Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyenthabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
"Cô... Cô đang ở đâu?"
"Trong thân thể của anh."
Bàn tay đang nắm lấy miếng đồng của Thịnh Minh Tuế khẽ run nhè nhẹ "Sao cô lại ở trong thân thể tôi!"
"Tôi không kiểm soát được." Cô gái ủy khuất: "Bây giờ tôi cũng ra không được !"
Mất một hồi lâu sau Thịnh Minh Tuế mới phản ứng lại.
Trên chiếc xe buýt quỷ quái này, đột nhiên Linh Quỳnh bị một luồng sức mạnh cuốn vào trong thân thể Thịnh Minh Tuế.
Sau đó cô cũng bị kẹt ở trong và hiện tại không có cách để đi ra ngoài.
Cô có thể thấy được những gì hắn thấy và cảm nhận được những hắn cảm nhận.
Thật giống như một cơ thể mà có hai linh hồn sống chung. . . . . .
"Đừng khóc." Cô gái khẽ nghẹn ngào, làm chân tay Thịnh Minh Tuế luống cuống.
"Tôi không phải cố ý ở lại ở trong thân thể anh mà không chịu đi ra, anh hung dữ như vậy làm gì."
". . . . . . Tôi không có." Thịnh Minh Tuế nhanh chóng nói: "Tôi chỉ là rất kinh ngạc, trước hết là cô đừng khóc ."
"Anh không được hung dữ với tôi."
". . . . . . Được."
Không có chuyện gì đâu.
Thân thể của hắn đột nhiên chứa thêm một linh hồn, hắn còn không thể tức giận được.
"Vậy hiện tại cô muốn tôi làm gì thì cô mới chịu rời đi?"
"Tôi không biết."
"Cô không có cách nào sao?"
"Đây là lần đầu tiên tôi làm ma."
". . . . . ."
Được rồi.
Thịnh Minh Tuế đang cố gắng thuyết phục bản thân chấp nhận sự thật này.
Cô ấy có thể là một người hay lảm nhảm, cứ nói chuyện mãi, giọng nói cô cũng dễ nghe nên nghe nhiều cũng không sinh khó chịu.
Thịnh Minh Tuế vừa nghe cô nói vừa tìm kiếm manh mối trên Internet.
Đáng tiếc, trên mạng cũng không có manh mối hữu ích gì.
"Nếu không, sau khi trở về chúng ta đi tìm một đại sư xem?"
"Đại sư nói tôi là một linh thể, muốn làm tôi siêu thoát thì phải làm sao bây giờ?" Linh Quỳnh hoảng sợ nói "Tôi không muốn."
". . . . . ."
Thịnh Minh Tuế phát hiện từ sau khi hắn nhắc đến đại sư, Linh Quỳnh đột nhiên trở nên im lặng.
Mãi cho đến khi xuống tàu, bọn họ cũng không nói chuyện.
Hình như cô đã đi rồi. . . . . .
Nhưng Thịnh Minh Tuế có một cảm giác kỳ quái, có thể cảm giác được là cô đang còn ở đây, thực sự rất yên lặng.
Thịnh Minh Tuế lấy tai nghe ra mang vào, giả bộ như đang gọi điện thoại "Sao cô không nói chuyện?"
Một hồi lâu sau, giọng tức giận của cô ngọt ngào mềm mại vang lên: "Anh không được siêu thoát tôi."
Tuy rằng Thịnh Minh Tuế chưa từng thấy dáng vẻ của cô.
Nhưng mà hắn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của một cô gái, bất lực và đáng thương, làm cho người khác phải thương hại.
"Tôi chỉ là tùy tiện nói, không muốn siêu thoát cô."
"Tôi sợ."
"Tôi sẽ không đi tìm đại sư, cũng sẽ không gọi người khác siêu thoát cho cô, cô đừng sợ."
Thịnh Minh Tuế không biết làm sao đột nhiên lại bị đổi vai diễn .
Rõ ràng người nên sợ hãi là hắn. . . . . .
". . . . . . Vậy được rồi."
Thịnh Minh Tuế cũng không biết duy trì liên tục như vậy được bao lâu.
Hắn hơi thở dài, nói: "Về sau tôi có thể gọi cô là Tiểu Vũ chứ?"
"Gọi tên gì cũng được." Một giọng nữ tràn đầy sức sống vang lên "Bây giờ chúng ta nên về nhà chưa?"
". . . . . ."
. . .
Thịnh Minh Tuế đi ra khỏi nhà ga, một người bên cạnh vội vàng chạy đến, thân thể hắn đột nhiên không thể kiểm soát được mà né sang một bên.
Thịnh Minh Tuế đứng vững, tim đập không ngừng —— sợ hãi.
"Tuế Tuế?" Người đó chạy tới với vẻ mặt khiếp sợ "Cậu bị sao vậy?"
Trên người mình có vi-rút sao?
Né nhanh như vậy. . . . . .
"Tôi không thấy đó là anh." Thịnh Minh Tuế bình tĩnh lại.
Trình Thính Không gãi gãi đầu "Xe ở bên kia, đi về trước rồi chúng ta nói sau."
"Được."
. . .
Thịnh Minh Tuế nhân lúc có ngồi không trên xe của Trình Kính Khoảng Không trao đổi vài câu với Linh Quỳnh.
"Cô có thể kiểm soát cơ thể của tôi bất cứ lúc nào sao?" Trong nháy mắt kia linh hồn hắn giống như tơi tới một nơi kỳ quái, thân thể không thể khống chế.
Chỉ trong một cái chớp mắt mà thân thể hắn đã mất kiểm soát. . . . . .
". . . . . . Dường như có thể."
"Cô không được tùy tiện điều khiển cơ thể của tôi!"
