Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Linh Quỳnh vừa đi vào đã có người tới chào hỏi, cô cũng không biết người ta, Phong ca không được đi theo cô, cho nên chỉ có thể mỉm cười đối mặt, giả vờ như mình biết.
Tân Khắc Lai không biết xuất hiện từ chỗ nào, giới thiệu cho cô một số người.
Linh Quỳnh tán thưởng vỗ vỗ bả vai Tân Khắc Lai "Biết điều, đáng khen."
Tân Khắc Lai: ". . ."
Nhân loại có mặt ở đây cũng không ít, Linh Quỳnh thậm chí có thể nhận ra một ít đại lão thường xuyên xuất hiện trên TV.
Linh Quỳnh đeo huy hiệu quản sự chi nhánh nhỏ của ngân hàng lên, coi như người ta chướng mắt cô, cũng sẽ không thể hiện ra bên ngoài.
Đến mức đại đa số Huyết tộc đều rất khách khí —— Chí ít là ngoài mặt.
Trường hợp như này chính là tôi lấy lòng bạn, bạn lấy lòng tôi.
Có một nhóm mà Linh Quỳnh am hiểu, rất nhanh đã đạt đến thành tựu giao lưu vui vẻ tốt đẹp với những người này, trao đổi Wechat với nhau.
"Hứa quản sự, đi lên lầu ngồi chút đi." Tân Khắc Lai đưa cô đi chào hỏi người khác một vòng, lại tri kỷ nhắc nhở "Vào tối nay sẽ có một buổi đấu giá, nếu cô cảm thấy hứng thú có thể đến xem."
"Hội đấu giá gì?"
"Hội đấu giá tư nhân, sẽ có một ít đồ tốt." Tân Khắc Lai nở nụ cười.
"Không đi, không có tiền."
". . ."
Tân Khắc Lai còn chưa nghĩ ra nên khuyên như thế nào, Linh Quỳnh đột nhiên quay xe "Dù sao cũng còn sớm, đi gϊếŧ thời gian chút cũng được."
". . ."
Nữ nhân trở mặt nhanh như vậy sao?
Linh Quỳnh bảo Tân Khắc Lai mặc kệ mình, lát nữa bắt đầu lại đến tìm cô.
Tân Khắc Lai hiển nhiên có chuyện khác, Linh Quỳnh nói như vậy, hắn cũng thuận theo đồng ý.
"Chờ một chút." Linh Quỳnh nhìn ngó xung quanh, "Anh rất quen thuộc với những Huyết tộc ở nơi này à?"
". . . Hầu như đều từng gặp mặt." Tân Khắc Lai không biết Linh Quỳnh có ý gì "Có chuyện gì không?"
Linh Quỳnh ra hiệu Tân Khắc Lai đi theo cô qua một góc hẻo lánh.
Linh Quỳnh lấy ra một bình nhỏ chứa chất lỏng màu đỏ tươi, thần thần bí bí hỏi: "Có thể giúp tôi đài cái này lập tức không?"
Con ngươi Tân Khắc Lai có chút co rụt: "Đây là. . ."
Sẽ không phải là máu thuần huyết của Huyết tộc đấy chứ?
Mặt mày Linh Quỳnh cong cong, xác minh phỏng đoán của Tân Khắc Lai.
"Lát nữa tôi sẽ cần tiền, cậu có thể giúp tôi đài nó được không?"
". . ."
Tân Khắc Lai: "Hứa quản sự, cho tôi lắm miệng hỏi một câu, cái này ngài lấy từ đâu? Máu thuần huyết này. . ."
Huyết tộc thuần huyết nào có thể trích ra nhiều máu như vậy?
Chẳng lẽ cô nhờ người chuyên bắt Huyết tộc thuần huyết lấy máu cho cô!
Thế nhưng gần đây không nghe nói có Huyết tộc thuần huyết nào mất tích, bị thương cũng không có. . .
Trước đó cô đã lấy ra một chút, bây giờ sao vẫn còn!
Linh Quỳnh: "Chỗ tôi lấy rất an toàn, sẽ không gây phiền toái gì đâu, anh có thể yên tâm."
Tân Khắc Lai: ". . ."
Tân Khắc Lai biết mình sẽ không hỏi được gì, đưa ra đề nghị, "Cái này kỳ thật có thể đài ở hội đấu giá, sẽ được đấu giá cao hơn, so với cứ đài không như vậy thì lời hơn."
Càng nhiều người đấu giá, giá sẽ càng cao.
Linh Quỳnh cân nhắc lại "Ý kiến hay đó. Thế nhưng sao tôi đưa vào được đây, tôi lại không quen biết người trong hội tổ chức đấu giá?"
Tân Khắc Lai nhận việc "Nếu cô tin tôi, việc này cứ giao cho tôi xử lý, vừa khéo tôi có quan hệ với vài người."
Tròng mắt Linh Quỳnh ngập tràn tán thưởng, "Được, giao cho anh, sau này tôi còn muốn anh giúp tôi những chuyện nan giải khó khăn khác nữa."
"Chắc rồi." Tân Khắc Lai cười một chút, "Tôi đi trước để tìm người trao đổi nhé?"
Tân Khắc Lai vừa đi, liền có một thanh niên tuấn mỹ ăn mặc cực hợp mốt cầm ly rượu vang đỏ tiến đến.
"Chào buổi tối, cô gái xinh đẹp." Thanh niên làm một động tác phong lưu phóng khoáng.
Màu sắc con ngươi của Huyết tộc y như bảng màu, đủ mọi màu sắc, màu gì cũng có.
Cho nên rất dễ nhận biết, đây cũng là một Huyết tộc.
Linh Quỳnh cười một chút, "Có chuyện gì sao?"
