Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Linh Quỳnh đi ra từ trong phòng, Phong ca vẫn đứng ở phòng khách.
"Phất Tẫn tiểu thư, chuyện hôm nay tôi sẽ báo cho tổng bộ."
"À." Linh Quỳnh không thèm để ý.
Cô và chi nhánh nhiều lắm cũng chỉ tính là quan hệ hợp tác, không phải quan hệ cấp trên cấp dưới.
Danh sách ứng cử viên của nguyên chủ không thích hợp, mà chi nhánh cũng phát hiện ra một ít manh mối.
Thời gian dài như vậy Huyết thành không có người quản sự cũng không phải bởi vì không cử người xuống được.
Người quản sự trước đó từ chức cũng không phải vì lý do cá nhân.
Mà là chết...
Chi nhánh nhỏ của ngân hàng tại Huyết thành có vấn đề, còn có một số nguyên nhân nội bộ không thể nói, cho nên mới chậm chạp không có ai đến.
Linh Quỳnh đồng ý giúp bọn họ điều tra rõ ràng chuyện này, bọn họ sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho cô, đương nhiên, cô cũng phải thực hiện nhiệm vụ của người quản sự trong thời gian này.
Nếu không phải quan hệ cấp trên cấp dưới, chỉ cần cô không gây ra phiền phức quá lớn, tự nhiên cũng không cần phải sợ.
Linh Quỳnh không sao cả, Phong ca cũng không nói gì.
Linh Quỳnh cũng không thèm để ý thái độ của hắn, đi dạo hai vòng trong phòng, hỏi hắn: "Anh có biết vì sao lại có nhiều người nhắm vào Hạ Di Dạ như vậy không? "
"Hạ Di Dạ là huyết tộc thuần huyết."
"Cho nên?"
Phong ca: "Máu của huyết tộc thuần huyết rất trân quý, đối với Huyết tộc mà nói là thuốc bổ không tồi. "
Linh Quỳnh đã hiểu.
Thân phận huyết tộc thuần huyết tôn quý, sẽ không ai đánh chủ ý lên những Huyết tộc này.
Nhưng hiện tại có một con Huyết tộc thuần huyết nghèo túng, tự nhiên sẽ có người ngấp nghé...
Phong ca thuận tiện đem tư liệu tra được về Hạ Di Dạ giao cho Linh Quỳnh.
Phụ thân Hạ Di Dạ bởi vì phạm sai lầm, mất đi địa vị quý tộc, liên lụy đến Hạ Di Dạ.
Khi bị giáng chức làm thường dân, Hạ Di Dạ còn mất đi thiên phú đáng tự hào của mình.
Bây giờ hắn cũng giống như Huyết tộc bình thường, thậm chí là so với một vài Huyết tộc bình thường nhưng mạnh hơn một chút còn không bằng.
"Sai lầm gì?"
Phong ca lắc đầu: "Bí mật của Huyết tộc, không tra được. "
Người trong Huyết tộc chỉ biết ông ta phạm sai lầm, nhưng sai lầm gì, cũng không ai rõ.
Bất quá Huyết tộc chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, lời của kẻ mạnh chính là chân lý.
Bọn họ không quan tâm bạn đã phạm phải sai lầm gì, chỉ biết bây giờ bạn yếu, có thể bắt nạt.
"Được, anh trở về trước đi."
Phong ca nhìn về phía phòng ngủ: "Cậu ta..."
"Trong lòng tôi biết rõ."
"Được." Phong ca nói: "Có việc cứ gọi tôi. "
Phong ca ở ngay cạnh cô, nếu xảy ra chuyện gì có thể nhanh chóng chạy tới.
...
Loảng xoảng—
Linh Quỳnh nghe thấy động tĩnh liền ngồi dậy từ ghế sô pha, quay đầu liền thấy có bóng người đứng cách đó không xa.
Linh Quỳnh bật đèn lên.
