Chương 276:
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Khi Linh Quỳnh tỉnh lại, trời đang mưa tầm tã.
Hạt mưa nặng nề rơi vào đầu cô, có chút đau, lạnh buốt.
Trong màn mưa hình như có bóng dáng của hai người, có một người còn cầm một cây côn sắt, có vẻ là muốn đánh cô.
Linh Quỳnh: "!!!" Oa!!
Vừa bắt đầu đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy sao!!
Linh Quỳnh vô ý thức túm người bên cạnh ra chặn trước mặt mình.
Người kia không nghĩ cô sẽ làm như vậy, trong cơn hoảng loạn chưa kịp phản ứng lại thì đã ăn một gậy.
Sau một gậy đó, hai mắt hắn ta trắng dã, chậm rãi đổ xuống mặt đất.
"Đm!'
Thanh niên cầm gậy giận dữ chửi bới.
Rõ ràng hắn không nghĩ tới mình sẽ đánh trúng người của mình, hơn nữa còn đánh tới ngất xỉu.
Một tia chớp từ bầu trời đánh xuống, chiếu sáng khuôn mặt hung ác vặn vẹo của người kia.
Chương 277:
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Linh Quỳnh tức giận mắng Lấp Lánh nửa giờ.
Cuối cùng mắng mệt rồi, hỏi: "Ai có thể thấy ta?"
【 Tình yêu, chỉ có nhân tài vận khí cực thấp mới có thể nhìn thấy cô. 】 Có thể là Lấp Lánh sợ Linh Quỳnh làm chuyện gì đó không được bình thường, bổ sung thêm một câu:【 Con yêu không được nha. 】
Tính khí nóng giận của Linh Quỳnh không nhịn được "Con yêu không phải người sao? Sao các người còn kỳ thị!!"
【 Con yêu dù sao cũng là mục tiêu nhiệm vụ, đặc biệt một chút cũng bình thường. 】
"......" Đặc biệt cái quỷ!! Biến đi!! Lập tức lập tức!!
Tức chết ba ba!
【......】 Lấp Lánh thức thời biến đi.
Linh Quỳnh tức thành một quả bóng, ngồi xổm trong một góc cân nhắc một lát, hạnh phúc đi từ phòng ra ngoài.
...
Thịnh Minh Tuế bị ánh nắng chiếu vào mắt, từ trong ngủ say tỉnh táo lại.
Chân tay hắn nặng trĩu, giống như đã làm rất nhiều việc nặng. Đầu cũng quay cuồng, rất khó chịu.
Thịnh Minh Tuế giơ tay sờ trán, cảm giác có chút phát sốt.
Hắn chống tay vào mép giường ngồi dậy, choáng váng ngồi một lát, bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp lắm.
Quần áo trên người hắn ......
Hắn nhớ rõ trước khi ngủ, hắn không mặc cái này.
Bởi vì quần áo đều ướt đẫm, hắn mặc trực tiếp áo tắm dài mà khách sạn cung cấp.
Vì sao bây giờ hắn lại mặc áo sơ mi sạch sẽ và quần?
Thay khi nào?
Ai thay?
Hắn còn đang nằm mơ sao?
Thịnh Minh Tuế tàn nhẫn véo đùi mình một phen, cảm giác đau đớn nói cho hắn biết đây không phải là mơ.
Dưới tình huống hắn không hiểu rõ, thay một bộ quần áo.
Hắn cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này.
Điều này quá kỳ lạ......
Sắc mặt Thịnh Minh Tuế khó coi, ánh mắt đảo qua bốn phía phòng: "Rốt cuộc mày là ai?"
Phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng rèm bị gió thổi lay động, không có bất kì ai đáp lại hắn.
Thịnh Minh Tuế cứng đờ ngồi trong một lát, xuống giường, dẫm lên mặt đất, hai chân vô cớ mềm nhũn, cả người trượt xuống, ngồi sụp xuống đất.
Cơ thể này giống như phải dọn dẹp rất nhiều đồ vật nặng, đau nhức mệt mỏi.
