Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Bởi vì những văn tự kia quá phức tạp, nên tạm thời chưa biết tác dụng của cái chuông hồn này.
Nhưng mà nó có thể tăng cường lực lượng của linh thể.
Linh Quỳnh chỉ mới cầm một chút thôi mà cô đã có thể chạm vào Thịnh Minh Tuế được rồi.
. . . Đáng tiếc con yêu không cho cô chạm vào nhiều.
. . .
Thịnh Minh Tuế nằm ở trên giường, nằm hồi lâu cũng không ngủ được, nhắm mắt lại chỉ toàn là dáng vẻ của tiểu cô nương hôn hắn.
Rõ ràng lúc ấy cũng không có chú ý đến bộ dáng của cô, vậy mà lúc này vừa nhắm mắt đã có thể nhớ lại toàn bộ.
Trong con ngươi của cô gái nhỏ chứa đầy sự mừng rỡ cùng với yêu thích không hề che dấu. . .
Cô thích mình như vậy sao?
Hay chỉ là do cô biến thành linh hồn, lại ở cùng mình nữa nên sinh ra ỷ lại?
Suy nghĩ của Thịnh Minh Tuế rối ren, làm cách nào cũng không lý giải được.
Bên hông Thịnh Minh Tuế đột nhiên thấy mát lạnh, hắn quay đầu chỉ thấy người trước đó ngủ ở rất xa, không biết từ lúc nào đã lăn đến bên này.
Khuôn mặt nhỏ chôn trong gối, cánh tay đặt lên eo của hắn.
Thịnh Minh Tuế: ". . ."
Quên mất cô có thể chạm vào mình.
Thịnh Minh Tuế cẩn thận gỡ tay cô ra, vừa mới lấy ra, cô gái nhỏ lại đặt lại, còn chen lấn vào ngực hắn.
Thịnh Minh Tuế: ". . ."
Thịnh Minh Tuế thở ra một hơi, đẩy cô ra lần nữa.
. . .
Mười phút sau, Thịnh Minh Tuế từ bỏ.
Mỗi lần hắn đẩy ra, còn chưa kịp động đậy, lại bị cô ôm lấy.
Bây giờ cả người cô gái nhỏ đã nằm gọn trong ngực hắn.
Người cô gái nhỏ lạnh lẽo, nhưng cũng không có cảm giác âm khí lạnh thấu xương kia.
Mà là kiểu lành lạnh, giống như viên ngọc đã được cất giữ rất lâu.
Thịnh Minh Tuế thuận theo ánh trăng ngoài cửa sổ, nhìn rõ người trong ngực.
Đôi mắt cô khép chặt, không cảm nhận được tiếng hít thở, giống như một bức tranh tĩnh.
Ánh mắt Thịnh Minh Tuế rơi trên cánh môi nhạt như màu cánh anh đào của cô gái nhỏ, yết hầu hơi chuyển động.
Hắn chậm rãi cúi đầu, chỉ thiếu chút nữa đã có thể chạm đến. . .
Bỗng nhiên Thịnh Minh Tuế quay phắt đi, nhìn về phía ánh trăng ngoài cửa sổ.
Qua mấy phút sau, Thịnh Minh Tuế sờ điện thoại trên đầu giường, nhắn tin cho Trình Kính Không.
Không biết Trình Kính Không đang làm gì, còn chưa ngủ, mới một giấy sau đã trả lời.
[ Trình Kính Không: Tuế Tuế, sao vậy? ]
[ Thịnh Minh Tuế: Cậu biết thích một người có cảm giác gì không? ]
[ Trình Kính Không: Ồ, có người thích rồi sao? Lần trước tôi hỏi cậu, cậu còn không thừa nhận! ! ]
[ Trình Kính Không: Cậu thích ai vậy? Tôi biết không? Không đúng, bên cạnh cậu đâu có sinh vật giống cái nào đâu. . . Tuế Tuế, cậu không phải là. . . ]
[ Thịnh Minh Tuế: . . . ]
[ Thịnh Minh Tuế: Rốt cuộc cậu có biết hay không? ]
[ Trình Kính Không: Được rồi. Tôi hỏi cậu, lúc cậu nhìn thấy cô ấy, nhịp tim có tăng nhanh lên không? ]
Thịnh Minh Tuế sờ vào vị trí trái tim.
