(Quyển 2) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 313

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Quyển 2)[EDIT] 10 vạn lý do phải khắc kim - Chương 313: Những năm tôi làm đại lão kia(4)

~~~

Sau khi Linh Quỳnh đăng xuất ra khỏi trò chơi, cô ngồi trong cabin trò chơi một lúc sau đó mới gỡ dụng cụ kết nối xuống bước ra ngoài.

Sau khi đi ra ngoài Linh Quỳnh cũng không làm gì cả, cô xoay quanh gian phòng mấy lần, cuối cùng dừng lại kéo ghế ngồi xuống mở Tinh Võng ra.

[Hoan nghênh ngài, tiểu thư Kiều Na]

Giao diện dừng lại 3 giây, bắt đầu hoạt động.

Linh Quỳnh tùy tiện xem lướt qua tin tức trên Tinh Võng, trong đó có một tin liên quan tới việc khu trung tâm bị mất trộm.


Mất trộm thứ gì thì không có đưa tin, nhưng mà có điều phái đi không ít người để điều tra khắp nơi.

Rất nhiều sân ga cũng bị kiểm tra camera.

Còn có nhiều khu trung tâm dịch vụ cũng bị rà soát.

Linh Quỳnh biết việc này hẳn là nhiệm vụ lúc trước của cô.

Nhưng mất trộm cái gì lại không đưa tin, còn điều động nhiều người như vậy... Đến cùng là đang tìm cái gì? Thật sự chỉ vì cái ghim cài áo kia thôi sao?

[ Cái ghim cài áo màu xanh lam đó là cái gì? ]

Linh Quỳnh gửi một tin nhắn cho Nguyệt Vô ----- Cô gái phụ trách việc liên lạc với cô.

Nguyệt Vô nhận được tin nhắn cảm thấy hơi kỳ lạ.

[ Cô hỏi chuyện này làm gì?]

Từ trước đến nay Linh Quỳnh đều không để ý chi tiết nhỏ, cô ấy chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.

[Tùy tiện hỏi chơi.]

Phải mất một lúc Nguyệt Vô mới hồi thần.


[ Nói thật, tôi cũng không biết. ]

Nếu như không phải thật sự cần thiết, khách hàng cũng sẽ không kể rõ ngọn ngành.

Tuy rằng bọn họ có thể tra được một chút thông tin, nhưng trong tay cô không có bất cứ tư liệu nào cho nhiệm vụ lần này.

Nguyệt Vô lại gửi một tin nhắn.

[ Tí nữa em trai tôi sẽ mang cho cô một vài thứ, cô nhớ nhận nó.]

[ Ừ. ]

Nguyệt Kỷ là em trai của Nguyệt Vô nhưng không phải em ruột.

Nguyệt Kỷ là đứa bé Nguyệt Vô nhặt được, sau đó mang về tổ chức, vẫn luôn giúp cô ấy làm việc vặt.

Nửa giờ sau Nguyệt Kỷ tới.

Cậu bé ngây ngô cười với cô: "Cái này cho ngài."

Linh Quỳnh mở ra xem, là một ít vũ khi cô nhờ Nguyệt Vô làm từ tháng trước.

Không biết Nguyệt Kỷ làm cách nào để đưa tới đây, vậy mà không bị người phát hiện.

"Ngài đã quen thuộc với cuộc sống ở nơi này chưa?" Nguyệt Kỷ nhìn Linh Quỳnh loay hoay với những thứ đó.


"Như nhau cả."

Nguyệt Kỷ gãi gãi đầu: "Ngài nên cẩn thận với mấy cái này, lực sát thương của chúng rất lớn."

"Được."

Nguyệt Kỷ ở lại một lúc, chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng động ồn ào.

Linh Quỳnh mở cửa đi ra ngoài xem xét, ở dưới tầng một có mấy người từ Cục kiểm tra đang kiểm tra lần lượt từng người.

