(Quyển 2) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 316

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Quyển 2)[EDIT] 10 vạn lý do phải khắc kim - Chương 316: Những năm tôi làm đại lão kia(7)

~~~

Lương Kiêu bảo Thanh tỷ đừng nói chuyện, hắn nói thẳng: "Cô biết chuyện Vườn Địa Đàng đúng không?"

Linh Quỳnh ăn ngay nói thật: "Tôi không biết. Ngày hôm đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên này."

Nếu như cô biết cũng chẳng phải hỏi bọn họ.

Lương Kiêu: "Ít ra cũng phải biết một chút gì chứ?"

Linh Quỳnh quay đầu lại đi về phía bóng tối.

Lương Kiêu không gọi cô quay lại nữa.


Khi bóng lưng của cô sắp bị che khuất, đột nhiên cô dừng lại.

Âm thanh nhẹ nhàng êm dịu bị gió cuốn tới: "Có thứ đã khắc vào trong xương cốt, là thừa nhận thống khổ giày vò, hay là hóa thành một bộ xương cốt khô quắt, lựa chọn đều ở trên tay các người."

...

"Cô ấy nói như vậy là có ý gì?"

Trở lại nơi an toàn Thanh tỷ mới hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình.

"Tại sao bọn họ luôn có thể tìm được tung tích của chúng ta?" Lương Kiêu lại hỏi vấn đề này một lần nữa.

Mọi người rơi vào trong trầm mặc.

Ai cũng không muốn hoài nghi đồng bạn của mình.

Nhưng...

Bọn họ đã mất đi hai người.

"Có thứ gì đó ở bên trong thân thể chúng ta." Lương Kiêu nói.

"Sao lại thế... Chúng ta đều đã kiểm tra rồi, chíp được trồng vào cũng đã lấy ra."

"Làm sao chúng ta biết được bọn họ chỉ cấy vào trong thân thể chúng ta một cái?"


"... "

Đúng vậy, sao bọn họ biết được chứ?

Nếu như có thể định vị được bọn họ, vậy thì có thể giải thích tại sao những người kia luôn có thể tìm được bọn họ.

Bởi vì khi bọn họ bỏ trốn đã lấy toàn bộ chip ra.

Vì vậy nên họ chưa bao giờ nghi ngờ vấn đề này...

"Nhưng nó nằm ở đâu?"

Con chíp lúc trước được cấy vào cổ tay rất dễ dàng tìm thấy.

Cũng chính bởi vì bọn họ biết rõ nó nằm ở cổ tay, nên mới không để ý tới những nơi khác.

Nếu như có, thì nó sẽ nằm ở đâu?

Lương Kiêu sờ vào phía sau cổ: "Chắc là ở đây."

Bọn họ vẫn cho rằng kí hiệu EDEN là một cái hình vẽ biểu tượng cho thân phận, quét qua là có thể xác định danh tính.

Nhưng nếu như thứ bọn họ quét không phải là hình xăm thì sao?

...

Linh Quỳnh trở lại nơi ở mới, lại nhìn thấy cái khoang trò chơi nằm ở bên ngoài kia.


Cũng không biết nó đã nằm ở đó bao lâu, vậy mà lại không bị ai mang đi.

Giá tiền của một khoang trò chơi cũng chẳng rẻ, có bán rách nát cũng có thể lấy một khoản kha khá.

Linh Quỳnh kiểm tra lại khoang trò chơi, đây là cái lần trước.

Bọn họ đã dọn đi rồi còn đem về đây làm cái quỷ gì?

Cái trò chơi nát này tới từ đâu chứ!

Linh Quỳnh mang khoang trò chơi vào trong. Vừa mới thu dọn gọn gàng thì nhận được một tin nhắn.

Tiền của vị diện trước đã thanh toán.

Linh Quỳnh trả tiền lại cho Tiểu Quyển Mao, cuối cùng tiền trong tài khoản chỉ còn lại bốn con số.

"... "

Tại sao cô lại nghèo như vậy!

Linh Quỳnh thở dài, lại thở dài, tiếp tục thở dài...

Hít sâu vài hơi, mới kéo ghế ra ngồi xuống.

Linh Quỳnh lấy hộp thuốc nhỏ ra, nhìn mấy viên thuốc ít ỏi bên trong. Cô chần chờ một lúc, cuối cùng "phạch" một tiếng, mạnh tay đóng lại.
Ăn cái gì mà ăn!

Mi xứng sao?

Nghèo thì phải tỉnh!

...

Linh Quỳnh lấy tờ giấy Tiểu Quyển Mao đưa cho cô, đánh dấu toàn bộ địa chỉ mà hắn ta ghi lên bản đồ.

Cô nhìn mấy điểm đỏ trên đó, đầu tiên lựa chọn một nơi ở gần nhất.

Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng thì Linh Quỳnh đã xuất phát.

Sau khi tới nơi, cô đi chầm chậm quan sát tình hình xung quanh, xác định không có nguy hiểm gì mới tiến vào nhà lớn.

Trong nhà trống không, trên đất loang lổ vết máu, các tấm kính xung quanh vỡ vụn.

