(Quyển 2) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 254

Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

"Cô muốn cái gì?"

Linh Quỳnh mở cửa sổ ra, chỉ vào tòa thành phía xa: "Ở đây hẳn là có loại hoạt động mờ ám nào đó, Lạc Lê tiên sinh biết không?"

Đầu ngón tay Lạc Lê lật tấm danh thiếp: "Biết thì sao, không biết thì lại làm sao."

Khóe môi Linh Quỳnh cong lên một nụ cười ngoan ngoãn, giọng nói trong veo mềm mại chậm rãi vang lên: "Nếu tôi nói, việc này và cái chết của Dư Niên Niên có liên quan thì sao?"

"....."

"Tôi phải biết ở đây có chuyện gì xảy ra, sau đó liền nói về những chuyện mà Lạc Lê tiên sinh muốn biết, một giao dịch rất công bằng."

"....."

Có rất nhiều hoạt động mờ ám trong huyết tộc.

Lạc Lê là thân vương, đương nhiên biết được rất nhiều chuyện, nhưng việc này không liên quan gì đến hắn, hắn không quản, đỡ thêm phiền phức.


"Sao tôi biết được cô nói thật hay giả?"

"Nếu Lạc Lê tiên sinh đã có manh mối khác, bây giờ cũng sẽ không ngồi ở đây."

Ánh mắt Lạc Lê hơi trầm xuống: "Cô biết được việc đó từ chỗ nào?"

Chuyện của hắn và Dư Niên Niên.... Cũng không nhiều người biết lắm.

"Lạc Lê tiên sinh muốn giao dịch về vấn đề này?"

"....."

Lạc Lê cầm tấm danh thiếp kia đứng lên, lấy điện thoại ra gõ một dãy số: "Đến đây một chuyến."

....

"Điện hạ." Không biết Kiệt Tây chạy đến từ chỗ nào, quần áo không chỉnh tề, trên cổ còn vết son: "Hứa quản lý đã đến đây?"

Kiệt Tây có chút kinh ngạc.

Không phải điện hạ không thích người của chi nhánh nhỏ của ngân hàng sao?

Sao bây giờ lại ngồi chung một chiếc xe cùng Hứa quản sự.

Linh Quỳnh ngoan ngoãn vẫy tay với hắn, Kiệt Tây lập tức quay lại nở một nụ cười lấy lòng.


Lạc Lê: "Buổi tối hôm nay còn hoạt động khác không?

Kiệt Tây lắc đầu: "Không có, hội đấu giá đã xong, lúc nãy không có chuyện gì xảy ra, bên kia đều đã giải tán... Vậy chắc bây giờ cũng sắp kết thúc rồi."

"Đi hỏi thử, nếu còn hoạt động khác thì điều tra rõ ràng."

"..... À, được."

Kiệt Tây vội vàng rời đi.

Bọn họ cũng chỉ có thể chờ ở trong xe.

Lạc Lê đánh vỡ sự im lặng: "Cha cậu còn khỏe không?"

"Không chết."

Giọng điệu của Hạ Di Dạ rất bình tĩnh, cũng không vô lễ, hắn chỉ đang trần thuật sự thật.

Lạc Lê cũng không tức giận, tiếp tục nói: "Chuyện kia..."

Hạ Di Dạ cũng không muốn nhắc đến: "Đã qua rồi."

Lạc Lê: "Thứ đó quả thật đã mất."

"Tôi biết...."

"Mất cái gì?" Linh Quỳnh nghe nửa ngày mà vẫn không hiểu hai người này đang nói cái gì, cuối cùng lúc này mới có thể chen vào.


Lạc Lê và Hạ Di Dạ đồng thời ngậm miệng lại, không nhắc tới nữa.

Linh Quỳnh: "... Chỉ cần ba ba khắc kim đủ nhiều, một ngày nào đó sẽ biết!

....

Một tiếng sau, Kiệt Tây gửi một đoạn tin nhắn đến, nói rằng quả thật còn có hoạt động.

Hình như Kiệt Tây gửi một bức ảnh, sau khi Lạc Lê xem xong liền đưa cho Linh Quỳnh xem.

"Chuyện cô muốn điều tra là chuyện này?"

Trên ảnh là một sân khấu, trên bàn là một lồng sắt được những người thợ làm rất tinh xảo, trong lồng có nhốt người, cả nam và nữ.

Linh Quỳnh phóng to ảnh một lúc lâu, hỏi Lạc Lê có thể gửi ảnh cho cô không.

Lạc Lê không từ chối, Linh Quỳnh tự thêm Lạc Lê làm bạn tốt.

Lạc Lê nghĩ cô muốn tra cái này, là muốn cứu ai đó.

Nhưng sau khi nhìn thấy cô xem xong, không có bộ dạng gấp gáp hay hoảng sợ, khiến cho Lạc Lê nghĩ mình có thể nghĩ sai lầm rồi.
Tắt điện thoại, Linh Quỳnh hỏi hắn: "Anh đã nghe qua danh sách ứng cử viên chưa?"

"Ứng cử viên gì?"

"Chi nhánh nhỏ của ngân hàng có cung cấp dịch vụ cầu nguyện, cái này anh biết chứ?"

"Biết."

"Cái kia giống như phiên bản dịch vụ cầu nguyện nâng cấp của chi nhánh nhỏ của ngân hàng." Linh Quỳnh giải thích ngắn gọn phương thức hoạt động của danh sách ứng cử viên.

