Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Phòng khách im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Không biết đã qua bao lâu, Hạ Phổ mới chậm chạp gật đầu.
Hạ Phổ đã biết có người muốn đánh thức Huyết ma từ lâu.
Nhưng thế lực của đối phương còn sâu hơn so với sự tưởng tượng của ông, không biết bọn họ đã có mưu đồ bao nhiêu năm.
Căn bản ông không thể ngăn cản được.
Trong huyết tộc, Hạ Phổ không biết nên tin tưởng ai và cũng không biết ai là người của bọn họ.
Muốn hoàn toàn thả huyết ma ra, cần phải dùng đến thánh khí.
Thánh khí tương đương với phòng tuyến cuối cùng.
"Cho nên, ông lấy đi nhiều mạng sống của người trong tộc như vậy là để hoàn thành chuyện này?"
Hạ Phổ trầm mặc một lúc, nói: "Nếu không làm thế, có thể ngay cả con cũng khó tránh khỏi."
Lúc đó ông ta đã bị nghi ngờ.
Những người đó làm việc có bao nhiêu độc ác?
Bọn họ sẽ vu oan một tội danh không thể rửa sạch được, nhổ cỏ tận gốc.
Cho nên ông hành động trước một bước, trộm thánh khí đi.
Thánh khí biến mất, không ai chứng minh được ông ta lấy thánh khí đi, chỉ có thể trách ông ta không làm tròn bổn phận.
Nhưng bọn họ vẫn nghi ngờ thánh khí ở chỗ ông, và họ đã xúi giục những huyết tộc mà ông ta không đối phó được bao vây lâu đài.
.....
Hạ Phổ đã nói ra tất cả những gì ông biết.
Trong đó còn có biện pháp thả huyết ma ra.
Năm đó huyết ma bị phong ấn bằng cách rút hết máu ra, cho nên chỉ cần có người hiến tế, là có thể khiến cho huyết ma khôi phục lại.
Đầu tiên còn phải phá hư một bộ phận phong ấn...... Chính là những lưới sắt vây lên vùng cấm đó.
Và phải phá đi khu vực phong ấn đầu tiên.... Đó là nơi mà các lưới sắt vây quanh khu vực cấm.
Linh Quỳnh nhớ tới lần cô đi ra từ trong rừng, không thấy lưới sắt.
Có phải như thế nói rõ rằng nó đã bị phá hư?
Cuối cùng còn cần tinh huyết của nữ vương, lợi dụng thánh khí là có thể hoàn toàn thả ra huyết ma.
Huyết ma xuất thế, hậu quả không dám tưởng tượng..
Cơ thể Hạ Phổ suy yếu, sau khi nói xong thì cũng không chống đỡ được nữa, lập tức hôn mê.
Sau khi sắp xếp cho Hạ Phổ xong, Hạ Di Dạ đứng trước cửa sổ, nhìn ánh đèn nê ông phía xa xa trang trí cho thế giới.
Trong tay hắn đang cầm một chiếc nhẫn, đây là thứ Hạ Phổ vừa cho hắn, là di vật của mẹ hắn....
"Ca ca, chỉ còn một phòng..."
"Cô ngủ đi, tôi ngủ ở sô pha."
"Nhưng mà Phong ca phải ở lại chỗ này...."
Hạ Di Dạ nhìn về phía phòng khách một cái, Phong ca đang đổi vỏ bọc ghế sô pha vừa nãy bị Hạ Phổ làm dơ.
Nhưng làm thế không giống đổi vỏ bọc, mà giống như đang lột da....
Hạ Di Dạ quét mắt nhìn qua gian phòng, rõ ràng có ba cánh cửa phòng ngủ...
"Cái phòng kia là để tôi đặt quần áo." Linh Quỳnh giống như biết được suy nghĩ của hắn: "Anh theo tôi vào một phòng đi, có thể ngủ dưới đất."
Hạ Di Dạ: "....."
....
Phòng ngủ của Linh Quỳnh, chính là phòng mà lần trước Hạ Di Dạ đã từng ngủ qua.
Linh Quỳnh lấy một cái chăn từ trong tủ, đưa cho Hạ Di Dạ ngủ dưới đất.
"Tôi tự làm."
Linh Quỳnh lập tức đưa đồ cho hắn, tự mình ngồi vào mép giường, nhìn Hạ Di Dạ sửa sang lại chăn gối.
Động tác của Hạ Di Dạ rất nhanh, sau khi sửa xong, ngay cả một chút nếp nhăn cũng không có.
Linh Quỳnh: "...."
Linh Quỳnh nhìn chiếc giường bị cô làm nhăn, yên lặng xốc chăn lên rụt đầu vào.
Đi ngủ rồi không phải đều sẽ loạn hết sao!!
Linh Quỳnh nhanh chóng tắt đèn: "Ca ca ngủ ngon."
"....Ngủ ngon."
Hạ Di Dạ nằm xuống, căn bản là hắn không buồn ngủ, tất nhiên thật ra hắn không có cách nào ngủ được.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại suy nghĩ về nhiều chuyện.
Không biết đã qua bao lâu, Hạ Di Dạ nghe thấy âm thanh sột soạt ở giường bên cạnh.
Tiếp theo là có thứ gì đó rơi xuống, trực tiếp xốc chăn của hắn lên chui vào trong.
Động tác Linh Quỳnh rất nhanh, chờ Hạ Di Dạ phản ứng lại, tiểu cô nương đã rúc vào trong lồng ngực hắn.
Tiểu cô nương ra đòn phủ đầu, tủi thân nói: "Ca ca, tôi sợ qúa."
"....."
Trong đầu Hạ Di Dạ hiện lên hình ảnh cô vung đao gϊếŧ huyết tộc.