Hạ Di Dạ đứng bên cạnh giá sách, ngón tay nắm chặt vào cái giá bên cạnh, bởi vì dùng sức mà có thể nhìn thấy gân xanh nổi trên mu bàn tay.
Vừa rồi hẳn là do đụng phải giá sách nên tạo ra thanh âm.
"Sao lại ra đây?" Linh Quỳnh đứng dậy, vội vàng đỡ hắn đến ngồi xuống ghế sô pha.
"Nước."
Linh Quỳnh rót một ly nước đưa cho hắn, Hạ Di Dạ một hơi uống hơn phân nửa ly.
"Mấy giờ?"
"Ba giờ sáng."
Hạ Di Dạ buông ly nước xuống, lưng hơi dựa vào sô pha, gương mặt vốn đủ để làm cho người ta thần hồn điên đảo, lúc này lộ ra một cỗ suy yếu.
Nhưng mà dù như vậy, hắn vẫn đẹp.
Có một loại vẻ đẹp suy yếu.
Cánh môi hắn hơi nhếch lên, hơi thở có chút bất ổn, chỉ nghe hắn thở dốc phảng phất có thể mặt đỏ tai hồng.
"Ca ca, anh không sao chứ?"
Hạ Di Dạ rất không tốt.
Hạ Di Dạ chống ghế sô pha, cố gắng đứng dậy: "Tôi phải đi đây. "
Hắn còn chưa đứng vững, hai chân nhũn ra, lại ngã xuống sô pha, Linh Quỳnh bởi vì đưa tay đỡ hắn, nương theo động tác của hắn, nhào về phía hắn một chút.
Mùi hương ngọt ngào của nhân loại trong nháy mắt ập tới.
Cổ của thiếu nữ trắng như tuyết lại thon dài xinh đẹp, hắn phảng phất có thể nghe thấy tiếng động mạch nhảy lên dưới lớp da kia.
Hạ Di Dạ ấn cánh tay Linh Quỳnh, khí lực lớn đến mức Linh Quỳnh hít phải một ngụm khí lạnh.
Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Di Dạ, liếc mắt một cái liền lạc vào trong con ngươi màu xanh biếc như hồ nước trong veo của thiếu niên.
Đôi mắt kia u ám thâm thúy, giống như ẩn giấu một con dã thú hung mãnh nào đó, chỉ chực chờ chạy ra cắn đứt cổ người.
Hạ Di Dạ không hề báo trước kéo người lại gần.
Cúi đầu cắn vào cổ thiếu nữ, răng nanh sắc bén đè lên da, hơi dùng sức là có thể đâm thủng, chạm đến dòng máu tươi ngon kia.
Hơi thở của Hạ Di Dạ nặng nề.
"Ca ca, không sao, anh uống đi." Con mồi bị hắn bắt cũng không chạy, ngược lại dang tay ôm lấy hắn, thanh âm nhẹ nhàng trấn an.
Hạ Di Dạ nếm được dòng máu tanh ngọt, trượt xuống theo cổ họng khát khô của hắn, thấm vào nội tâm.
Hạ Di Dạ cái gì cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng chính hắn đang nuốt vào.
"Ca ca. Đau. "
Trong không gian yên tĩnh, Hạ Di Dạ lại hoảng hốt nghe thấy một vài âm thanh.
Lý trí trở về trong nháy mắt.
Hắn mạnh mẽ rút ra, Linh Quỳnh không hề phòng bị, trực tiếp ngã xuống đất, trán đụng vào bàn trà.
"..." Ta X!! Đmm!!
Cho con yêu uống máu, con còn đẩy ngã ba ba! !
Quá đáng!
Linh Quỳnh bị đụng đến ngốc, đầu đau đến co rút, còn có chút choáng váng.
Hạ Di Dạ nghe thấy thanh âm 'rầm rầm' mới phản ứng lại, hắn đứng tại chỗ, mặt căng cứng, muốn đỡ lại không dám.