"Vào buổi tối hôm đó, bởi vì bạn Dư Niên Niên nhận được danh sách ứng cử viên, cô ấy thay bạn bị đưa vào rừng rậm."

Vẻ mặt Lạc Lê khẽ biến: "Cô nói khu rừng rậm nào?"

"Nằm giữa thành phố huyết tộc và thành phố con người, chỗ các người còn có rừng nào nữa?"

"Sao cô biết rõ ràng như vậy?"

"Bởi vì ngày đó tôi ở cũng ở đó a."

Tiểu cô nương nói chuyện rất thoải mái, giống như đang nói chuyện gì khác.

"Dựa theo lời cô nói, những người đó đều đã mất tích, vì sao thi thể của Niên Niên lại bị phát hiện?"
"Tôi đây cũng không biết." Linh Quỳnh nhún vai: "Có thể do anh cho cô ấy cái gì đó, dẫn đến việc cô ấy bị ngụy tạo thành một vụ tai nạn ngoài ý muốn, không muốn chọc phải phiền toái?"

"Cũng có thể là đối phương biết Dư Niên Niên, biết cô ấy và anh có quan hệ, nếu cô ấy mất tích sẽ tạo thành một phiền phức lớn hơn nữa?"

Tác giả chỉ đặt ra một phương thức tử vong cho nữ chính.

Về chuyện sau đó như nào thì tác giả cũng mặc kệ, tự nội dung chuyện phát triển.

"Vậy vì sao cô còn sống."

Câu này của Lạc Lê có chút mạo muội, nhưng Linh Quỳnh cũng không để ý.

"Tôi chạy nhanh."

"...." Lạc Lê không nên đánh giá như nào về đáp án này, một lúc lâu sau hắn mới nói: "Cho nên, cô đang điều tra chuyện này?"

Linh Quỳnh mỉm cười và nhướng mày: "Lạc tiên sinh có hứng thú tạo một tổ đội sao?" Tiền chi tiêu sắp được giải quyết.
Lạc Lê nói thẳng: "Tôi không tin tưởng cô."

Linh Quỳnh chỉ vào Hạ Di Dạ: "Ca ca có thể đảm bảo cho tôi."

Hạ Di Dạ: "...."

"Bản thân hắn còn khó giữ nổi." Lạc Lê dừng một chút: "Cô gọi hắn là anh trai? Cô không phải là con người sao?"

"Con người thì không được gọi ca ca à?" Tại sao con yêu lại thảm như vậy, ngay cả khiến cho một cái máy ATM di động tin tưởng một chút cũng không được.

"...."

"Chúng ta cùng một mục tiêu, cho dù tôi có mục đích khác, nhưng ít nhất bây giờ mục đích của tôi và anh đều giống nhau. Lạc Lê tiên sinh, anh có thể cân nhắc một chút, không phải nhiều người thì năng lực sẽ mạnh hơn sao?"

Lạc Lê xuống xe rời đi, tạm thời không đồng ý lời mời tham gia tổ đội của Linh Quỳnh.

Có một số chuyện hắn muốn tra một chút.

Không thể cô ta nói gì cũng tin hết được .
.....

"Ca ca, đưa anh về trước nhé." Lạc Lê đi rồi, Linh Quỳnh cũng không quan tâm.

Hạ Di Dạ muốn nói điều gì đó, cuối cùng lại cảm thấy hình như mình không có lập trường gì để nói.

"Đúng rồi, anh giả mạo thành người kia, anh nói chuyện đàng hoàng với hắn hay là đi trói người lại."

"Trói lại."

".... Anh dẫn tôi đi nhìn hắn trước đi." Chờ sau khi người này đi, đến lúc đó người khác hỏi một câu không phải liền lộ tẩy sao.

Gϊếŧ một huyết tộc... còn là huyết tộc không biết là có thân phận gì, cũng không thể lừa gạt qua như vậy.

Hạ Di Dạ: "Tôi có thể tự giải quyết..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Quỳnh nghiêm túc: " Ca ca, là tôi mang anh đi, nếu xảy ra vấn đề gì, bọn họ sẽ đến tìm tôi."

Hạ Di Dạ: "...."

Lúc trước Hạ Di Dạ làm vậy, căn bản không ngờ sẽ gặp phải Linh Quỳnh.
Cho nên trói người lại, giả mạo thân phận đi vào, hắn cũng không sợ sau này có người nào phát hiện.

Chỉ cần không ai biết là ai giả mạo, hắn sẽ rất an toàn.

Nhưng bây giờ không giống.

Cô để lại một tờ cam đoan, nếu phát hiện bất cứ điểm nào đáng ngờ, người đầu tiên bị tìm đến sẽ là cô.

Hạ Di Dạ đành phải mang Linh Quỳnh đi gặp người kia.

Người nọ bị bịt mắt, đã tỉnh lại, đang sợ hãi la to.

Linh Quỳnh muốn lấy cái khăn che mắt xuống, Hạ Di Dạ ngăn cô lại: "Hắn sẽ thấy chúng ta."

"Không sao, dù sao cũng không nhớ được." Linh Quỳnh rất tự tin: "Tin tưởng tôi."

Hạ Di Dạ: "....."

Hạ Di Dạ do dự một lúc, chậm chạp bỏ tay xuống.

Linh Quỳnh gỡ khăn che mắt của người nọ xuống, đối diện với tầm mắt hoảng sợ, cười nói: "Buổi tối tốt lành."

——Vạn vật đều có khoảng cách ——
Tiểu Tiên nữ: Buổi tối tốt lành, đến quăng vé tháng đi.

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bình Luận (0)
Comment