Cốc cốc ——
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, giọng nói của ông chủ khách sạn vang lên ở bên ngoài.
"Thằng nhóc này tỉnh rồi sao?"
Nghe thấy tiếng người, Thịnh Minh Tuế cảm thấy an toàn hơn nhiều, chống đứng dậy, đi qua mở cửa.
Ông chủ khách sạn cười tủm tỉm nói: "Đây là bữa sáng mà cậu muốn, cậu còn muốn cái gì cứ nói với tôi, tôi giúp cậu đi mua."
Thịnh Minh Tuế càng cảm thấy kỳ quái, hắn căn bản không muốn dùng bữa sáng.
Hơn nữa thái độ của ông chủ khách sạn vì sao lại nhiệt tình như thế này?
Đêm qua ông ta còn hờ hững......
Ông chủ khách sạn lại hỏi: "Hôm nay cậu định đi ra ngoài sao?"
"......"
Thịnh Minh Tuế đóng cửa phòng lại, lạnh cả người.
Trong thời gian hắn không biết, hắn rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì?
Thịnh Minh Tuế tìm từ chiếc ba lô ra ra cái điện thoại, ngày tháng hiện trên màn hình khiến máu của Thịnh Minh Tuế chảy ngược.
Hắn nhớ rõ mình gặp hai người thanh niên kia vào thời gian là ngày 7, hiện tại là ngày 9.
Hắn không có một chút ký ức nào đối với những chuyện xảy ra ngày 8.
Hắn mất thời gian một ngày.
...
Linh Quỳnh ngồi ở trên giường, chống khuôn mặt nhỏ, nhìn Thịnh Minh Tuế ở bên kia bị dọa không nhẹ.
Cô cũng không thể kìm được, lời nói của cô đến Thịnh Minh Tuế cũng nghe không thấy.
Cô phát hiện chỉ cần Thịnh Minh Tuế chìm vào giấc ngủ say, cô có thể bám vào người hắn.
Khi Thịnh Minh Tuế tỉnh dậy, cô liền sẽ bị bắn r4 ngoài.
Thịnh Minh Tuế đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, dùng điện thoại nhìn vào cái gì đó.
Linh Quỳnh bay đến, nhìn thấy nội dung trên màn hình điện thoại của Thịnh Minh Tuế.
[ Dưới tình huống mình không hiểu rõ làm rất nhiều chuyện, tỉnh lại lại hoàn toàn không nhớ rõ ]
[ Bệnh mộng du ]
Thịnh Minh Tuế hiển nhiên không cảm thấy là mình đang mộng du.
Ai lại mộng du cả ngày!?
Có một câu trả lời phía dưới là —
—[ Đa nhân cách ? ]
Thịnh Minh Tuế không tìm kiếm nội dung liên quan đến đa nhân cách, dường như hắn có chút hiểu biết đối với cái này.
Thịnh Minh Tuế thở hổn hển, hắn hít một hơi thật sâu, lôi cuốn sổ ghi địa chỉ ra.
Tút ——
Tút ——
Thịnh Minh Tuế đi qua đi lại, có vẻ lo âu.
Nhưng người đầu bên dây kia vẫn không hề bắt máy.
"Ai nha, mới sáng tinh mơ." Điện thoại cuối cùng cũng kết nối được, người ở đầu dây bên kia phàn nàn trước , sau đó có lẽ đã đọc tên, tinh thần hăng hái lên "Tuế Tuế, không phải cậu đã đi giải sầu sao?"
"Tôi hỏi cậu một việc."
"Chuyện gì vậy? Gặp phiền phức hả?"
"Không phải." Thịnh Minh Tuế do dự, "Cậu......Cậu làm sao để phát hiện bản thân có hai nhân cách?"
Người đối diện im lặng hai giây "Tuế Tuế, cậu hỏi cái này làm cái gì?"
Thịnh Minh Tuế: "Tôi......"
Thịnh Minh Tuế hiển nhiên không biết nên nói như thế nào.
"Tôi......" Thịnh Minh Tuế không giỏi nói dối, khuôn mặt đỏ bừng, cũng không tìm được một cái cớ thích hợp.
