*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
~~~
Phương Tạ Thủ bị người ta mang đi.
Thịnh Minh Tuế đưa cơ thể Linh Quỳnh ra: "Phương Tạ Thủ nói chỉ còn lại ba giờ, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này."
"Không thể ở trong này sao?"
Linh Quỳnh cảm thấy Phương Tạ Thủ muốn cô sử dụng Hồn chuông ở trong này chắc chắn là có ý đồ khác.
Cho nên vẫn không nên sử dụng ở trong đây.
Cẩn thận chạy nhanh được vạn năm thuyền.(*)
* Ý là cận thận lái thuyền thì ngàn năm cũng có thể bình an vô sự.
*Suy nghĩ hành động cẩn thận, không chừng con ve sầu nhạy cảm và xảo quyệt nhất lâu ngày cũng có thể bắt được, cẩn thận, không kiêu ngạo, ngay cả con tàu đã lái 10.000 năm cũng có thể bình an vô sự.
Bạch Tấn suy nghĩ, chủ động nói: "Tôi tìm cho các người một nơi an toàn ở gần đây."
"Đa tạ Bạch tiên sinh."
"Không cần khách sáo."
Bạch Tấn sắp xếp người tìm một chỗ gần đây.
Thịnh Minh Tuế nói hắn biết làm như thế nào, không cần người khác giúp đỡ.
Khô Mộc đạo trưởng và những người khác ở lại kiểm tra trong mộ. Bọn họ muốn đi lên cái sân khấu kia, nhưng mà mỗi lần lên trên cầu không quá xa cầu sẽ chìm xuống.
Dưới chân cầu chính là loại nước màu đen kỳ quái này.
Hoàn toàn không có cơ hội để bọn họ đi qua.
....
Thịnh Minh Tuế cẩn thận lấy cơ thể Linh Quỳnh ra.
"Tiểu Vũ, anh.... Em thật sự không cần bọn họ giúp sao?" Hắn không hiểu mấy cái này, để nhóm Khô Mộc đạo trưởng đến làm không phải rất tốt sao.
"Ca ca, cơ thể của em ở ngay tại đây, rất đơn giản, không cần kiến thức gì chuyên nghiệp." Linh Quỳnh nói: "Em muốn ca ca tự tay làm em tỉnh dậy."
"Nhưng mà...."
Thịnh Minh Tuế nhéo lòng bàn tay, có chút căng thẳng. Lỡ như hắn không làm tốt thì làm sao bây giờ?
Thất bại thì làm sao bây giờ?
"Không sao hết ca ca, anh có thể." Ba ba chính là người chơi hệ khác kim.
Con yêu nhắm hai mắt từ từ cũng có thể kéo ba ba về.
Thịnh Minh Tuế nhìn thời gian, thời gian còn lại không còn nhiều lắm hắn không thể tiếp tục lãng phí.
"Tiểu Vũ, anh nhất định sẽ thành công."
Linh Quỳnh hôn hắn một cái: "Tin tưởng ca ca."
Thịnh Minh Tuế hít sâu vài cái, lại xoa xoa mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay gỡ Hồn chuông trên cơ thể Linh Quỳnh xuống.
Cách sử dụng Hồn chuông đều được ghi trên quyển sách. Bởi vì cơ thể và linh hồn đều ở đây cho nên cách làm rất đơn giản.
....
Sau khi Bạch Tấn xuống núi, hắn ngồi trong sân một lúc, bên trong vẫn không có tiếng động gì.
"Tình huống ở bên trong như thế nào?"
"Vẫn không có động tĩnh." Vệ sĩ trả lời.
Bạch Tấn cúi đầu nhấp một ngụm trà: "Thật sự có thể làm người khác sống lại sao?"
"Tiên sinh, ngài nói cái gì?"
Bạch Tấn lắc đầu: "Không có chuyện gì."
