chạy đến chỗ tôi, sau đó cả hai cùng di chuyển đến lớp của mình.

Một số thằng con trai đang ngồi xổm trên đất cố gắng làm cái gì. Bọn con gái ở một bên chuẩn bị những xiên thịt thơm ngon cùng với ánh mắt đầy gọi mời.

Khải Tâm đi qua phía của bọn con trai, hơi khom người xuống hỏi:

" Có chuyện gì à?"

Một đứa ngẩng mặt lên trả lời, " Không lên lửa mày ơi. Tụi tao làm muốn nát cái tay luôn rồi."

Không lên lửa?

Tôi đứng cách một bên lơ đãng nhìn qua phía đó, cái vỉ nướng vẫn chưa được làm nóng, chẳng có gì ngoài mấy cục than hoa.

Khải Tâm cũng ngồi xuống, cầm lấy đồ quẹt lửa, làm thử vài lần.

Mấy chuyện nặng nhọc khó khăn này tôi thường không có khiếu lắm, cho nên rất biết đường mà lui sang một bên. Đi đến chỗ Hồng Hạnh, tôi nhìn con nhỏ đang xiên thêm mấy xiên thịt liền hỏi:

" Hạnh cần tớ giúp không?"

Hồng Hạnh là một cô gái rất dễ thương. Cô nàng khá ít nói, bình thường sẽ chỉ dùng ánh mắt nhìn người ta thôi, còn lời nói thì không mấy thốt ra.

Hồng Hạnh nhìn tôi một cái, rõ ràng đôi mắt không có ý bài xích khó chịu.

" Ừm, Phi xiên thêm hai cây giúp Hạnh nha. Xiên xen kẽ thịt với la – ghim ấy."

Tôi gật gù, làm theo Hạnh.

Chỉ trong tầm sáu phút đổi lại, chúng tôi đã xiên được khoảng năm xiên thịt rồi. Lúc này cái người mà tôi muôn đời sau cũng không ưa nổi bỗng nhiên xuất hiện, còn mang theo giọng điệu khinh khỉnh chướng tai.

" Ôi, xiên cả thịt à? Cẩn thận xiên vào tay thì Tâm nó đau lòng đấy."

Tôi sắp xếp mấy xiên thịt theo hàng thẳng lối rồi đưa cho Hạnh giữ. Sau đó quay sang nhìn con nhỏ thần kinh không ổn định kia một chút rồi lơ luôn.

Con người ta bình thường sẽ có đầy đủ 46 nhiễm sắc thể. Còn có trường hợp con người ta dư một nhiễm sắc thể, đó gọi là hội chứng Down.

Tôi không hề có ý khinh miệt chế giễu những con người mắc phải hội chứng tội nghiệp đó, chỉ là trong mắt tôi có những người rõ là bình thường như vậy mà cũng thiểu năng muốn chết.

Vân Anh bị tôi lơ, con nhỏ tức tối cắn cắn môi.

" Thằng biến thái, mày đợi đó đi."

" Sao tôi phải đợi cậu chứ?"

Vân Anh trừng lớn mắt, tôi ngược lại vô cùng bình thản, ánh mắt còn tỏ chút nhàm chán.

" Mày đừng nghĩ có Khải Tâm làm chỗ dựa rồi lên mặt."

Tôi khẽ gật gật cái đầu rồi ngước mắt lên mỉm cười nhìn Vân Anh:

" Như thế còn đỡ hơn những người không có lấy một chỗ dựa, cho dù là gốc cây hay bờ tường."

Phía bên Khải Tâm có vẻ vẫn còn loay hoay chưa xong, mà thời gian mở hàng sắp đến rồi. Tôi bước lại gần chỗ đó, thấy mấy thằng con trai cứ nhốn nháo cả lên.

Hồi lâu, tôi nghe từ xa có giọng nói vọng tới, vừa rõ ràng vừa vui mừng.

