Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Những người đứng bên cạnh Linh Quỳnh và Trần Tế Tuyết đột nhiên lùi về phía sau một chút, hai người lập tức trở thành tiêu điểm.
Tất nhiên Trần Tế Tuyết rất hoảng sợ, quay đầu nhìn lại.
Tần Tĩnh Nghi giật giật khóe miệng cười, tất nhiên là nàng ta ra hiệu.
Linh Quỳnh tiến lên một bước, Trần Tế Tuyết lấy lại tinh thần, muốn kéo nàng lại, nhưng không kịp.
Trần Tế Tuyết chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của Linh Quỳnh, nghe được giọng nói ngọt ngào mềm mại vang lên: "Bệ hạ, để ta biểu diễn bắn tên cho ngài xem."
Quân Hành Ý: " Bắn tên? Ngươi?"
"Bệ hạ, cha ta là tướng quân, đương nhiên ta phải biết!" Bắn tên chuyên nghiệp một trăm năm.
Quân Hành Ý cân nhắc một chút, nâng tay lên: "Đưa nàng đi chuẩn bị."
Rất nhanh có người đưa cung, bia và tên đến.
"Ý gì đây?" Quân Hành Ý lại đột nhiên lên tiếng, tầm mắt hắn chuyển qua chuyển lại giữa đám người, chỉ vào Tần Tĩnh Nghi: "Ngươi, để trái cây lên đầu, qua chỗ đó đứng."
Đồng tử Tần Tĩnh Nghi co rụt lại.
Nàng ta nhìn sang hai bên, thấy tất cả mọi người đều đứng xa, cô lập nàng ta.
Tần Tĩnh Nghi không thể nào nghĩ tới, trong màn kịch này, nàng ta lại trở thành đạo cụ.
Nha đầu chết tiệt kia làm sao biết bắn tên!
Nếu như mà bắn lệch...
Tần Tĩnh Nghi sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
"Muội muội, ngươi yên tâm, ta bắn tên rất chuẩn." Linh Quỳnh cam đoan với Tần Tĩnh Nghi: "Cam đoan thân thể ngươi sẽ không bị gì."
Tần Tĩnh Nghi: "....."
Một người chưa bao giờ bắn cung, nói mình bắn rất giỏi, chơi trò gì vậy!
Nàng ta muốn nhân cơ hội này gϊếŧ mình đi!
Tần Tĩnh Nghi không muốn lên.
Nàng ta muốn về nhà.
Nhưng về nhà thì không có khả năng.
Tần Tĩnh Nghi để trái cây lên đầu, đứng ở xa xa, cả người không nhịn được mà phát run.
Linh Quỳnh cầm cung tên, đứng ở một khoảng cách nhất định, cài tên, kéo cung, động tác có vài phần chuyên nghiệp.
Linh Quỳnh giữ tư thế đó vài giây, đột nhiên buông tay.
Linh Quỳnh gọi Tần Tĩnh Nghi: "Muội muội, ngươi từ từ đã, ta phải giữ sức lực, cây cung này khó kéo quá."
Sắc mặt Tần Tĩnh Nghi trắng bệnh, còn run rẩy hơn vừa nãy.
Vừa rồi nhìn thấy bộ dạng của nàng ta, còn tưởng nàng ta biết.
Bây giờ lại nói một câu như vậy, hy vọng của Tần Tĩnh Nghi tan vỡ "răng rắc."
Trần Tế Tuyết cố gắng nhịn cười, nếu bây giờ không có Quân Hành Ý ở đây, bọn họ rất muốn cười to lên.
Tần Tĩnh Nghi bây giờ vô cùng chọc cười người khác.
Linh Quỳnh vẫy vẫy tay, lại kéo cung.
Quân Hành Ý cũng không thèm nhìn ai, xoay ly rượu trong tay, như không để ý.
Soạt----
Tên xuyên qua không khí.
"A!"
Tần Tĩnh Nghi nhịn không được hét lên, trực tiếp ngồi xổm xuống.
Tên cắm vào tấm bia ngắm đằng sau.
Quân Hành Ý nâng chén rượu xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú: "Ngay cả như thế cũng không làm được, ngươi giữ lại chân làm gì?"
Tần Tĩnh Nghi sợ tới mức nhanh chóng đứng lên, nhưng bởi vì chân vẫn còn mềm nhũn, một hồi lâu sau người mới đứng lên được.
Tần Tĩnh Nghi nhìn thấy Linh Quỳnh cười, sau đó cầm một mũi tên cài vào dây cung, lại kéo căng.....
Trái tim Tần Tĩnh Nghi nhảy ra ngoài, bóng dáng tử thần như treo trên đỉnh đầu cô ta.
Thứ trên đỉnh đầu nàng ta không giống trái cây nữa, mà giống như một nhát chém.
Soạt----
Mũi tên bay qua mặt Tần Tĩnh Nghi, bắn lên mặt bia ngắm, khoảng cách từ đó đến trái cây hơi lệch một chút.
Tần Tĩnh Nghi không dám động đậy, nước mắt cũng không kìm được, trào ra ngoài, khóc lớn.
....
Linh Quỳnh tổng cộng sử dụng năm mũi tên, mũi tên thứ nhất bị Tần Tĩnh Nghi tránh nên không tính.
Ba mũi tên sau theo thứ tự đều bắn trên đỉnh đầu và hai bên Tần Tĩnh Nghi, giống như bay qua sát thân thể cô ta, tạo thành một hình tam giác.
Mũi tên cuối cùng mới trúng trái cây trên đỉnh đầu Tần Tĩnh Nghi.
Quân Hành Ý xác thật nghe Linh Quỳnh nói nàng rất thông thạo, thì nàng thông thạo thật.