[ Thịnh Minh Tuế: . . . Có đôi lúc. ]
[ Trình Kính Không: Vậy cậu có hay nghĩ đến cô ấy không? ]
Thịnh Minh Tuế suy nghĩ một chút, hẳn là không có. . . Ngày nào cô cũng ở cùng với mình.
[ Thịnh Minh Tuế: Không có. ]
[ Trình Kính Không: . . . ]
[ Trình Kính Không: Tình huống này của cậu là thế nào đây? ]
[ Thịnh Minh Tuế: Tôi cũng không biết, bây giờ mỗi khi tôi nhắm mắt thì trong đầu toàn là hình ảnh của cô ấy, đây là thích sao? ]
[ Trình Kính Không: Tuế Tuế, cậu như vầy mà nói không nghĩ đến sao? ]
[ Thịnh Minh Tuế: Cái đó cũng tính sao? ]
[ Trình Kính Không: Sao không tính được? Nếu cái này mà còn không tính nữa thì tính cái gì? Tuế Tuế, đừng sợ, chỉ nói chuyện yêu đương thôi mà, cũng không phải kết hôn, không cần phải nghiêm túc như vậy, can đảm lên! ]
[ Trình Kính Không: Rốt cục là cậu thích ai vậy? ]
[ Thịnh Minh Tuế: Sau này có cơ hội sẽ giới thiệu cho cậu. ]
. . .
"Ca ca. . . Chào buổi sáng."
Linh Quỳnh dụi mắt, mơ mơ màng màng đi ra từ phòng ngủ, tóc rối bời xõa ở đầu vai.
Thịnh Minh Tuế vừa mới chuẩn bị xong bữa ăn sáng, ánh mắt rơi trên người cô, lại nhanh chóng dời đi "Chào buổi sáng."
Linh Quỳnh đi qua như du hồn, Thịnh Minh Tuế cho rằng cô muốn qua bàn ăn phía bên kia.
Kết quả cô trực tiếp đi về phía hắn, đưa tay ôm lấy hắn, khuôn mặt nhỏ chôn trong ngực hắn.
Thịnh Minh Tuế cứng đờ tại chỗ.
Một lúc lâu sau Thịnh Minh Tuế mới tìm lại được giọng nói của mình, "Tiểu Vũ?"
Linh Quỳnh cọ cọ một chút, dí má vào cổ hắn, nhẹ nhàng nói: "Ca ca, tôi thật sự sợ là mình đang nằm mơ, sau khi tỉnh lai tôi không thể chạm vào anh nữa."
Thịnh Minh Tuế: ". . ."
Tay của Thịnh Minh Tuế lơ lửng giữa không trung, chậm rãi ôm chặt cô, đưa tay xoa đầu cô.
"Bây giờ chắc rồi chứ?"
"Ừm."
Linh Quỳnh ngẩng khuôn mặt nhỏ lên "Ca ca, chúng ta có thể ở bên nhau không?"
Thịnh Minh Tuế: "!"
Tim Thịnh Minh Tuế đập hơi nhanh lên, cánh môi ngập ngừng mấp máy: "Tôi. . ."
Linh Quỳnh không đợi được câu nói kế tiếp, cô có hơi thất vọng: "Ca ca để ý hình dạng này của tôi. . ."
"Tôi không có."
"Không sao, ca ca không thích tôi, tôi. . ."
Thịnh Minh Tuế cúi đầu, chặn câu nói kế tiếp của Linh Quỳnh trở về.
