Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Hạ Di Dạ tỉnh, tâm trạng nặng nề của mọi người mới triệt để buông xuống.
Hạ Phổ nói chuyện riêng với Hạ Di Dạ trong chốc lát, thái độ Hạ Di Dạ vẫn lạnh như băng.
Linh Quỳnh không biết tình huống hai cha con nhà này như thế nào, không dám hỏi cũng chẳng dám khuyên.
Đợi mọi người nói chuyện xong, Linh Quỳnh bảo Hạ Di Dạ thả huyết ma ra chơi đùa.
Hạ Di Dạ: ". . ."
"Gia tăng sự ăn ý." Linh Quỳnh đổi cách nói.
Hạ Di Dạ gọi huyết ma ra.
Huyết ma vừa ra, nhiệt độ liền hạ xuống, ngay cả ánh sáng cũng tối đi không ít, xung quanh trở nên âm trầm.
Cơ thể của huyết ma còn trong khu rừng rậm, hiện tại hắn không có thực thể, nhưng cũng không phải là dạng khói mù như trước đó, mà là mang hình dáng của người bình thường.
Huyết ma nhìn qua rất trẻ trung, tướng mạo tuấn mỹ, mặc áo choàng đen xen lẫn đỏ thẫm, phía sau là đôi cánh dang rộng trên lưng.
Đôi cánh bao trùm huyết ma, chậm rãi rơi từ không trung xuống mặt đất.
"Muốn gì?" Huyết ma nhìn Hạ Di Dạ từ trên cao, thái độ kia, giọng nói kia, giống như Hạ Di Dạ mới là kẻ bị khế ước.
. . .
Năm phút sau, huyết ma cầm cây lau nhà, cắn răng nghiến lợi lau nhà, sàn nhà đều sắp bị hắn chà hỏng.
Hắn đường đường là huyết ma! !
Lại bị biến thành người giúp việc bị sai sử! !
Chờ hắn nghĩ biện pháp phá vỡ khế ước. . . Thế nào cũng phải đem bọn hắn tháo thành tám khối!
Linh Quỳnh vùi ở trên ghế sô pha, ôm một túi khoai tây chiên, răng rắc răng rắc ăn.
Ánh mắt cô ở trên người huyết ma chuyển động hai vòng, hỏi Hạ Di Dạ: "Ca ca, ngươi cũng có cánh sao?"
". . . Có."
Linh Quỳnh con ngươi sáng lên: "Ta muốn nhìn nó."
". . ."
Hạ Di Dạ không biết bây giờ hắn có thể để cho đôi cánh xuất hiện hay không, từ sau khi hắn mất thực lực, liền không còn cách nào để cánh xuất hiện.
Hạ Di Dạ đưa Linh Quỳnh vào phòng.
Hắn thở ra một hơi, nhắm mắt lại.
Cơ thể Hạ Di Dạ bay lên không, từng đám lửa lóe lên trong không khí, đôi cánh đen tuyền sải rộng.
Những ngọn lửa kia tựa như đang cháy trên đôi cánh, mang hiệu ứng đặc biệt.
Xinh đẹp, rung động.
"Ca ca, ngươi có tới bốn cánh sao?"
Hạ Di Dạ rơi trên mặt đất, nhìn thấy cánh của mình trong gương.
"Khả năng là bởi vì khế ước huyết ma, trước kia tôi chỉ có hai cánh." Những ngọn lửa này trước kia cũng không có.
Hạ Di Dạ có chút thấp thỏm: "Ngươi sẽ cảm thấy khó coi sao?"
"Làm sao lại, cực ngầu!" Linh Quỳnh bổ nhào qua, nhảy nhót năn nỉ hắn: "Ca ca ôm em bay đi."
Hạ Di Dạ thấy may mắn vì lúc này là tối muộn.
Hạ Di Dạ ôm Linh Quỳnh từ cửa sổ bay ra ngoài, huyết ma đang lau nhà liếc thấy cảnh tượng ấy từ cửa sổ phòng khách, hắn 'phi' một tiếng, mắng cẩu nam nữ, tức tối dùng cây lau nhà hất đổ cái xô, nước liền chảy khắp sàn nhà.
Huyết ma: ". . ."
. . .
Huyết ma cảm thấy mình không nên ra ngoài, hắn hẳn là lúc ấy lựa chọn đi chết.
Nếu không thì cũng không bị tra tấn như bây giờ.
Hắn là bảo mẫu sao?
Là hắn sao! ?
Đôi cẩu nam nữ này, sớm muộn cũng đem đầu bọn hắn vặn xuống đá! !
Tức chết ma!
Huyết ma bóp nát một cái bát.
Phong ca từ phòng bếp bên ngoài ló đầu vào, trải qua mấy ngày nữa ở chung, mặc dù huyết ma rất đáng sợ, nhưng hắn cũng chỉ dám toát ra cái khí thế kinh người kia, cho nên Phong ca bây giờ cũng không phải sợ hắn lắm.
"Cái kia là Phất Tẫn tiểu thư tiêu năm mươi vạn mua được."
Huyết ma lại bóp nát một cái.
Phong ca: ". . ."
Huyết · mắc nợ cuồng ma · ma: ". . ."
Một người một ma mắt lớn trừng mắt nhỏ, một lúc lâu huyết ma liền hủy thi diệt tích, cũng uy hiếp Phong ca: "Không cho phép nói cho cô ta, không thì ta gϊếŧ ngươi!"
Chính là nhân loại kia, nghĩ ra mấy chiêu âm hiểm như thế!
Bằng không hắn hiện tại hoàn hảo nằm dưới đất hưởng thụ! !
