(Quyển 2) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 234

Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Linh Quỳnh kéo thanh tiến trình ra, phía dưới trang chủ 'đổi thẻ người yêu' kia đã có một ngàn đạo cụ thiên kim cầu.

Để dành lâu như vậy, mới được có một chút....

【...... 】Vậy thì trách ai? Khi cô rút xong thẻ chính, chỉ cần mục tiêu nhân vật không có chuyện gì lớn, cô có thể không cần rút thẻ phụ thì không rút, keo kiệt bủn xỉn đến mức vắt cổ chày ra nước.

Linh Quỳnh nhấn xuống phía dưới.

[Chúc mừng nhận được mảnh nhỏ thần bí x3]

Đôi mắt Linh Quỳnh sáng ngời, không phải cố định chứ?

[Đúng vậy nha tình yêu, sẽ ngẫu nhiên từ 1-10 nhé~] Lấp Lánh không quên khoe khoang [Chúng tôi là một trò chơi có nhân tính]

Linh Quỳnh: "....." Nhân tính? Nhân tính dựa vào may mắn sao? Nói không chừng con chó chết này còn ngầm điều chỉnh xác suất ở sau lưng, cũng không biết có nhân tính ở chỗ nào.


Sau khi các mảnh nhỏ được phân tán ra, không có nối liền với nhau, không có gì đẹp.

Linh Quỳnh liếc mắt nhìn tiến độ của đạo cụ, thế mà lại không tăng, vẫn là một ngàn.

[Tình yêu, ta cũng không nói nó sẽ tăng lên]

[Bởi vì lần đầu có ưu đãi cho nên mới có 100]

Linh Quỳnh: "....."

Được rồi, đoạn trước đều là cô đoán theo thiết lập của cái trò chơi nát này, đúng thật là Lấp Lánh chưa từng nói qua.

"Cho nên ta còn chưa thể ra khỏi trò chơi sao?"

[....] Lấp lánh ho khan một tiếng [ Ta rất xin lỗi vì sự bất tiện này, cho nên sẽ cho cô một cơ hội có đặc quyền, cô có thể tự lựa chọn loại phó bản mà cô muốn đến.]

Linh Quỳnh: "!!!"

Ba ba dễ bị hối lộ như vậy sao?

Giây tiếp theo.

"Huyết tộc." Huyết tộc siêu đẹp trai!!

【Được, liền chuẩn bị cho cô.】

Trăng tròn trên bầu trời đen nhánh, xa xa dường như có tiếng sói tru, lúc gần lúc xa, đêm lạnh ướt sũng, xuyên qua làn da của con người.


Lúc này Linh Quỳnh đang nằm trong rừng.

Dưới thân là bùn đất mềm xốp, hình như trên người cô còn có vết thương, có hơi đau.

"Nhanh lên!"

"Tôi không chạy nổi nữa..."

Linh Quỳnh vừa mới bò dậy, liền nghe thấy âm thanh.

Trong rừng sâu có người.

Nghe không ra có mấy người, nhưng bước chân hoảng loạn, dường như có thứ gì đó đang truy đuổi bọn họ.

Linh quỳnh đứng dậy, vòng đến sau một thân cây.

Rất nhanh liền có bóng người chạy ra từ sâu trong rừng, tổng cộng có năm người, ba nam, hai nữ, tuổi cũng không lớn lắm, còn mặc .......đồng phục.

Linh Quỳnh cúi đầu nhìn quần áo của mình, đồng phục giống với đồng phục của mấy người kia.

Bạn học?

Mặc dù có suy đoán này, nhưng Linh Quỳnh vẫn không đi ra ngoài.

Lần này cô biết phó bản này là gì, huyết tộc...

"A...."

Một nữ sinh té xuống.


Nhưng bạn học đi phía trước cũng không dừng lại.

"Tiểu Nhụy, cô mau đứng lên!" Có người khóc nức nở lên, nhưng không ai dừng lại, cũng không ai quay đầu lại kéo nữ sinh kia lên.

Nữ sinh kia bị trẹo chân, hoàn toàn không đứng dậy được, chỉ có thể khóc lóc cầu xin những người phía trước cứu cô ta.

Phía sau trong rừng dường như còn có âm thanh.

Cô nữ sinh Tiểu Nhuỵ kia hoảng sợ quay lại nhìn, bàn tay chống mặt đất lui về sau, thẳng đến khi đụng vào một cây đại thụ, bị bắt dừng lại.

Bóng đen trong rừng sâu bay vút tới....

....

Trời vừa hửng sáng, Linh Quỳnh bước ra khỏi bụi cỏ khô, cách đó không xa nhìn thấy một tòa nhà được xây theo phong cách châu Âu.

Khu rừng rậm này và tòa nhà kia chỉ cách nhau một con suối nhân tạo.

Hai bên suối trồng đầy hoa tường vi, khí thế bừng bừng, không khí dường như cũng tràn ngập hương thơm của hoa tường vi.
Phía sau cô là rừng rậm âm u, mang một cảm giác không lành.

Cơ thể này của cô tên là Hứa Phất Tận.

Vi diện này lấy bối cảnh là loài người biết đến sự tồn tại của huyết tộc, bọn họ chung sống hòa bình với nhau.

Vi diện này nam chính là huyết tộc, nữ chính là đứa trẻ được sinh ra giữa người và huyết tộc, chỉ có một nửa huyết thống của huyết tộc.

Tuy huyết tộc chung sống hòa bình với loài người, nhưng lại cấm huyết tộc và loài người lấy nhau.

Thế nhưng lại có một số người không chịu được dụ hoặc, phá vỡ quy tắc.