Linh Quỳnh chống thảm, sờ cổ một cái.
Vừa rồi Hạ Di Dạ cắn rất sâu, lúc này máu ra còn đang chảy ra ngoài, đè ép cũng không ngừng được.
Linh Quỳnh ngẩng đầu nhìn Hạ Di Dạ, thanh âm phát run: "Ca ca, máu không ngừng chảy. "
Ngón tay Hạ Di Dạ run rẩy, kéo cô dậy, để cô ngồi trên sô pha.
"Xin lỗi."
Hắn quỳ xuống đất, tiến lại gần, cắn cổ cô lần nữa.
Bất quá lần này không lộ ra răng nanh.
Hạ Di Dạ khắc chế xúc động muốn hút máu, giúp cô cầm máu, lại liếm sạch máu gần vết thương. Nhưng bởi vì vừa rồi máu chảy ra không ít, trượt xuống theo cổ thiếu nữ đến vị trí dưới xương quai xanh.
Khi Hạ Di Dạ phản ứng lại, đã xử lý sạch sẽ những vết máu cuối cùng.
Hắn lui lại, đụng vào mặt bàn phía sau, "Xin, xin lỗi. "
Linh Quỳnh đưa tay sờ cổ, đã không còn chảy máu.
Con ngươi cô sáng lấp lánh, không đề cập đến vấn đề xấu hổ vừa rồi, nói: "Sau này lúc bị thương, ca ca giúp tôi cầm máu chẳng phải là rất nhanh sao?"
"..." Lời này Hạ Di Dạ không biết trả lời như thế nào, đành phải sửa lại lời cô: "Tôi không phải ca ca của cô. "
"Thích gọi như vậy mà." Linh Quỳnh cười một chút "Anh khẳng định lớn hơn tôi nha. "
"......"
"Hơn nữa trong thân thể anh hiện tại có máu của tôi, chúng ta gọi là huyết nhục tương dung. Được rồi, tuy chỉ mới hoàn thành một nửa. Nhưng trong cơ thể anh có máu của tôi, tôi gọi anh là ca ca, hoàn toàn không có vấn đề gì. "
"!"
Hồ ngôn loạn ngữ trực tiếp trấn trụ Hạ Di Dạ.
Hạ Di Dạ cũng không uống quá nhiều, nhưng nhìn qua đã tốt hơn không ít.
Linh Quỳnh thì phải chịu tội.
Đã mất máu còn bị đập đầu.
Lúc nói chuyện đầu đều co rút đau đớn.
Linh Quỳnh cầm gương nhìn cái trán sưng đỏ thành cục, đầy mặt đều viết chữ không vui.
Vỡ rồi.
Hu hu hu!
Hạ Di Dạ tìm thấy hộp thuốc trong tủ mà Linh Quỳnh nói.
Linh Quỳnh ngồi xếp bằng trên sô pha, chỉ vào cục u nhỏ trên trán, "Ca ca, anh có xử lý nó lập tức được không? "
Hạ Di Dạ lắc đầu, tỏ ý không làm được.
"......"
Vì không để cho con mồi mất máu quá nhiều dẫn đến lãng phí, để bảo đảm thức ăn luôn tươi ngon, cho nên Huyết tộc mới có năng lực nhanh chóng cầm máu cho con mồi.
Nhưng điều đó chỉ giới hạn ở việc cầm máu ...
Trên đầu cô ấy là một cục u, không hề chảy máu.
Linh Quỳnh thở dài.
Người chịu tội luôn luôn là ba ba! !
——— Vạn vật đều có đường phân cách ———
Linh Quỳnh: Ta thật khổ!
Nàng tiên nhỏ: Ta cũng thật khổ.
Linh Quỳnh: Cô khổ cái gì?
Nàng tiên nhỏ: Để đòi vé cho cô.
Linh Quỳnh:...
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Facebook đã đăng đến chương 250 r nha. Các nàng vào facebook ủng hộ bọn ta với.