Thịnh Minh Tuế chưa có kinh nghiệm gì, cực kỳ gian nan.
Hắn chạm mấy lần đã buông cô ra, giọng nói của Linh Quỳnh như nhảy nhót: "Ca ca, anh đồng ý rồi sao?"
Thịnh Minh Tuế đẩy cô ra, vành tai đỏ bừng, "Ăn sáng đi."
"Ca ca, có phải anh đồng ý rồi không?"
Thịnh Minh Tuế rõ ràng không muốn trả lời, bị Linh Quỳnh hỏi gấp rút như vậy, hắn mới nói: "Không thì anh hôn em làm gì?"
Mặt mày Linh Quỳnh cong cong, tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói: "Ca ca, sau này để em dạy anh hôn."
Thịnh Minh Tuế: ". . ."
Linh Quỳnh không thể ăn gì trong hình dạng này của cô nên vẫn phải trở lại trong thân thể Thịnh Minh Tuế.
Linh Quỳnh đã ăn xong, Thịnh Minh Tuế ăn hết những thứ mà cô bỏ ra.
"Em mới vừa nói, nếu anh không thích em, em sẽ làm gì?"
Linh Quỳnh siết tay thành nắm đấm: "Em sẽ tiếp tục nỗ lực nha!"
Thịnh Minh Tuế: ". . ."
Là hắn nghĩ nhiều rồi.
. . .
Thịnh Minh Tuế làm vài thứ, đưa đến bệnh viện.
Hắn rảnh rỗi không có việc gì, nên lấy quyển sách kia ra nghiên cứu.
"Tiểu Tuế, em xem gì đó?"
"Em cũng không biết đây là gì, chữ viết bên trong em cũng không hiểu lắm."
Thầy có vẻ hơi hứng thú, "Cho ta xem chút đi."
Thịnh Minh Tuế nhìn về phía Linh Quỳnh bên kia, Linh Quỳnh ra hiệu là tùy hắn, lúc này hắn mới đưa sách cho thầy.
Thầy lật hai trang, "Cái này hình như là viết về giai thoại của dân gian..."
"Thầy biết à?"
"Chỉ biết một chút, không biết được hết." Thầy nở nụ cười, "Trước kia có theo một vị thầy khảo cổ, lúc đi phục sửa lại bích họa đã từng thấy qua loại văn tự này."
Mắt Thịnh Minh Tuế hơi sáng lên, "Thầy có thể nhìn rồi dịch giúp em được không?"
"Được thôi." Thầy sảng khoái đáp ứng, bảo Thịnh Minh Tuế đưa giấy bút cho ông.
Thầy chỉ biết được những chữ nhìn qua tương đối đơn giản, chữ quá phức tạp thì ông không biết được.
Thịnh Minh Tuế căn cứ theo những gì thầy viết ra, lại thông qua người mà thầy giới thiệu với hắn, cuối cùng cũng đoán được, miễn cưỡng hiểu trên này viết những gì.
Đa số đều là giai thoại.
Nghe cực kỳ mơ hồ, cũng không biết thật giả.
Liên quan tới hồn chuông kia, trong đó nói nó là một pháp khí rất lợi hại.
Hồn chuông có thể triệu hồi được linh hồn từ Địa Ngục, dẫn về nhân gian, hồi sinh lần nữa.
Nó vừa chính vừa tà, có thể cứu người, cũng có thể hại người.
Nhưng rất lâu về trước, có người dùng hồn chuông làm điều sai trái.
Một vị đại sư đã đập vỡ hồn chuông, bảo quản những mảnh vỡ cách xa nhau.
Phía trên còn ghi lại phương pháp sử dụng hồn chuông.
Nếu như thân thể vẫn còn, chỉ cần gọi linh hồn trở về là được.
Nếu như không còn thân thể sẽ rất phiền phức. . .
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Xin lỗi vì mấy ngày trước hay đăng chương muộn, hôm nay đăng sớm xin lỗi nha