Nội dung vở kịch này đại khái là nam nữ chính đánh vỡ quy tắc thông thường, trải qua vô số thử thách lung tung rối loạn, cuối cùng ở bên nhau tạo thành một câu chuyện xưa.

Đáng tiếc... nữ chính lại chết giữa đường.

Nguyên chủ nhập học vào một học viện quý tộc có tiếng, học phí vô cùng đắt đỏ. Trong nhà coi như cũng có chút tiền, nhưng vài năm nay làm ăn không tốt lắm, vẫn luôn xuống dốc.
Nguyên chủ cũng không biết tại sao cha mẹ mình lại cứ kiên trì cho mình học ở trường này.

Cô muốn học ở trường khác, như vậy cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho gia đình.

Nhưng người trong nhà lại không đồng ý, nhất định phải tạo điều kiện cho cô học trong trường này.

Cho đến khi-----

Nguyên chủ nhận được một đơn thông báo.

Trên đó viết cô được trở thành "ứng cử viên".

Ngay từ đầu cô cũng không hiểu "Ứng cử viên" gì, cho đến khi cô được đưa đến khu rừng đối diện trường.

Một số huyết tộc sẽ giao dịch với nhân loại, huyết tộc phải giúp đỡ nhân loại hoàn thành một tâm nguyện, đổi lại nhân loại cũng phải trả một cái giá tương đương.

Cô lại trở thành "cái giá" kia.

Nếu nữ chính không chết, nguyên chủ sẽ được cứu bởi nữ chính đi cùng mình.

Đáng tiếc nữ chính đã chết trên đường, nguyên chủ cũng không may mắn như vậy.
'Ứng cử viên' cùng tiến vào với nguyên chủ vì để mình có thể chạy trốn mà không tiếc hy sinh nguyên chủ nhìn qua có vẻ yếu kém này.

Lần đó nguyên chủ không chết, mà chỉ ngất xỉu.

Sau đó, trên đường chạy trốn nguyên chủ đã làm bị thương một huyết tộc.

Rồi nguyên chủ bị bắt lại, chết cực kì thảm.

Nhóm người mà lúc trước cô nhìn thấy trong rừng, chắc là nhóm ứng cử viên.

Nhưng nhóm ứng cử viên này... có chút kỳ quái.

Sau khi nguyên chủ bước vào rừng mới biết được một phần từ trong miệng của các ứng cử viên.

Linh Quỳnh nhìn về hướng tòa nhà kia.

Bên kia chính là trường học mà nguyên chủ theo học.

Đại bộ phận huyết tộc cũng không thân thiện, bọn họ khinh thường sinh mệnh yếu ớt của nhân loại, rồi lại mơ ước mỹ vị máu tươi của nhân loại.

Huyết tộc cấp thấp có thể không để ý đến quy tắc, tùy tiện săn bắn, trực tiếp trở thành đào phạm bị người đuổi gϊếŧ.
Nhưng huyết tộc cấp cao không thể.

Nhưng bọn họ lại có biện pháp khác.

Tỷ như cái giao dịch "ứng cử viên", người tình ta nguyện.

Linh Quỳnh giật giật khóe miệng, đi theo mép cây cầu cũ kỹ.

Trường học đang trong giờ học, sân trường trống rỗng.

Linh Quỳnh quay về ký túc xá của nguyên chủ, trước tiên tắm rửa một cái, sau đó thay quần áo sạch sẽ.

Cô tìm được trên bàn của nguyên chủ cái đơn thông báo kia.

Nội dung trên đó rất ngắn.

Hứa tiểu thư thân mến:

Ánh trăng vì ngài mở ra nhạc dạo, đến từ cổ xưa ngâm xướng, triệu hoán ngài trở thành chờ tuyển giả.

Ánh trăng mở ra nhạc dạo vì người, ngâm khúc ca cổ, triệu hoán người thành "ứng cử viên".

----Sủng nhi của bóng đêm.

Lúc đầu nguyên chủ còn tưởng đây là trò đùa dai, không để trong lòng.

Sau đó là đêm qua, lúc cô tỉnh lại đã phát hiện bản thân mình ở trong rừng rậm, bên cạnh là mấy người bạn học giống cô.
Bọn họ trao đổi tin tức rồi biết được, bọn họ đều đã nhận được đơn thông báo kia.

Cạch----

Cửa ký túc xá bị mở ra, một nữ sinh mặt tròn bước vào, cô ta nhìn thấy Linh Quỳnh, có hơi kinh ngạc.

"Ủa, Tiểu Tận, không phải cậu bị bệnh sao?"

"Khỏe rồi." Linh Quỳnh cất đơn thông báo vào ngăn bàn, nở nụ cười ngoan ngoãn với nữ sinh.

Có người còn xin nghỉ cho cô...

"Nhanh như vậy sao? Giáo viên nói cậu phải nghỉ vài ngày..." Nữ sinh có khuôn mặt tròn nói thầm, nhưng cũng không nghĩ nhiều: "Vậy cậu có đi học không?"

Linh Quỳnh: "Tớ muốn ngủ thêm một lát."

"Cũng được, vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe nhé." Nữ sinh mặt tròn quay về lấy chút đồ, lúc cô ấy tìm được đồ: "Tớ đi trước, chút nữa mua cơm về cho cậu, cậu đừng ra ngoài, lỡ đâu lại bị nặng hơn."

"Cảm ơn"

"Khách sáo gì chứ."
Cửa ký túc xá đóng lại, khôi phục sự im lặng.

Vẻ tươi cười trên mặt Linh Quỳnh thu lại, ai xin phép nghỉ giả cho nguyên chủ, coi cô là "cái giá" để trả cho cha mẹ sao?

——Vạn vật đều có khoảng cách——

Vé tháng a, các tình yêu, bỏ phiếu đi~~~

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bình Luận (0)
Comment