" Ê tao tìm thấy người biết làm rồi. Anh này biết làm này."

Cả bọn đều hướng mắt nhìn qua phía đó, tôi cũng theo phản xạ mà ngó qua một tí. Rõ ràng người tính không bằng trời tính.

Con người không muốn gặp thì lại càng sẽ gặp, gặp hoài, gặp đến mức muốn bùng nổ thì thôi.

Khải Tâm lúc này đứng dậy. Tôi có hơi quan sát biểu tình của con người này đối với anh trai lớn kia.

" Anh biết làm à?"

Anh? ANH?

Tôi khẽ nhíu mày, giống như không tin rằng trước mặt tôi là thằng con trai lắm mồm thích dụ dỗ con nhà người ta tên Khải Tâm vậy đó. Hoặc là nó biết tôi đứng phía sau nên giả vờ lễ phép?

Hmm...

Người anh trai kia không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi xuống, làm vài động tác đơn giản, lửa liền cháy.

Cả bọn ồ ồ lên kinh hỷ lẫn ngưỡng mộ.

" Cảm ơn anh nha, Vu Tư."

" Không ngờ anh cũng giỏi cái này, tưởng anh chỉ giỏi đá banh thôi."

Tôi lơ đãng ngó xung quanh, ngó một hồi lại chạm phải đôi mắt của người nào đó. Nhìn nhau thoáng qua, tôi lại nghiêng đầu, tránh né đi.

" Không có gì."

Để lại một lời như vậy rồi xoay người bỏ đi.

Học chung một trường, tuy rằng khác khối nhưng cái trường to bằng cái lỗ mũi, cho nên kiểu gì cũng sẽ phải chạm mặt mà thôi. Mỗi lần chạm mặt Vu Tư thì tôi lại không thể nào ngừng nghĩ về ngày hôm đó.

Rồi bất giác đưa tay lên chạm vào môi mình.

Sau đó thì...đầu óc muốn nổ tung.

Nhắm mắt lại, tôi hít sâu một hơi rồi thở mạnh ra. Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp Khải Tâm đang quay sang nhìn mình chăm chú.

"...Có chuyện gì à?" Tôi ngây ngốc hỏi.

Khải Tâm im lặng một chút rồi lắc đầu, đi lại gần chỗ của tôi. Người nọ ân cần xoa xoa hai bên huyệt thái dương cho tôi rồi nói:

" Nhức đầu à? Suy nghĩ cái gì hửm?"

Tôi để Khải Tâm xoa xoa hai ba cái như thế, cảm giác vô cùng thoải mái. Hồi sau, tôi phủ nhận, " Không có, chỉ là khói làm khó chịu thôi."

Khải Tâm gật đầu, quay lại nhìn bọn con trai:

" Tụi bây đem ra chỗ khác nướng được không? Xa một tí. Khói quá người khác không chịu được đâu."

Bọn con trai mấy mắt nhìn nhau đầy khó hiểu, song vẫn nghe theo lời Khải Tâm mang cái vỉ nướng kia ra chỗ xa hơn.

Tôi thật ra không phải khó chịu vì khói, đó chỉ là cái cớ thôi. Bỗng dưng cảm thấy có lỗi với mấy bạn ấy quá.

Giờ mở gian hàng đã bắt đầu được nửa tiếng.

Tôi chung ca bán với Hạnh. Chúng tôi làm việc rất đồng điệu với nhau, cực kỳ hợp cạ luôn. Ca thứ nhất trôi qua được một tiếng đồng hồ, tôi với Hạnh cùng một số bạn khác thay ca.

Khải Tâm cũng đã bán chung với tôi trong ca thứ nhất, cho nên bây giờ chúng tôi tự do đi chơi, thưởng thức đồ ăn ngon.

" Nè, qua lớp Như đi. Lớp Như bán bánh bông lan đó."