Bóp nát có hai cái bát của cô thì có làm sao? Làm sao! !
Linh Quỳnh loại vật này xác thực rất nhiều, thiếu một hai cái cô cũng sẽ không biết.
Phong ca yên lặng đem cửa phòng bếp đóng lại.
Từ khi có huyết ma, Phong ca cũng cảm giác mình hung không nổi.
. . .
Những người bên Ngải Lợi Thủy còn không có phát hiện ra huyết ma biến mất, vẫn đang khua chiêng gõ trống chuẩn bị.
Linh Quỳnh đem không ít quyển sổ nhỏ mà cô ghi được giao cho Phong ca, để hắn mang về tổng bộ đi báo cáo kết quả.
Phong ca trực tiếp nhìn, hỏi: "Chỉ những người này thôi à?"
Linh Quỳnh: "Không có bao nhiêu đâu, còn lại bắt lấy những người này, hỏi một chút cũng có thể hỏi ra."
Linh Quỳnh lại bổ sung một câu: "Các người nếu hỏi không ra có thể tìm tôi nha, nhưng phải trả tiền á."
Phong ca: ". . ."
Linh Quỳnh thừa dịp nhóm người Tân Khắc Lai còn chưa rơi đài trước, hố hết tiền của bọn hắn.
Không thể lãng phí nha!
Cho nên thời gian tới Linh Quỳnh cũng bề bộn nhiều việc.
Bên ngoài thành phố Huyết tộc cũng không được yên bình, huyết tộc tập kích nhân loại càng ngày càng nhiều.
Người bị tập kích đa số đều mất tích, đến thi thể cũng không tìm được.
. . .
Hai tháng sau.
Linh Quỳnh nhận được tin tức, bọn họ có thể sẽ bắt đầu hành động trong ba ngày tới để làm thức tỉnh huyết ma.
Họ phải mang huyết ma đi đoạt thân thể.
Huyết ma không có thân thể, thực lực giảm đi đáng kể.
Nhưng chuyện này tốt nhất đừng để huyết tộc khác biết, dù sao đó là huyết ma, để huyết tộc biết cũng không phải chuyện tốt gì.
Vì vậy nên đi đánh lén.
Linh Quỳnh cùng Hạ Di Dạ đi vào, nấp trong bóng tối quan sát.
Lúc này có không ít người ở đằng kia, mọi người từng người đứng ở một bên, có người nói chuyện, cũng có người nhìn lồng sắt bị quấn quanh bởi dây leo ở giữa.
Nhưng đều không ngoại lệ, ở đáy mắt những người này đều có một phần cuồng nhiệt.
"Một hồi sau bọn họ mở khóa, ngươi ra ngoài để cho bọn họ đào thân thể ngươi ra." Linh Quỳnh giao công việc cho huyết ma.
Huyết ma âm u hỏi: "Tại sao lại là ta?"
"Chúng ta là vì thân thể của ai, hơn nửa đêm không được ngủ, chạy đến đây chịu tội?"
". . ."
Vấn đề rất trí mạng, huyết ma không phản bác được.
Thân thể ở nơi khác tóm lại là không an toàn.
Huyết ma hừ một tiếng, cách Linh Quỳnh xa một chút, ngồi xổm ở nơi khác.
Linh Quỳnh cũng mặc kệ hắn, dù sao con yêu cũng ở đây, hắn không lật trời được.
Bên kia rất nhanh liền bắt đầu tiến hành nghi thức.
Linh Quỳnh nhìn thấy bọn họ mang theo mấy nữ sinh đi lên xếp thành một vòng tròn.
Những nữ sinh kia nhìn qua rất sợ hãi, nhưng thân thể cứng đờ, giống như bị khống chế.
Ở thời điểm đám Linh Quỳnh phá phong ấn không có bước này, khả năng là bởi vì mục đích không giống nhau.
Ngải Lợi Thụy lấy ra Thánh khí, phóng tới nó tới đỉnh của lồng sắt.
Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, Ngải Lợi Thụy đứng tại chủ vị, thấp giọng ngâm xướng chú ngữ cổ xưa.
Thánh khí là giả, Ngải Lợi Thụy niệm nửa ngày cũng không có phản ứng gì.
Linh Quỳnh để huyết ma đi qua tạo ra một chút động tĩnh.
Con mắt đỏ ngầu của huyết ma trừng Linh Quỳnh một cái, cơ thể lóe lên, biến mất tại chỗ.
Bên kia cuồng phong gào thét, gió to đến nỗi rất nhiều người ngã trái ngã phải.
Ngải Lợi Thụy chưa từng tận mắt thấy cảnh tượng phá bỏ phong ấn là gì, thấy lúc này có phản ứng, mà hắn cũng cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại, nên cho rằng đã thực hiện thành công.
Lồng sắt đã đã mất đi tác dụng, chỉ là vật trang trí.
Huyết ma bổ khối đá đã được khôi phục, giống như lần trước, từ giữa phiến đá bay ra.
Ngải Lợi Thụy kích động nhìn huyết ma trước mặt: "Huyết ma đại nhân!"
"Thật là huyết ma."
"Thành công!"
"Thật hoán tỉnh huyết ma đại nhân."
Những người bị gió thổi đến ngã trái ngã phải ở nơi xa cũng sôi nổi kích động.
Huyết ma từ trong sương khói hóa ra hình người, lạnh lùng liếc nhìn người phía dưới.
Chính là đám ngu xuẩn này, tốc độ còn chậm như vậy, để nữ nhân kia tiên hạ thủ vi cường! !
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~