Cuối cùng khẽ cắn môi, quyết định nói đúng sự thật: "Tôi cảm thấy tôi có khả năng cũng có nhân cách thứ hai."
"Khụ khụ khụ......"
Đối phương có thể đang uống nước, ho khan liên tục một hồi.
...
Linh Quỳnh gãi gãi đầu, cô nhanh chóng chạy đến nghĩ cách để con yêu phát hiện, nếu không con yêu thật sự sẽ cho rằng mình bị đa nhân cách.
Đúng rồi......
Làm sao cô có thể quên, khi bám vào người hắn, cô có thể dùng thân thể của Thịnh Minh Tuế để nhắn lại a!!
Nhưng mà......
Bây giờ Thịnh Minh Tuế nhìn giống như khó có thể đi vào giấc ngủ.
Có chút rắc rối.
Bên này, Thịnh Minh Tuế đã giải thích đơn giản về tình huống của mình.
"Không phải Tuế Tuế, cậu làm sao có thể xác định mình có nhân cách thứ hai, mà không phải là ma quỷ phá chứ?"
"......"
Sắc mặt Thịnh Minh Tuế rõ ràng còn khó coi hơn trước, tầm mắt đảo quanh căn phòng, không hiểu tại sao lại cảm thấy u ám.
Đầu dây bên kia điện thoại kia phát hiện là mình đã nói sai " Ai, Tuế Tuế, là do tôi nói lung tung, bây giờ xã hội hiện đại làm gì có ma quỷ. Cậu ở đâu, tôi tới đón cậu."
...
Linh Quỳnh cảm thấy Thịnh Minh Tuế có hơi sợ ma quỷ.
Khi phát hiện mình có nhân cách thứ hai, hắn chỉ có chút lo âu.
Sau khi người đàn ông bên kia điện thoại nói về việc có ma quỷ, đáy mắt hắn lại có nhiều thêm một phần sợ hãi.
Thịnh Minh Tuế cúp điện thoại, thu dọn đồ đạc, nhanh chóng xuống lầu rời đi.
Hắn mới vừa đi ra khỏi khách sạn, liền xuất hiện có người xách theo cái túi màu đen, vui vẻ mà phất tay chào hắn.
"Anh trai, Anh trai......"
"...... Cậu kêu tôi?"
"A, thật sự cảm ơn cậu nhiều." Người đó đi lên liền nắm lấy tay Thịnh Minh Tuế nói lời cảm ơn "Cậu thật tuyệt, nếu không nhờ có cậu, chúng tôi còn không biết phải làm sao!!"
"......"
Thịnh Minh Tuế viết hai chữ to mờ mịt lên trên mặt mình.
Cho nên hắn thật sự có nhân cách thứ hai sao?
Người đó đưa cái túi màu đen kia cho hắn, có chút ngại ngùng, "Đây là thù lao cho cậu như đã hứa, cậu hãy nhận đi, thật sự xin lỗi, trong nhà tôi chỉ có nhiêu đây......"
Túi màu đen ấy rất nặng.
Thịnh Minh Tuế mở cái túi ra, nhìn thấy đồ vật bên trong.
Là một trăm cọc tiền lớn, nhìn qua cỡ khoảng bốn mươi, năm mươi vạn.
Nhân cách khác của hắn đã làm gì, còn lấy tiền!?
Người đó liên tục nói lời cảm ơn, Thịnh Minh Tuế đã choáng váng toàn bộ thời gian.
Hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì.
Người đó còn muốn mời hắn đi ăn cơm, nhưng Thịnh Minh Tuế lại nhanh chóng từ chối.
Người đó có chút thất vọng, nhưng cũng không ép buộc.
Thịnh Minh Tuế đợi đám người kia đi rồi, mới nhớ tới là mình còn đang cầm bao tiền kia, hắn đã quên từ chối.
Người cũng đã đi rồi, Thịnh Minh Tuế cũng không quen biết người đó, đành phải bỏ tiền vào ba lô trước.