Trà trong tay Bạch Tấn cũng đã lạnh, bên trong vẫn không có tiếng động gì như cũ. Ngay lúc Bạch Tấn muốn cho người đi xem, cửa phòng liền mở ra.
Thịnh Minh Tuế đi từ bên trong ra, sắc mặt hắn không tốt lắm, cứ như vừa được vớt ra từ trong nước vậy.
"Thịnh tiên sinh." Bạch Tấn đứng dậy, vệ sĩ đi theo qua đỡ Thịnh Minh Tuế.
Chân Thịnh Minh Tuế mềm nhũn, vệ sĩ đem ghế dựa đến.
"Thịnh tiên sinh, thế nào rồi?"
Thịnh Minh Tuế giống như vẫn đang kìm nén, lúc này hơi thở mới bình thường trở lại: "Không.... Không có chuyện gì."
Trong lòng bàn tay Thịnh Minh Tuế đều là mồ hôi lạnh.
Vừa rồi đứng ở bên trong, hai chân hắn đều đã tê đến không có cảm giác gì.
...
Linh Quỳnh vừa về lại cơ thể, ngủ khoảng hai ngày mới tỉnh.
Hai ngày nay Thịnh Minh Tuế rất sợ, ở bên cạnh cô chẳng phân biệt ngày đêm.
Linh Quỳnh tỉnh lại thì thấy hắn đang dựa vào giường ngủ.
Linh Quỳnh nâng tay quan sát ngón tay mình một lúc, duỗi qua duỗi lại vài cái.
Không biết có phải do rời khỏi cơ thể quá lâu hay không mà bây giờ cô cảm giác có hơi không thích ứng được.
Ngón tay Linh Quỳnh dừng trên khuôn mặt của Thịnh Minh Tuế, trượt từ lông mày đến sống mũi rồi đến môi.
Thịnh Minh Tuế bị giật mình tỉnh dậy, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt của Linh Quỳnh.
"Tiểu Vũ!"
Cơ thể hắn lập tức ngồi thẳng, hai tay nắm lấy tay cô: "Em tỉnh rồi."
"Ừm.". Linh Quỳnh cười một cái: "Em ngủ bao lâu rồi?"
"Hai ngày." Thịnh Minh Tuế dùng sức nắm tay cô: "Làm anh sợ muốn chết."
"Không có chuyện gì, không phải em...."
Ánh sáng trước mắt Linh Quỳnh tối sầm lại, một mùi thơm thoang thoảng bay qua chóp mũi cô.
Cảm giác được sự mềm mại trên môi, giống như cánh hoa anh đào phát ra vị ngọt thấm lòng người.
"Ca ca.... Ca ca, em thở không ra hơi, anh hôn chậm một chút."
Có thể là do cơ thể vẫn còn yếu, Linh Quỳnh xin tha trước.
Thịnh Minh Tuế lập tức dừng hôn, mổ nhẹ vài cái vào cánh môi cô: "Có đói bụng không? Anh đi lấy đồ ăn cho em trước."
Linh Quỳnh nhỏ giọng nói: "Em muốn ở với ca ca một lúc."
"..... Được."
Linh Quỳnh kéo quần áo Thịnh Minh Tuế: "Ca ca, em bảo anh hôn chậm một chút chứ không phải bảo anh không được hôn."
Thịnh Minh Tuế: "...."
.....
Cơ thể này không khác gì Linh Quỳnh lúc trước, lúc trước Thịnh Minh Tuế đã nhìn quen cho nên không cảm giác được chỗ nào đặc biệt không bình thường.
Linh Quỳnh nghỉ ngơi, ăn một ít đồ, đi từ trên giường xuống.
"Đây là nơi nào?"
Bây giờ bọn họ vẫn ở một ngôi làng gần núi, bởi vì sợ lúc di chuyển cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cho nên trực tiếp ở chỗ này, đợi cô tỉnh lại.