Thanh niên nói: "Tôi nghe người ta nói, cô là quản sự mới tới của chi nhánh nhỏ của ngân hàng?"
"Cho nên?"
"Quản sự chi nhánh nhỏ của ngân hàng vậy mà lại trẻ tuổi như thế, tôi hơi kinh ngạc thôi." Thanh niên nâng ly rượu trong tay, nháy mắt ái muội với cô "Kết đài không?"
Linh Quỳnh nhìn chằm chằm hắn mấy giây, xuất phát từ lễ nghi, nâng ly cạn với đối phương.
Thanh niên hết sức vui vẻ, hơi lấy lòng nói: "Chúng ta có thể trao đổi chút về phương thức liên lạc không, khi nào có thời gian, tôi có thể dẫn cô đi chơi."
Người muốn nịnh bợ lấy lòng chi nhánh nhỏ của ngân hàng không ít, thanh niên này không phải người đầu tiên, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.
"Công việc của tôi rất nhiều, không rảnh." Linh Quỳnh khéo léo từ chối.
"đài cỡ nào cũng phải có thời gian nghỉ ngơi chứ?" Thanh niên chưa từ bỏ ý định.
"Thời gian nghỉ ngơi là dành cho người khác rồi." Nụ cười Linh Quỳnh nhàn nhạt "Xin lỗi."
Thanh niên: ". . ."
Thanh niên xin phương thức liên lạc thất bại, nói lời tạm biệt với cô lần nữa, cuối cùng mời cô ra phía sau.
Nghe nói phía sau có màn biểu diễn, cũng đã tới rồi, có thể đi xem chút.
Linh Quỳnh vốn không muốn đi, nhưng mà khóe mắt cô quét đến một thân ảnh quen thuộc, liền đổi giọng đồng ý.
Thanh niên tên là Kiệt Tây, tự xưng là thanh niên kiệt xuất tuấn tài trong thế hệ trẻ tuổi của Huyết tộc.
Nhưng Linh Quỳnh đi qua một đường, cũng không gặp bao nhiêu người chào hỏi hắn, đoán chừng chẳng qua là hắn nổ thôi.
Phía sau sảnh chính có một hoa viên nhỏ, trên chỗ đất trống trong vườn quả thực có dựng mấy bàn, có biểu diễn.
Nhưng mà muốn đi qua thì không phải dễ dàng như vậy, phải được Huyết tộc tự mình đưa vào mới được.
Kiệt Tây đưa Linh Quỳnh vào, cô mới vừa vào, một Huyết tộc nhảy xuống từ bên cạnh, trực tiếp tiến đến trước mặt Linh Quỳnh hít hà, một mặt say mê "Thơm quá. . . Ôi."
Kiệt Tây đẩy Huyết tộc kia ra, cảnh cáo: "Đừng quấy rối người ta!"
"Ngửi một chút cũng không được à." Huyết tộc kia hừ một tiếng, lại nhảy lên tại chỗ.
Linh Quỳnh nhìn lên trên, phát hiện phía trên còn có một đài công, trên đó có không ít Huyết tộc.
Huyết tộc vừa nhảy xuống nói gì đó với người ở bên trên, không ít người đồng loạt nhìn xuống, ánh mắt rơi vào trên người Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh nhìn thấy nam chính ở trong đám người kia.
Nam chính ngồi ở đài phía trên, chỉ lộ ra một bên mặt, nhìn qua tâm trạng không tốt lắm, đang uống rượu liên tục.
Dựa theo cốt truyện gốc, lúc này nam chính đã thích nữ chính, nhưng mà còn chưa phát hiện mình thích nữ chính. . .
Bây giờ nữ chính đã nghẻo, có lẽ phát hiện ra mình thích nữ chính, chắc đang buồn bã thương tâm rồi.
Chậc chậc chậc. . .
Dáng dấp nam chính rất đẹp.
Linh Quỳnh nhìn thêm hai lần rồi đưa mắt sang chỗ khác, bảo vệ vững ranh giới cuối cùng của con yêu, một lòng nghiêm túc!
Ánh mắt Linh Quỳnh đảo qua xung quanh, không tìm được bóng người vừa rồi cô nhìn thấy.
Nhìn lầm sao?
Linh Quỳnh cảm thấy không phải, đó hẳn là con yêu nhà cô.
Về sau đều là Huyết tộc biểu diễn, bởi vì Huyết tộc có một loại năng lực đặc thù, cho nên có màn biểu diễn đẹp mắt hơn nhân loại rất nhiều.
Những đài sân khấu đều có không ít người vây quanh.
"Hứa tiểu thư, tôi thấy cô không cảm thấy hứng thú với cái này, không bằng tôi dẫn cô đi chơi trò gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn nhé?"
"Kíƈɦ ŧɦíƈɦ?"
Kiệt Tây cười thần bí, mang theo cô vòng qua mấy đài, đến cuối cùng là đài được bao lại kín mít bằng miếng vải đen.
Ngoài cửa có người canh gác, Kiệt Tây đưa một thứ giống vé vào cửa qua, đối phương kiểm tra thấy không có vấn đề, vén màn lên giúp bọn họ.
Đi vào là một hành lang nhỏ hẹp, xoay qua chỗ khác mới thấy được sảnh chính.
Tia sáng bên trong mờ ảo ái muội, các loại âm thanh kỳ quái từ trong nơi hẻo lánh phát ra, âm nhạc cũng không ép xuống được.
Ở vị trí chính giữa có một sân khấu, phía trên có một người ăn mặc rất sεメy đang khiêu vũ, càng nhảy thì quần áo càng ít đi.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Xin lỗi mn, mấy ngày nay ngày nào cũng đăng chương muộn.
Boss bị deadline dí gần chết r.
Mong mọi người thông cảm