(Quyển 2) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 230

Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Thái giám và cung nữ trong đại sảnh không biết nhận được mệnh lệnh của ai cũng lục tục đi ra ngoài.

Toàn bộ trên dưới đại điện chỉ có ánh nến thiêu đốt, khi thì là những âm thanh nổ "đùng đùng".

Lữ thái phó buông chén rượu xuống, nói: "Bệ hạ, gần đây vi thần có một vò rượu ngon, biết bệ hạ thích rượu nên vi thần cố ý dâng lên cho bệ hạ."

Lữ thái phó phất tay.

Lập tức có người từ bên ngoài đem vào một vò rượu.

"Bệ hạ uống thử một chút không?"

Quân Hành Ý vẫn dựa vào ghế rồng như cũ, nhìn chằm chằm vào người dâng rượu lên.

Người nọ đứng phía dưới bậc thang, quỳ xuống, đưa khay, nâng lên...

"Lữ thái phó muốn gϊếŧ trẫm sao?"

"Bệ hạ nói quá rồi, ngài là bệ hạ, mãi mãi sẽ là vậy." Lữ thái phó tự mình rót một ly rượu: "Rót rượu cho bệ hạ."


Tiểu Kim đứng ở một bên run cầm cập, Lữ thái phó trực tiếp vậy sao?

Rượu được đưa đến trước mặt Quân Hành Ý, rượu trong như nước, có một mùi rượu thoang thoảng.

Ánh mắt Quân Hành Ý rũ xuống, nhìn ly rượu trên bàn, không nhúc nhích.

Lữ thái phó bên kia đã uống hết hai chén rượu, lúc đang chuẩn bị uống chén thứ ba, ông ta nhìn Quân Hành Ý: "Bệ hạ đang chờ Tạ thừa tướng sao?"

Bàn tay trong ống tay áo Quân Hành Ý siết chặt tay cầm trên ghế.

Lữ thái phó nở nụ cười: "Bệ hạ không cần chờ nữa, trước khi trời sáng Tạ thừa tướng sẽ không trở về đâu."

Lòng bàn tay Tiểu Kim đổ mồ hôi lạnh.

Lữ thái phó biết hôm nay Tạ thừa tướng rời kinh sao?

Vậy hôm nay bọn họ....

....

Quân Hành Ý nhìn tất cả mọi người trong cung, Lữ thái phó đang ngồi ở dưới, bình tĩnh lạnh nhạt.


Trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng đáy lòng vẫn không khỏi bi thương cho chính mình.

"Bệ hạ thật sự cho rằng dựa vào cái sổ sách kia, có thể xúi giục bọn họ sao?" Lữ thái phó thở dài: "Bệ hạ vẫn còn quá ngây thơ rồi."

"Ngài nhìn một lần xem trong những người bên ngoài có ai nghe theo ngài?"

Gân xanh trên mu bàn tay Quân Hành Ý nổi lên, đáy lòng giống như thủy triều dâng lên, đôi mắt giống như dã thú.

Hắn biết phần thắng của mình không lớn, nhưng không ngờ lại thấp như vậy.

Không có một ai là người của hắn ở đây.

Những năm gần đây, Lữ thái phó dường như đã nuôi nhốt hắn như một con sủng vật, nâng hắn lên ngôi vị hoàng đế cao nhất.

Muốn cái gì thì cho cái đó, nhưng không được vượt quá ranh giới.

Thật may.....

May là nàng đi rồi.

Lúc này Quân Hành Ý chỉ còn một niềm hạnh phúc duy nhất.


"Xin bệ hạ uống chén rượu kia." Lữ thái phó cao giọng.

Ly rượu đó không phải rượu độc, nhưng Quân Hành Ý không biết bên trong có gì.

Tiểu Kim bị người khác đè lại, người của Lữ thái phó bước đến, một trái một phải giữ hắn trên ghế rồng.

Chén rượu kia bị đưa đến trước mặt hắn.