" Cô hạ thấp giọng nói: "Tôi lại không biết hắn là gì của anh."
"Tôi nghĩ hắn chỉ muốn đánh lén anh thôi. . . . . .
". . . . . ."
Ở cái nhà ga này, ai lại đột ngột tấn công người một cách phô trương như vậy?
Trình Kính Không ngồi trên xe xem xét hắn vài lần, giống như cha già đang quan tâm con trai "Tuế Tuế nha, nhìn sắc mặt của cậu tệ quá, là do không ngủ đủ giấc tốt sao?"
"Có sao?" Thịnh Minh Tuế liếc mắt nhìn gương một cái, khuôn mặt có chút tái nhợt "Có thể là do quá mệt mỏi ."
"Ài, tôi vốn đang muốn mời cậu một bữa cơm, nếu như vậy thì để tôi đưa cậu về trước."
Trình Kính Không ở đây, Thịnh Minh Tuế không tiện trao đổi cùng Linh Quỳnh.
Trình Kính Không hay hỏi hắn một hai câu.
"Trước đây cậu đã nói với tôi về chuyện. . . . . ."
"Tôi nghĩ là tôi sai rồi." Thịnh Minh Tuế nhanh chóng nói: "Do hai ngày kia quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác ."
"Phải không?"
Trình Kính Không vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ.
"Nếu không thì chúng ta đi xem thử đi?" Trình Kính Không xem xét hỏi thử.
"Không cần, tôi không sao."
Thịnh Minh Tuế không đi thì Trình Kính Không cũng không cưỡng ép, đưa hắn đến chỗ ở, dặn dò hắn hãy nghỉ ngơi trước.
Trình Kính Không vừa đi, Linh Quỳnh liền lên tiếng: "Hắn có hai nhân cách sao?"
". . . . . . Làm sao cô biết vậy?"
"Tôi thấy anh hỏi hắn nha."
". . . . . ."
Được rồi.
Lúc đó mà cô đã ở đó.
"Đúng, nhưng nhân cách thứ hai của người kia hiếm khi chui ra, có khi cả nửa năm cũng không thấy."
Thịnh Minh Tuế mở cửa vào nhà.
Câu đầu tiên hắn nói sau khi vào cửa chính là, "Cô không được tùy tiện kiểm soát cơ thể tôi, phải được tôi đồng ý mới được."
". . . . . ."
Linh Quỳnh không nói lời nào.
Thịnh Minh Tuế: "Tiểu Vũ?"
"Nghe thấy rồi."
Nhà của Thịnh Minh Tuế rất lớn, nhưng không có quá nhiều phòng trừ phòng ngủ, cũng chỉ còn lại một phòng lớn - phòng vẽ tranh.
Phòng vẽ tranh treo không ít tranh, không phải theo ánh mắt của chuyên gia, mà chỉ theo thẩm mỹ của người bình thường, tất cả đều đẹp.
Khi Thịnh Minh Tuế tắm rửa, nhớ tới một việc rất quan trọng.
Chẳng phải cô có thể thấy nó à?
"Cô phải nhắm mắt lại, không được nhìn."
"Anh sờ cơ thể mình thì tôi cũng có thể cảm nhận được." Cô và Thịnh Minh Tuế bây giờ có một sợi dây gắn liền rất kỳ diệu.
Cô có thể cảm nhận được tất cả mà Thịnh Minh Tuế cảm nhận.
". . . . . ."
Thịnh Minh Tuế muốn bùng nổ.
Thịnh Minh Tuế quyết định không tắm nữa.
"Anh không thể dừng việc tắm đúng không?" Linh Quỳnh nói: "Nếu không, tôi giúp anh tắm?"
". . . . . ."
Ai cần cô tắm giúp!
Thịnh Minh Tuế hoang mang một hồi, cuối cùng không nổi chịu người mình dính nhớp nháp.
Hắn tiến vào phòng tắm và tắt tất cả đèn đi.
Sờ soạng đại vào người tắm rửa, chạy nhanh mặc áo tắm và đi ra.
Thịnh Minh Tuế cảm giác mình vừa tắm rửa xong thì lại ra một đống mồ hôi mới, giống như không tắm.
Không thể để như vậy được . . . . .
Phải nhanh chóng nghĩ cách tách bọn họ ra.
Thịnh Minh Tuế từ từ nhắm hai mắt thay quần áo ở nhà, khi mặc quần thì khó tránh phải đụng vào.
Rõ ràng nó là cơ thể của mình, nhưng trên mặt Thịnh Minh Tuế nóng như lửa đốt.
Mặc quần áo xong, Thịnh Minh Tuế mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lấy thứ gì từ ba lô ra, lại thấy miếng đồng.
"Đây là cái gì?"
"Tôi nhặt được nó." Linh Quỳnh nói: "Hình như là đồ cổ, nó rất đáng giá, hay anh tìm cơ hội bán nó đi."
Cái đó có chút giống như đạo cụ đánh quái vật mà bị đánh rơi.
Đoán chừng tác dụng chính là khiến cô nhập vào thân thể của con yêu . . . . . .
Gần quan được ban lộc.
Cẩu kế hoạch vẫn là rất hiểu cái này.
". . . . . ."
Thịnh Minh Tuế để miếng đồng sang một bên, sắp xếp các đồ vật lại.
Thịnh Minh Tuế sắp xếp xong , đột nhiên nói: "Tiểu Vũ, trước đây cô nói, hai tên cướp kia muốn phế tay tôi sao?"
——— Vạn vật đều có đường phân cách ———
Độc thân cẩu không xứng có thất tịch, ah ah ah, chúc mọi người có một đêm thất tịch hạnh phúc.
Các tiểu khả ái bỏ một phiếu!!
Vé tháng đề cử hay phiếu đều cần nha!!
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~