Tuy rằng nàng không bắn trúng chính giữa trái cây, nhưng cho dù là mấy mũi tên bắn trật cũng không phải ai cũng làm được.
Quân Hành Ý vẫy vẫy tay, nhưng không nói gì: "Dẫn đi trước đi."
Tần Tĩnh Nghi bên kia mềm nhũn té xuống đất, lớp trang điểm trên mặt toàn nước mắt.
Cả người đều vô cùng chật vật, nhưng Quân Hành Ý lại không để cô ta đi, còn bắt cô ta tiếp tục biểu diễn tài nghệ.
Tần Tĩnh Nghi làm sao mà còn sức lực để biểu diễn tài nghệ.
Cuối cùng bị người ta kéo đi.
....
....
Linh Quỳnh bị kéo đến một căn phòng, trong đó có giấy bút, yêu cầu nàng viết một bài thơ, viết xong mới có thể ra ngoài.
"????"
Cửa phòng bị đóng lại, cả căn phòng đều trở nên yên lặng.
Linh Quỳnh đi đến trước mặt bàn, trên đó chỉ có giấy Tuyên Thành và bút mực, trừ cái đó ra thì không còn gì nữa.
Con trai đang chơi trò gì vậy?
Không bắt nạt mấy đại thần được, vậy thì qua bắt nạt nhóm thiên kim sao?
Linh Quỳnh ngồi xuống, cầm bút lên viết ba chữ Quân Hành Ý.
"Viết tên của trẫm, chính là đại nghịch bất đạo."
Linh Quỳnh quay đầu lại, nhìn thấy Quân Hành Ý đứng đằng sau, một bên cánh cửa mở ra.
"Vậy thì bệ hạ muốn phạt ta sao?"
Quân Hành Ý nheo mắt, đôi môi mím lại: "Phạt."
.....
"Bệ hạ, ta nói cho người một tin tốt, người muốn nghe không?"
Quân Hành Ý nhìn tiểu cô nương đang ôm cổ mình, không thèm để ý tin tức của nàng vào lòng: "Tin tức gì tốt?"
Linh Quỳnh bĩu đôi môi nhỏ nhắn của cô.
Quân Hành Ý bật cười, hôn cô một chút: "Được rồi, nói đi."
Linh Quỳnh rút một quyển sách dày trong lồng ngực ra, cô lật đại một tờ, đưa cho Quân Hành Ý xem.
Quân Hành Ý nhìn qua, ánh mắt không thèm để ý lập tức thay đổi.
Hắn theo bản năng nhận lấy.
Tiểu cô nương đóng sách lại, ôm vào trong ngực.
Quân Hành Ý nhìn nàng.
"Đây chính là vật vất vả lắm ta mới kiếm được, sao bệ hạ có thể dễ dàng cầm đi như vậy?"
Quân Hành Ý: "Muốn cái gì?"
"Muốn bệ hạ."
"Đổi một cái khác." Quân Hành Ý nói xong thì dừng lại một chút: "Bây giờ không được."
"....." Linh Quỳnh giữ quyển sách trong lòng, một lúc lâu sau mới nói: "Ta muốn vàng."
"Nàng lấy nhiều vàng như vậy để làm gì?"
"Người không cho à?" Nếu không có sự suиɠ sướиɠ khi được làm hôn quân, thì chúng ta có thể có được sự suиɠ sướиɠ của giàu có!
Không thể làm việc không công!
"...." Quân Hành Ý nghiến răng: "Cho"
Linh Quỳnh đưa sách cho hắn, Quân Hành Ý vừa đụng đến quyển sách, nàng lại lấy trở về, nghiêng người hôn hắn.
Sự kiên nhẫn của Quân Hành Ý rất nhanh đã đến giới hạn.
Nhưng tâm trạng không kiên nhẫn lại chậm rãi bị rút đi, ôm chặt người trong lòng.
Quân Hành Ý xấu xa ngửa ra đằng sau, tiểu cô nương đuổi theo hắn, cuối cùng nàng thật sự tức giận, nhẹ nhàng gọi tên hắn: "Bệ hạ...."
Trái tim Quân Hành Ý đập nhanh hơn vì tiếng gọi kia, giữ gáy của tiểu cô nương, hôn nghiêm túc một lúc.
Linh Quỳnh rất vui vẻ, lúc này mới đưa quyển sách cho hắn.
Quân Hành Ý nhanh tay lật thử vài tờ, đây là một quyển sổ sách, bên trong ghi những cái tên hắn rất quen thuộc, là tất cả những người mà hắn nghi có quan hệ với Lữ thái phó.
Trước kia hắn không có chứng cứ để chứng minh.
Nhưng mà quyển sổ sách này....
"Sao nàng lấy được nó?"
"Người đoán đi."
"Làm sao mà trẫm đoán được." Quân Hành Ý đóng sách lại: "Nàng luôn luôn có thể làm trẫm ngạc nhiên."
"Vậy ta có phải là tiểu phúc tinh* của bệ hạ không?"
*Phúc tinh: Ngôi sao may mắn
"Tiểu phúc tinh nên suy nghĩ gì để viết cái này đi." Quân Hành Ý chỉ chỉ giấy Tuyên Thành trên bàn, phát huy đến cực hạn bốn chữ lạnh lùng vô tình: "Phải nộp đấy."
"....."
"Nàng định viết gì?"
Linh Quỳnh nằm trong lòng Quân Hành Ý, cầm bút, thấm mực viết chữ.
Chữ viết của nàng và con người nàng không giống nhau, không có sự ngoan ngoãn, chỉ thể hiện ra sự kiêu kỳ tùy ý khắp mọi nơi.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~