Tôi kéo kéo tay Khải Tâm nói. Khải Tâm nhìn tôi rồi đồng ý ngay, sau đó nó lại là người dẫn đường cho tôi.

Trường càng lúc càng đông hơn, người qua người lại chạm nhau là một chuyện cực kỳ dễ dàng. Có một số người mua nhiều thức ăn đến mức đi đâu cũng phải cẩn trọng hết mực.

Mỗi lần tôi muốn đi nhanh thì lại suýt va chạm với người khác. Khải Tâm bên cạnh cũng chào thua tôi luôn.

" Từ từ mà đi, có hết bánh đâu chứ?"

Tôi bĩu môi, không thèm cãi.

Băng qua đám người kia, cuối cùng chúng tôi cũng đến gian hàng của lớp Như. Quả nhiên là phong cách trang trí tim hồng bay phấp phới. Mấy cái bánh bông lan nhìn rất ngon mắt nữa.

Khải Tâm với tôi vừa đến thì liền nghe giọng Như vui vẻ liến thoắng:

" A Ý, Tâm, lại đây, lại đây ủng hộ Như nào."

Cô nàng mang hẳn hai cái bánh đẹp nhất trưng ra trước mặt chúng tôi, sau đó nháy mắt:

" Thế nào? Ngon lắm đó nha. Mau mau ăn đi."

" Ăn là được đúng không?" Tôi chớp chớp mắt.

Như lập tức lườm, " Trả tiền rồi mới ăn chớ!"

Haha.

Sáu nghìn một cái bánh, Khải Tâm liền đem ra tờ hai mươi nghìn để trả cho hai cái. Trong lúc tôi nhìn xem còn bánh nào ngon không thì ở sau lưng bỗng dưng có người lên tiếng, giọng điệu lại cực kỳ quen thuộc.

" Như, vậy anh về trước đây."

Thoạt đầu tôi có hơi ngập ngừng, hồi sau thì quay hẳn lưng lại. Không nghĩ rằng Nguyện lại đứng ngay sau lưng tôi, còn mới nhìn thoáng qua tôi một cái.

Như lúc này bỏ gian hàng mà đi ra đứng cạnh tôi.

" Anh về sớm thế? Mới được một tiếng à."

" Anh còn có việc."

Như tiu nghỉu gật đầu, sau đó nói, " Nguyện này, anh có qua gian hàng của Ý ăn chưa?"

Rồi lại nhìn tôi, cười tít mắt, " Ý sao không dẫn anh Nguyện qua mời hàng đi? Anh ấy cũng thích thịt nướng lắm."

" A...à..." Tôi ngốc lăng nhìn Như, sau đó quay sang phía Nguyện, cười gượng gạo, " Ừm, anh ủng hộ lớp em với nha."

Nguyện dời tầm mắt qua phía tôi, " Dịp khác đi. Tôi phải về rồi. Mấy đứa ở lại chơi vui vẻ."

Nói rồi anh ấy xoay lưng lướt qua hàng trăm con người kia, biến mất.

Đối nghịch với sự khó hiểu của Như thì tôi càng hụt hẫng lạ thường.

Cái cảm giác thường ngày người ta luôn đem bạn đặt lên hàng đầu, hiện tại lại còn không bằng một việc gì đó, nó rất...sốc.

" Chắc anh Nguyện đi đón chị kia rồi." Như khẽ thở dài một tiếng rồi huých vào tay tôi.

" A?" Tôi quay qua, " Cậu nói gì?"

Như nhíu nhíu mày, " Như bảo là anh Nguyện đi đón bạn gái rồi."

Bạn, gái?

Hóa ra là thế.

Hóa ra anh ấy mua nhẫn là cho bạn gái thật.

Tôi ngẩn ra một chút rồi xoa xoa mũi, cười lên vài tiếng ngốc nghếch.

" Cuối cùng cũng có người khiến anh ấy động lòng rồi. Thích thế."

Như khoanh hai tay, gật gù tán thành.