Thịnh Minh Tuế đã rất lo lắng, nên cũng không chú ý, ba lô đã nhẹ hơn không ít.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Chương 278:
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Linh Quỳnh mở trang chủ trò chơi ra, một bên rút thẻ một bên xem tư liệu của Thịnh Minh Tuế.
Cha mẹ Thịnh Minh Tuế đều mất sớm, họ hàng chiếm mất di sản cha mẹ để lại, hắn ăn nhờ ở đậu, khó khăn lớn lên.
Hắn thích vẽ tranh, chuyên ngành cũng học cái này.
Thời học sinh hắn đã từng tham gia một số cuộc thi, lấy được thứ hạng cao.
Sau đó được thầy hắn phát hiện, sau này thì vẫn luôn đi theo thầy hắn học tập.
Nhưng còn có một vị sư huynh dưới danh nghĩa của thầy.
Thiên phú của hắn tốt, khiến người thầy thiên vị, vị sư huynh kia lại tâm sinh ghen ghét.
Lần này Thịnh Minh Tuế một mình ra ngoài giải sầu chính là bởi vì cảm thấy áp lực do một vài chuyện lục đục với nhau.
Lại không nghĩ tới, đối phương nhẫn tâm đến vậy, lại tìm người đến phế tay hắn.
Sau khi tay Thịnh Minh Tuế bị thương, hoàn toàn không cầm nổi bút, rất nhanh liền mờ nhạt trong biển người rồi.
Mà vị sư huynh kia lại tỏa sáng rực rỡ, rất nhanh liền có danh tiếng ở trong vòng, đi đến đỉnh cao nhân sinh.
Nếu không phải Linh Quỳnh xuất hiện đến kịp thời, bây giờ tay Thịnh Minh Tuế đã bị phế bỏ.
"Ai......"
Bước chân Thịnh Minh Tuế đột nhiên dừng lại, nhìn quanh bốn phía.
Lúc này trên đường chỉ có một mình hắn, bốn phía cửa hàng đều đóng cửa, trên mặt đất còn có vài giọt nước, tơ nhện dưới mái hiên rũ xuống có treo một con nhện ở trên, phản chiếu ảnh ngược trên mặt nước.
Phía sau lưng Thịnh Minh Tuế phát lạnh.
Vừa rồi là do hắn xuất hiện ảo giác sao?
Vì sao lại nghe thấy có tiếng người thở dài?
Đây là một cổ trấn.
Trên mạng được không ít người đề cử, nhưng sau khi tới nơi này lại phát hiện nơi này căn bản không có người nào.
Một số người còn có vẻ quái quái.
Hắn chỉ định tới một ngày rồi rời đi, nhưng lại bởi vì quá muộn rồi không còn xe, đành phải ở lại.
Thịnh Minh Tuế lại nghĩ tới lời bạn bè nói ' Đụng phải quỷ ', hắn liền nhanh chân bước tới hướng nhà ga hơn.
Linh Quỳnh đuổi theo Thịnh Minh Tuế, thuận tiện xem thẻ bài cô rút được.
[ Nhà ga vong linh ]
Mặt thẻ chính là cửa lớn nhà ga cũ xưa rách nát, không còn gì khác.
...
Tuyến xe ở nhà ga rất ít, người cũng ít, người bán phiếu ở bên trong ngáp dài, thái độ cực kỳ thô lỗ.
Trong một góc có một cái kệ, bên trên đựng vài cuốn tạp chí và một ít cuốn sổ tay du lịch.
Mặt bìa của sổ tay du lịch hẳn là cái thị trấn kia.
Nhưng trên mặt bìa là biển người tấp nập, mười phần không khí tươi vui.
Hoàn toàn không giống với bây giờ, quạnh quẽ không khác gì một toàn thị trấn quỷ.
Thịnh Minh Tuế mua được vé xe, tìm vị trí ngồi xuống chờ xe.
"Tớ đã nói không tới cái nơi rác rưởi như này, cho dù là đi đến vùng ngoại thành Nông Gia Nhạc cũng tốt hơn nơi này!"