"Buông ra! Tự trẫm uống!" Quân Hành Ý thấp giọng nói một tiếng.

Lữ thái phó hạ tay xuống, những người đang giữ Quân Hành Ý đều lui ra, trong đó có một người cung kính dâng ly rượu lên.

Ánh mắt Quân Hành Ý nhìn về phía Lữ thái phó, nặn ra vài chữ từ kẽ răng: "Nếu ngươi không gϊếŧ trẫm, sớm muộn gì ngươi cũng phải hối hận."

Lữ thái phó nở nụ cười, vẫn là bộ dáng phong vân khinh đạm: "Sao vi thần dám làm tổn thương bệ hạ."

Quân Hành Ý cười một tiếng, đưa tay cầm lấy ly rượu.
"Bệ hạ -------"

Tiểu Kim thốt lên một tiếng sợ hãi, cùng với âm thanh lưỡi dao sắc bén xuyên qua không khí.

Ly rượu bị mũi tên bắn trúng, xuyên qua lòng bàn tay người đang cầm ly rượu, một vài giọt máu ấm áp văng lên trước ánh mắt Quân Hành Ý.

Cửa điện bị người khác đá văng ra, Tần Thắng dẫn theo quân đội nối đuôi nhau vào, giọng nói giận dữ vang khắp đại điện: "Lữ thái phó, ông thật to gan!"

Máu rơi từ mắt, nhiễm đỏ cả thế giới của Quân Hành Ý.

Ở chính giữa màu máu, hắn nhìn thấy tiểu cô nương bước từ ngoài cửa vào, trong tay cầm một bộ cung tên, đi từng bước bình tĩnh.

Tim Quân Hành Ý từ trước đến nay chưa từng đập nhanh như vậy, âm thanh kia còn làm màng nhĩ có chút đau.

Lúc này Lữ thái phó đã đứng lên, nhìn ra ngoài cửa.

Tần Thắng....

"Tần tướng quân, vi thần chỉ đang nói chuyện cùng bệ hạ, sao ngươi lại đột nhiên xông vào?"
"Nói chuyện mà vây nơi này đến chật như nêm cối sao?" Tần Thắng chỉ vào Lữ thái phó: "Rất muốn hỏi ý của Lữ thái phó là gì."

Linh Quỳnh đưa cung tên giao cho người khác, bước vào trong điện theo những chỗ không người.

Có người giơ kiếm ngăn nàng lại.

Tiểu cô nương cười đơn đơn thuần: "Ta muốn đi gặp bệ hạ, có thể làm phiền ngươi một chút được không?"

Kiếm trong tay người nọ buông xuống.

Những người còn lại trong điện dường như đột nhiên không ai dám cản cô lại.

Vẻ mặt Lữ thái phó lộ ra vẻ khiếp sợ, thấy nàng giẫm lên bậc thang, bước lên trên cao, nhẹ nhàng ôm chặt nam nhân ngồi trên ghế rồng.

Lữ thái phó nhìn về phía mấy người vừa rồi, bọn họ đều đứng đơ tại chỗ, ánh mắt vô thần giống như bị mất linh hồn.

"Bắt lấy nàng ta." Lữ thái phó lấy lại tinh thần, tiếp tục phân phó cho những người còn lại trong điện.
Người đứng gần nhất lập tức hành động, nhưng lúc hắn vừa mới tới gần lại người ngăn hắn lại.

Người kia vốn nên là đồng bọn của họ, lúc này lại cầm kiếm hướng vào nhau.

Tuy đánh nhau nhưng không ảnh hưởng gì tới phía trên.

Hai người lúc trước giữ Quân Hành Ý, bây giờ lại giống như đang canh giữ cho thần, một trái một phải đứng phía trên.

"Bệ hạ, ông ta không làm người bị thương chứ?" Linh Quỳnh ngồi xổm xuống, ngửa đầu lên nhìn Quân Hành Ý.