"Đi nào."

Linh Quỳnh đẩy Nguyệt Kỷ ra khỏi cửa.

Thân hình Nguyệt Kỷ nhỏ bé, lẫn trong đám đông nhanh chóng biến mất.

Linh Quỳnh đóng cửa lại, nhanh chóng trở về phòng, vớ lấy hộp thuốc và vũ khí mà Nguyệt Kỷ vừa mang tới, khoác lên người một chiếc áo khoác đen rồi lắc mình ra ngoài.

Trên hành lang người đến người đi, hầu hết bọn họ đều đang xem trò vui.

Cũng có những người vội vàng rời khỏi đây như Linh Quỳnh.

Những người sống ở đây hoặc không có tiền hoặc không muốn bị phát hiện.
Loại nơi này có khi cả năm cũng không bị kiểm tra lần nào, cho dù có cũng chỉ có bộ hạ xử lý, kiểm tra cho có.

Nhưng bây giờ là Cục Thanh tra ...

"Vui lòng xuất trình ID thân phận."

Linh Quỳnh đi xuống cầu thang, dưới cầu thang có mấy cảnh vệ đi tuần quay lưng về phía này, yêu cầu hộ gia đình bên đó xuất trình giấy tờ tùy thân, kiểm tra thật giả từng người một.

Các nhân viên bảo vệ tuần tra không chỉ đối chiếu ID mà còn xác minh dấu vân tay và tròng mắt.

Kiểm tra gắt gao như vậy dù nhìn thế nào cũng thấy có điều gì đó không ổn.

Linh Quỳnh kéo thấp mũ, lặng yên không tiếng động bước xuống dưới.

"Đừng làm ồn, không được đi lung tung, về chỗ ở của mình đi!"

Giọng nói ồn ào xen lẫn tiếng gầm rú của nhân viên Cục thanh tra.

Nhưng hiệu quả không tốt, tiếng ồn ào vẫn không dứt.
"Dừng lại!".

Sau lưng Linh Quỳnh đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn.

Linh Quỳnh nhìn từ chiếc kính bên cạnh thấy người phía sau đang nhìn về phía cô, sải bước đến gần.

"Quay người lại!"

Linh Quỳnh không thèm nghĩ ngợi, nắm lấy thang cuốn nhảy xuống.

"Đứng lại!!"

"Ngăn cô ta lại"

cảnh vệ tuần tra ở tầng tiếp theo nghe thấy động tĩnh liền chạy tới ngăn cô lại.

Linh Quỳnh đỡ thang cuốn lại nhảy xuống từ giữa, cô nắm lấy lan can ở tầng dưới, nhảy lên bậc thang.

"Lời cảnh cáo cuối cùng, nếu không dừng lại, chúng tôi sẽ dùng vũ lực!"

Linh Quỳnh không dừng lại một chút nào, đâm vào cảnh vệ đang xông tới từ đằng trước bước đi như bay.

"Yêu cầu sử dụng vũ khí!"

"Được phép sử dụng vũ khí cấp 7."

Cảnh vệ cục thanh tra bố trí vũ khí rất hoàn mỹ, mặc dù là vũ khí cấp 7, nhưng lực sát thương của nó đối với dân thường cũng không nhỏ.
Ầm ----

Lan can ở đằng sau Linh Quỳnh bị đánh bay.

Trước khi sóng khí lan đến bên này, Linh Quỳnh nhảy xuống tầng dưới. Một giây sau, chỗ cô vừa đứng bị oanh tạc để lại một cái hố rất to.

Bên dưới cầu thang bị cảnh vệ chặn kín, Linh Quỳnh đành phải chạy về hướng hành lang ở bên trên.

Hành lang chật hẹp vốn đã có không ít người, bây giờ lại có người vội vàng đuổi bắt, hiện trường đúng là gà bay chó chạy.