"Nếu không phải Quan Lôi nói đến nơi này, chúng ta cũng sẽ không tới đây nha."
"Được rồi bớt tranh cãi đi."
Mấy người học sinh trang điểm tiến vào từ ngoài nhà ga.
"Lần trước tớ tới không phải như thế." Có một nữ sinh nhỏ giọng nói: "Không biết vì sao mới qua một năm đã biến thành như vậy."
"Quan Lôi, nếu không phải tại cậu không điều tra rõ đã dẫn chúng tôi tới, bây giờ sẽ thành như vậy sao? Cậu ấm ức cái gì mà ấm ức, tớ không muốn ở lại cái chỗ rách nát này thêm một giây một khắc nào!"
"Tớ......"
Nữ sinh tên Quan Lôi kia rất ủy khuất.
Mới qua một năm, ai có thể ngờ tới, nơi này lại biến thành cái bộ dáng quỷ này.
Mấy học sinh này cũng đi mua vé.
Linh Quỳnh thấy Thịnh Minh Tuế nhìn bọn họ, cũng đi theo hắn qua xem.
Diện mạo Thịnh Minh Tuế xuất chúng, cho dù ở trong giới giải trí cũng có thể cùng một loại với những đỉnh lưu kia.
Đám nữ sinh bên kia rất nhanh liền phát hiện hắn, nhỏ giọng thảo luận với người bên cạnh.
Không tới một lát liền có hai nữ sinh nắm tay nhau đi tới.
Hai người xô xô đẩy đẩy, cuối cùng nữ sinh mặc váy trắng bị đẩy lên.
Cô trừng đồng bạn liếc mắt một cái, lại ngượng ngùng mà xem Thịnh Minh Tuế, "Xin chào anh trai, anh cũng tới nơi này du lịch sao?"
Thịnh Minh Tuế nghe thấy giọng nói mới lấy lại tinh thần.
Vừa rồi hắn chỉ vừa nghe giọng nói kia xong liền xuất thần, căn bản không nhìn ai.
Hắn hỏi: "Cái gì?"
"Anh trai cũng tới đây du lịch sao?" Nữ sinh váy trắng xinh đẹp lại xấu hổ lặp lại một lần.
"Ừm, đúng vậy."
Thịnh Minh Tuế hiển nhiên không quá muốn giao lưu, nói xong liền gục đầu xuống, tỏ vẻ mình không muốn nói chuyện phiếm.
Nữ sinh váy trắng lại không hiểu, thấy hắn đáp lời liền càng có vẻ hưng phấn.
Cô đặt mông ngồi ở chỗ Linh Quỳnh ngồi, chờ mong nhìn hắn "Anh trai, có thể trao đổi phương thức liên hệ không?"
Linh Quỳnh bị dọa nhảy dựng, nhanh chóng bay tới phía Thịnh Minh Tuế.
Linh Quỳnh hừ nhẹ một tiếng "Anh trai cũng cho cô gọi ......"
Thịnh Minh Tuế đột nhiên quay đầu, tầm mắt Linh Quỳnh vừa lúc đụng vào hắn, có loại cảm giác Thịnh Minh Tuế thấy cô rồi.
Nhưng Thịnh Minh Tuế lại mau chóng dời tầm mắt đi, cũng không nhìn thấy cô.
Linh Quỳnh thất vọng mà đạp một chân vào lon trên mặt đất.
Vỏ lon nước ngọt lăn thẳng đến phía đối diện, đụng vào chân ghế rồi dừng lại.
Linh Quỳnh: "!!!"
Thịnh Minh Tuế và hai nữ sinh kia đều bị dọa nhảy dựng.
Tại sao lon có thể tự chuyển động?
Ở đây cũng không có gió a......
Con ngươi Linh Quỳnh chuyển một vòng, lại ác ý đá thêm một phát.
Lon lăn đến bên chân nữ sinh váy trắng.
Chân sau nữ sinh váy trắng này rụt rụt, lon lại lăn lăn theo cô.
"A!"
Nữ sinh váy trắng hét lên một tiếng, nhảy người lên, kéo bạn mình chạy về.