Linh Quỳnh đẩy cửa đi ra ngoài, ánh nắng mặt trời bên ngoài vừa vặn dừng ở trên người, vô cùng ấm áp thoải mái.
"Tiểu Vũ, em chậm một chút."
"Ca ca, em không sao." Linh Quỳnh ra khỏi phòng, hơi duỗi eo.
Bạch Tấn vẫn còn ở đây, nhìn thấy Linh Quỳnh ra khỏi cửa thì chủ động bước đến.
"Bạch tiểu thư tỉnh rồi?"
"Sao anh còn ở đây?" Linh Quỳnh kỳ quái.
"Không khí nơi này không tồi, tiện thể ở đây vài ngày." Bạch Tấn nói: "Bạch tiểu thư cảm thấy như thế nào?"
"Rất tốt" Linh Quỳnh hoạt động tay chân: "Phương Tạ Thủ đâu?"
"Bị mang về rồi. Hiệp hội ở bên kia đang tiến hành xem xét chuyện hắn làm, sau khi xác định sẽ bàn giao cho bên liên quan."
"À."
"Bạch tiểu thư, chuyện sống lại là thật sao?"
Linh Quỳnh nhướng mày: "Sao, anh cũng muốn cho ai sống lại à?"
Bạch Tấn lắc đầu: "Chỉ là tò mò thôi."
"Chuyện nào cũng có cái giá." Linh Quỳnh nói: "Hồi sinh người đã qua đời chính là cướp người trong tay Diêm Vương, anh cảm thấy kết cục cuối cùng có thể tốt đẹp không?"
Linh Quỳnh ngừng một lúc: "Hơn nữa ai mà biết, người mà mình muốn sống lại có muốn được sống lại hay không?"
Đó là nữ chính, anh muốn sống lại thì lập tức sống lại sao?
Bạch Tấn thở dài, không tiếp tục chủ đề này nữa.
....
Linh Quỳnh ở lại một ngày, lúc này mới quay về thành phố với Thịnh Minh Tuế.
Thịnh Minh Tuế coi cô thành một con búp bê dễ vỡ, không biết còn tưởng cô có bầu cần được chăm sóc bảo vệ như vậy.
Tuy Linh Quỳnh cảm thấy như vậy có chút khoa trương, nhưng cô vẫn vô cùng phối hợp.
Dù sao con yêu lo lắng cho mình như vậy cũng nên cho hắn chút mặt mũi.
"Anh chuẩn bị chút đồ ăn cho em, em nghỉ ngơi trước đi."
Thịnh Minh Tuế đỡ Linh Quỳnh xuống ghế sô pha, đi vào nhà bếp chuẩn bị ít đồ ăn.
Một số thứ ở trong tủ lạnh bị hỏng, Thịnh Minh Tuế dọn dẹp sạch đi, tìm những nguyên liệu nấu ăn có thể sử dụng được tự hỏi làm sao cho tốt. Thịnh Minh Tuế nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm giác được bên hông bị xiết lại.
Hắn cúi xuống nhìn vòng tay đang ôm mình, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Muốn ôm ca ca."
Thịnh Minh Tuế nở nụ cười, tiếp tục làm việc trong tay: "Vì sao em luôn gọi anh là ca ca."
"Không tốt sao?"
"Anh chỉ muốn biết là vì sao?" Mới đầu hắn còn tưởng là do thói quen của cô, nhưng mà ngoại trừ hắn thì cô cũng không gọi những người bên ngoài là ca ca.
Linh Quỳnh chớp mắt: "Em chỉ muốn gọi như vậy."
Không biết Thịnh Minh Tuế nghĩ đến cái gì, tai đột nhiên đỏ lên cúi đầu nấu ăn.
Thịnh Minh Tuế cảm giác mình đang đeo một món trang sức trên người, không thuận tiện lắm nhưng hắn cũng không muốn cô buông ra.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~