Vì có quá nhiều người, cảnh vệ cục thanh tra thật không dám sử dụng vũ khí.

Linh Quỳnh quẹo góc ngoặt va vào một cảnh vệ nam.

Cảnh vệ này hình như là người mới, nhìn thấy Linh Quỳnh lập tức ngơ luôn.

Đợi hắn phản ứng lại, vũ khí trong tay đã bị Linh Quỳnh đoạt mất.

Đôi mắt thâm thúy của cô gái nhìn sâu vào mắt hắn, dựng ngón trỏ đặt ở bên môi, khóe miệng hơi giương lên: "Đừng làm ồn, ngoan ngoãn đi theo tôi đi."
Trong nháy mắt đôi đồng tử của cảnh vệ kia trở nên mờ mịt, sau đó còn dại ra.

...

Linh Quỳnh mặc quần áo của cảnh vệ Cục thanh tra trà trộn vào trong đội ngũ.

Cô đi theo mấy cảnh vệ đi xuống, bọn họ đang kéo một người.

Người kia đang thoi thóp, đám người cục thanh tra kéo hắn như gia súc, kéo dài hắn xuống bãi đậu xe dưới hầm.

Phía dưới có một vài chiếc xe huyền phù* xanh trắng đan xen, phía trên ghi ' tuần kiểm cục ' chữ.

*Huyền phù: Là một thuật ngữ của vật lý học, có nghĩa là các hạt rắn phân tán ở trong chất lỏng.

Ngoại trừ những chiếc xe huyền phù thì còn có mấy cái xe không gian thuần đen.

Xe không gian rất đắt, loại chỗ bình dân như thế này hoàn toàn không có khả năng xuất hiện xe không gian.

Trên xe không gian không có ký hiệu gì, nhưng lại có rất nhiều cảnh vệ cầm vũ khí canh gác ở xung quanh.
Sắc mặt Linh Quỳnh không chút thay đổi nhìn xung quanh, tất cả mọi người ở nơi này đều mặc đồng phục của cảnh vệ, nhưng có mấy người thì khác, không giống cảnh vệ bình thường...

"Đội trưởng, bắt được một tên."

Linh Quỳnh lập tức thu ánh mắt lại, cúi thấp đầu đứng ở phía sau.

Người kia bị ném xuống đất, người đàn ông được gọi là đội trưởng tiến lên, ấn lấy đầu của hắn ta, túm lấy cổ áo ở sau gáy hắn.

"Mang về."

"Hai người kia, mang hắn về." Linh Quỳnh và một cảnh vệ khác bị gọi tên.

Linh Quỳnh đi tới lôi cánh tay người kia cùng cảnh vệ bị gọi tên kéo hắn rời đi.

Cảnh vệ kia đi về hướng xe không gian ở bên kia.

Linh Quỳnh nhìn thấy có hai người đang đi tới đây, trước khi lên xe phải đối chiếu thân phận mới có thể thông qua.

Tầm mắt Linh Quỳnh đảo qua bốn phía, bàn tay hơi thả ra, giả vờ như bị lỏng tay. Cảnh vệ kia nghi ngờ nhìn sang, kết quả nhìn thấy một gương mặt xa lạ.
Đối phương nở một nụ cười rực rỡ, giọng nói mềm mại: "Không được lên tiếng."

Cảnh về kia vừa định chất vấn thì giọng nói liền bị nhốt chặt trong cuống họng.

...

Linh Quỳnh kéo người kia vào một góc, bảo cảnh vệ kia trông coi.

"Anh là ai? Tại sao bọn họ lại bắt anh?"

Người kia có chút mê man, hoàn toàn không có cách nào trả lời câu hỏi của cô.

Linh Quỳnh nhớ đến động tác của vị đội trưởng lúc nãy, cô lật người lên lộ ra phần gáy của người này.

Trên gáy của tên kia có một hình xăm ----- EDEN.

"Vườn địa đàng?"

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bình Luận (0)
Comment