Linh Quỳnh hừ nhẹ một tiếng, ngồi trở lại bên cạnh Thịnh Minh Tuế.
Biểu tình Thịnh Minh Tuế không đúng lắm, Linh Quỳnh nhớ tới con yêu có thể cũng sợ quỷ, tức khắc chột dạ một trận.
Ngàn vạn lần đừng dọa đến con yêu nha......
Linh Quỳnh tự mình bay đi, sang bên cạnh thử một chút, cô chỉ có thể đụng vào những thứ đồ rất nhẹ.
Tỷ như một tờ giấy, một cái lon trống không, một cái lá cây......
Kỹ năng này cùng lắm cũng chỉ có thể làm ra chút động tĩnh hù dọa người, không có tác dụng gì lớn.
Nhà ga vong linh cũng không biết là cái gì, bây giờ cô cũng không nhìn thấy một con vong linh nào a.
Nhà ga này giống như chỉ có một con quỷ là cô.
Linh Quỳnh bay xung quanh toàn bộ nhà ga một vòng.
Nhà ga trong trấn nhỏ không lớn, Linh Quỳnh rất nhanh liền bay xong, ngay cả WC nam cũng không buông tha.
Đến cả con quỷ gián cũng chưa nhìn thấy.
Cô bay về đại sảnh, lại phát hiện đại sảnh nhiều thêm ba người.
Ba người kia mặc tây trang giày da, kiểu ăn mặc rất tinh anh.
Linh Quỳnh thấy người bị vây quanh ở giữa, đại khái biết hắn là ai.
Hắn là nam chính của phó bản —— Bạch Tấn.
Tại sao hắn cũng ở chỗ này?
Thân phận nam chính chính là rất trâu bò, ra ngoài không nên đi xe chuyên dùng sao?
Tại sao còn chạy đến nơi đây ngồi xe?
Các nữ sinh trong đội ngũ hiển nhiên đã quên chuyện vừa rồi bị dọa, đối diện với Bạch Tuấn và Thịnh Minh Tuế thảo luận xem ai đẹp hơn.
Linh Quỳnh bay từ đại sảnh qua, cô phát hiện Bạch Tấn đang nhìn mình.
Linh Quỳnh bay bay qua lại trái phải, xác định Bạch Tấn đúng là có thể thấy mình.
Dù sao Bạch Tấn cũng là nam chính......
Thấy quỷ cũng là quá bình thường!
Linh Quỳnh lập tức bay sang hướng của hắn.
Thần sắc Bạch Tấn như thường, không có bởi vì cô tới gần mà thần sắc có bất luận cái biến hóa nào.
Linh Quỳnh quyết định vẫn đi theo lộ trình một chút, hỏi hắn: "Anh thấy được tôi?"
Bạch Tấn làm lơ cô.
"......" Linh Quỳnh ngồi lên không ghế đối diện hắn, nhìn hắn không chớp mắt.
Linh thể Bạch Tấn thấy được, không phải kiểu hình dạng làm cho người ta sợ hãi thì chính là cả người bao trùm đầy quỷ khí âm trầm làm người ta không được khoẻ.
Tiểu cô nương này lại không giống vậy......
Cô quá sạch sẽ.
Nếu không phải người khác không nhìn thấy được cô, thì cô không có gì khác người bình thường.
Mắt cá chân Bạch Tấn đột nhiên hơi hơi lạnh, sau đó lan ra cả người, như là bị thứ gì túm chặt.
Tiểu cô nương đối diện đứng dậy, dùng một chân dẫm vào chỗ tay quỷ kia vươn tới.
Có tiếng hét bén nhọn nổ tung ở bên tai.
Tiểu cô nương xoa xoa lỗ tai, dẫm lên tay con quỷ kia nghiền nghiền.
Cô không thể làm gì đối với con người, nhưng đánh mấy cái tay quỷ vẫn là không thành vấn đề.
——— Vạn vật đều có đường phân cách ———
A a a a a cuối tháng rồi nên bỏ vé tháng! Xông lên đi!!!
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~