Tuy trong lòng cảm thấy cô nói bậy, nhưng hắn cũng không thể đẩy cô ra, ngược lại nâng tay chạm vào đầu cô.
"Ngủ đi."
Tiểu cô nương đáp lại, hai má vô cùng thân mật cọ cọ vào ngực hắn, tìm một chỗ thoải mái.
Vừa rồi Linh Quỳnh vẫn chưa ngủ, cô đang lén coi thanh tiến trình.
Kết quả phát hiện [niềm vui bất ngờ] còn chưa lật, vẫn đang tiến hành như lúc trước, cho nên cô mới xuống đây.
Niềm vui bất ngờ nằm trong niềm vui bất ngờ, đó mới là niềm vui thực sự.
"Ca ca."
"Ừ?"
"Anh có đói bụng không?"
"...." Hạ Di Dạ lạnh lùng nói: "Cô không ngủ thì đi lên."
Linh Quỳnh giật giật áo, đến gần miệng hắn: "Anh uống một tí thôi, lần ăn cơm gần nhất của anh cách đây lâu rồi... hay là anh lén uống máu của người khác sau lưng tôi rồi sao?"
Khóe miệng Hạ Di Dạ run rẩy: "Tôi không có."
"Vậy sao anh không đói bụng?"
"Tôi không đói bụng."
"Vậy anh uống máu của người khác!!"
"....."
Mùi thơm tỏa ra từ cơ thể cô gái, mang theo một cỗ hơi thở ngọt ngào, chui thẳng vào đầu mũi hắn.
Làn da trần trụi cọ vào hắn, nhẵn nhụi bóng loáng.
Hạ Di Dạ khó khăn nuốt nước miếng.
Cơn đói khát bị hắn cố gắng bỏ qua lại vọt tới.
Âm thanh mạch máu đập từ mỏng manh đến mãnh liệt.
Mỗi một âm thanh đều đánh lên trái tim hắn, cơn đói khát cùng tiếng tim đập nhanh, dường như bao phủ hắn.
Muốn uống một ngụm....
Hắn nhớ hương vị của cô.
Hạ Di Dạ cúi đầu, dùng môi cắn lên cổ của cô, hô hấp dần dần không khống chế được.
Hắn khẽ hôn lên vài cái, răng nanh lộ ra, cọ sát vào làn da non mịn.
Tiểu cô nương giống như hơi sợ hãi, quấn thân thể lên, cô cúi đầu gọi hắn: "Ca ca...."
Hạ Di Dạ cảm nhận được vị ngọt trong cổ họng.
Giống như một cơn lũ làm vỡ đê, không còn... chịu khống chế nữa.
Hạ Di Dạ không hoàn toàn chìm vào cỗ cảm xúc kia, rất nhanh kiềm chế cảm xúc của mình lại, dừng nuốt lại.
Cảm xúc ướŧ áŧ còn dao động trên cổ, cơ thể Linh Quỳnh mềm nhũn ra, miễn cưỡng ôm cổ Hạ Di Dạ.
"Ca ca, máu tôi có ngọt không?"
"Ừ."
"Vậy về sau ca ca còn uống máu của tôi nữa không?" Lúc tiểu cô nương nói lời này, giống như đang khẩn cầu hắn.
Hạ Di Dạ nghe thế khiến đầu trái tim phát đau.
Tiểu cô nương ôm cổ hắn quơ quơ: "Được không?"
"..... Được."
"Vậy nói như vậy thì chắc nhé.." Trong giọng nói của tiểu cô nương cũng mang theo vui mừng: "Ca ca, hôn tôi...."
Hạ Di Dạ sửng sốt: "Có mùi máu."
"Máu của tôi, tôi còn chưa nếm thử, có vị gì không?"
"....."
Linh Quỳnh không ngại, Hạ Di Dạ đành phải thuận theo yêu cầu của cô.
Dù sao cũng không nhiều máu, Hạ Di Dạ cảm giác cánh tay Linh Quỳnh đang ôm hắn trượt xuống, hắn cúi đầu nhìn cô.
Tiểu cô nương đã ngủ, từ từ nhắm hai mắt lại, cộng thêm một chút ngoan ngoãn.
Hạ Di Dạ nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, lại đẩy tóc ra, nhìn xuống cổ cô.
Sau khi xác nhận không chảy máu, Hạ Di Dạ vén tóc cô lại, cài chặt cúc áo trên áo ngủ của cô, cuối cùng mới kéo người vào trong lồng ngực.
Hắn được coi là cái gì? Người yêu sao?
Hạ Di Dạ không xác định có được coi như vậy không.
Nhưng hắn thích máu của cô, cũng thích cảm giác vừa rồi hôn cô....
....
Ngày hôm sau Linh Quỳnh thức dậy mới phát hiện mình đang nằm trên giường, chăn đắp trên người cô giống như được ủi phẳng.
Trên mặt đất cũng hoàn toàn không có dấu vết chăn nệm dưới đất.
Đống sách trên bàn cũng được được xếp từ lớn đến bé.
Bồn hoa trên cửa sổ lại xếp thành hàng từ lớn đến bé một lần nữa.
Linh Quỳnh cảm giác có chút khó thở, tay cô đặt lên cổ, phát hiện nút áo trên áo ngủ không biết sao lại cài ở trên.
Bình thường quần áo cô không cài nút cuối cùng, nếu không lúc ngủ sẽ không thoải mái.
Có phải con yêu thừa dịp cô ngủ làm gì không, làm cái gì?
Nhưng nghĩ lại thì chắc không thể, con yêu không phải loại người như vậy...
Chắc là chứng ám ảnh cưỡng chế....
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~