" Đúng là kỳ diệu thật. Thật ra Như chỉ suy đoán thôi, tại mấy hôm nay anh ấy hay đi cùng chị đó lắm, nói chung đáng nghi ngờ."

" Ừm hửm.."

Nghe đến chuyện Nguyện có bạn gái, tôi vừa kinh ngạc mà cũng mừng cho anh ấy. Có một người để thích cũng là một việc tốt. Huống gì người ta còn đang qua lại với Nguyện nữa, chắc cũng sẽ tốt thôi.

Nghĩ đến chuyện người khác xong, tôi mới giật mình nhìn sang phía bên phải mình, thấy Khải Tâm đang im lặng ăn cái bánh bông lan.

Ban nãy thấy Nguyện xong thì tôi liền bị cuốn theo, chẳng để ý đến Khải Tâm nữa. Vậy mà người kia cũng chỉ im lặng ăn bánh thôi...

Như đã sớm quay lại gian hàng của mình.

Tôi bước gần lại chỗ Khải Tâm, nghiêng đầu nhìn nó.

" Ăn bánh ngon lắm à?"

Khải Tâm chiến đến mẩu bánh cuối cùng, " Ừm, ngon lắm. Mau ăn đi."

Tôi bỗng cười khẽ một tiếng, toang nắm lấy tay Khải Tâm, dẫn nó băng qua đám cá dưới lòng đại dương kia.

Chúng tôi cùng di chuyển lên lầu một, nơi mà không có một bóng người qua qua lại lại. Đứng ngay chỗ hành lang lộng gió, tôi đặt chiếc bánh lên mặt đá lạnh lẽo, sau đó quay sang nhìn Khải Tâm.

Hai chúng tôi đứng đối mặt với nhau. Khải Tâm có hơi không hiểu liền hỏi:

" Sao lại lên đây? Không muốn ăn gì nữa à?"

Tôi lồng chặt bàn tay mình ra phía sau lưng, cả người hơi lắc lư một chút. Thật ra tôi định nói cái này, chỉ là hơi ngại một tí.

A, thật ra thì rất rất ngại.

Nhìn đông ngó tây một hồi, tôi nâng mi mắt nhìn Khải Tâm, nhỏ giọng nói:

" Hôm nay là tròn một tháng rồi đó."

Khải Tâm hở một tiếng từ cổ họng, sau đó giống như cũng kinh ngạc mà chưa nói được gì.

Tôi tiếp tục lắc lư lắc lư, hít sâu một hơi rồi thì thầm:

" Khải Tâm, tôi sẽ thích cậu thêm một tháng nữa, rồi một tháng nữa, thích đến khi nào tôi thấy chán thì thôi."

Khải Tâm cuối cùng cũng bật cười, kéo hai bàn tay của tôi ra mà lật lại, để lộ lòng bàn tay trắng hồng đầy bông sữa.

" Tôi cứ nghĩ cậu quên hôm nay rồi." Khải Tâm thấp giọng nói, " Vậy khi nào chán thì nói tôi trước nhé."

Hừm...hửm...

Tôi chớp chớp mắt, thình lình ngước mắt lên, cười híp cả đường chân trời.

" Không bao giờ!"

" Không bao giờ hết thích cậu."

Khải Tâm mở tròn đôi mắt của mình, đến cả chớp cũng chưa chịu chớp nữa. Hồi sau, người nọ ho khẽ một tiếng rồi nhắm mắt lại, cúi thấp đầu hôn lên mũi tôi.

" Cậu thích tôi lâu bao nhiêu, tôi sẽ thích cậu lâu hơn thế."

Vì là người tôi thích, cho nên tôi toàn tâm toàn ý đặt hết niềm tin của mình vào một người gọi là Khải Tâm.

Vì quá toàn tâm toàn ý mà tôi đã quên mất, cuộc sống này không có gì là tuyệt đối hoàn hảo.
Bình Luận (0)
Comment