"Nàng...."

"Ta đưa đội quân mang đến cho bệ hạ đây." Linh Quỳnh nắm tay hắn, bỏ hổ phù vào trong lòng bàn tay: "Quân đội sẽ nghe theo lệnh của bệ hạ."

Hổ phù còn chút độ ấm, nằm trong lòng bàn tay hắn, hơi hơi nóng lên.

"Nàng... sao nàng lấy được nó?" Thứ hổ phù này sẽ luôn luôn được cất giữ vô cùng nghiêm ngặt, sao dễ dàng bị người khác lấy cắp như vậy.
"Lữ thái phó là người tốt, ông ta cho ta mượn." Linh Quỳnh chụp danh xưng "người tốt" lên đầu Lữ thái phó.

"???" Hắn tin cái quỷ.

"May mắn là bọn họ nhận ra phù nên không đi theo người khác, bằng không ta không thể tới đây được." Linh Quỳnh nhỏ giọng nói: "Bệ hạ phải bồi thường cho ta."

".....Được" Giọng Quân Hành Ý hơi khàn khàn: "Nàng muốn gì trẫm cũng cho nàng."

...

Người ở bên ngoài của Lữ thái phó đều đã khuất phục, lúc này chỉ còn lại mấy người trong cung điện thôi.

Hôm nay Lữ thái phó cũng chưa muốn bức vua thoái vị, ông ta không ngờ mới cản được một Tạ thừa tướng, bên này lại lòi ra thêm một Tần Thắng.

Thái độ trước kia của Tần Thắng rõ ràng chính là mặc kệ.

Bằng không ông ta cũng không dễ dàng giao binh quyền ra như vậy.

Nhưng mà hôm nay ông ta lại xuất hiện ở đây....
Vì sao Tần Thắng xuất hiện ở đây?

Rốt cuộc Tần Thắng cũng đã làm tướng quân nhiều năm rồi, có uy danh cao trong quân doanh, có người nhận ra Linh Quỳnh truyền tin tức cho Tần Thắng.

Cho nên vừa đi được giữa đường, Tần Thắng liền chặn cô lại.

Bởi vì con gái mình đã làm chuyện này, cho dù Tần Thắng không muốn nhúng tay vào cũng không còn đường lui.

Cho nên ông ta mới mang binh lính vào cung.

Tất nhiên chủ yếu vẫn do trong tay Linh Quỳnh có chứng cứ then chốt để lật đổ Lữ thái phó, bằng không ông cũng chỉ có thể trói Linh Quỳnh đem về phủ.

Lữ thái phó bị người áp giải đến giữa cung.

"Các ngươi làm phản sao?" Lữ thái phó giãy dụa: "Hổ phù trong tay ta, sao các ngươi có thể nghe lệnh người khác!"

Linh Quỳnh đứng dậy, lấy vò rượu trên bàn, rót một ly rượu, tự mình bưng xuống.
"Thái phó nói hổ phù ở đâu?"

Hôm nay, Lữ thái phó rốt cuộc vẫn sợ hôm nay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên luôn đem theo hổ phù bên người.

Lữ thái phó lấy hổ phù ra, giơ lên cao: "Hổ phù ở đây."

Mọi người: "....."

Lữ thái phó cảm thấy mọi người xung quanh nhìn ông ta như một tên ngốc.

Ông ta lại nhìn về phía tay mình, thứ cầm trong tay nào phải hổ phù, chỉ là một cục đá giống hổ phù.

Tiểu cô nương chuyển ly rượu lên, nhẹ giọng nói: "Lữ thái phó nhìn có vẻ không tỉnh táo lắm, không bằng uống một ly rượu cho đầu óc tỉnh táo đi."

-----------Vạn vật đều có khoảng cách-----------

Tiểu tiên nữ: Không bằng ném vé tháng cho đầu óc tỉnh táo đi?

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bình Luận (0)
Comment