Vừa nhìn là biết đã có một cuộc chiến khốc liệt diễn ra ở đây. Toàn bộ căn nhà đều bị quét sạch, không có bất kỳ một thứ gì.

Linh Quỳnh không thu hoạch được gì, quay người rời đi.

Cô đi tới một địa điểm khác, kết quả cũng chẳng khác là bao.

Tiểu Quyển Mao chỉ cung cấp bốn địa điểm, bây giờ chỉ còn hai.
Linh Quỳnh quyết định bây giờ sẽ không đi nữa. Tại sao à?

Không có tiền!

Muốn hành động ở những địa phương như thế này, tiền là vật không thể thiếu.

[ Gần đây có nhiệm vụ gì không? ]

Linh Quỳnh gửi một tin nhắn cho Nguyệt Vô.

[ Dạo này bên trên đang kiểm tra rất nghiêm ngặt, không có. ] Rất nhanh Nguyệt Vô đã trả lời tin nhắn.

Linh Quỳnh nhìn câu trả lời, rơi vào trầm tư.

Cộc cộc --------

Linh Quỳnh đóng màn hình, nhìn về phía cửa.

Cộc cộc --------

Tiếng gõ cửa vẫn dai dẳng.

Linh Quỳnh lấy vũ khí ra, đi mở cửa.

Ở ngoài cửa là một người phụ nữ, rất gầy yếu, có chút nôn nóng.

Linh Quỳnh chỉ mở ra một nửa, nghiêm túc hỏi: "Có chuyện gì không?"

Người phụ nữ đã chuẩn bị rời đi, đột nhiên cánh cửa mở ra lại khiến cô dâng lên một chút hy vọng.

Cô đã gõ cửa rất nhiều căn hộ nhưng không một ai chịu mở.
An ninh về đêm ở nơi này không an toàn lắm, tất cả mọi người đều tiếc mạng nên sẽ không có ai mở cửa cho một người xa lạ.

Cô không nghĩ cửa nhà này lại mở ra...

"Tôi... Con của tôi sắp không chịu được nữa rồi, cô có thể giúp tôi một chút được không?" Tiểu cô nương này trông rất thân thiện, có thể sẽ đưa tay giúp đỡ.

Người phụ nữ đặt tất cả hi vọng lên người Linh Quỳnh.

"Đưa đứa bé tới bệnh viện đi."

"Không... Không được." Người phụ nữ kia căng thẳng lắc đầu.

Linh Quỳnh đánh giá người phụ nữ từ trên xuống dưới mấy lần.

Giá trị của tất cả những thứ cô ta mặc trên người, có vẻ không vượt qua một trăm tinh tệ.

Người như vậy bình thường sẽ không có ID thân phận, không hộ khẩu.

Nếu như bị phát hiện, sẽ bị trục xuất ra khỏi nơi này.

Không chỉ vậy, trong tiệm thuốc đâu đâu cũng có camera, ra vào đều phải kiểm tra thân phận, chắc là cô ta không dám đi.
Nhưng vậy thì sao? Liên quan gì tới cô.

"Vậy thì tôi không có cách nào rồi." Linh Quỳnh muốn đóng cửa.

"Tôi chỉ cần một chút thuốc hạ sốt, một chút thôi, cô có thể... "

"Tôi không có." Linh Quỳnh lắc đầu: "Cô đi hỏi người khác ấy."

Người phụ nữ thấy Linh Quỳnh chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên với tay vào giữa khe cửa.

Linh Quỳnh dừng lại đúng lúc mới không kẹp vào tay cô ta.

"Tôi không có nghĩa vụ giúp cô." Nụ cười Linh Quỳnh lạnh nhạt mấy phần: "Cô đi tìm người khác đi."

Người phụ nữ kia sợ hãi co rúm lại, khẽ cắn răng: "Tôi đưa tiền cho cô cô giúp tôi đi mua được không?"

"... "

...

Hiện tại còn rất ít người sử dụng tiền mặt, thậm chí là không có ai. Tất cả tiền đều ở trong tài khoản cá nhân. Tuy nhiên, mỗi năm sẽ có một lượng rất nhỏ tiền xu sưu tầm được phát hành. Những đồng xu sưu tầm này có thể dùng để mua bán.
Nơi ở của người phụ nữ kia ở dưới mặt đất, rất nhỏ. Sau khi hai người đi vào thì việc xoay người cũng là khó khăn.

Một đứa bé khoảng tám tuổi đắp một cái thảm cũ nát nằm trên giường, hai gò má đỏ rực.

Người phụ nữ lôi một cái hòm ở dưới gầm giường lên, lấy một đồng xu sưu tập từ trong đó ra.

Tuổi đời của đồng xu này rất lớn.

Cái thứ đồ chơi này càng cũ thì càng đắt giá.

"Cái này rất có giá trị." Linh Quỳnh nói: "Cô chắc chắn phải tiêu hết à?"

Người phụ nữ liếc nhìn đứa bé, gật đầu.

"Cô không sợ tôi cầm tiền chạy trốn à?"

"... " Sợ chứ, nhưng hết cách rồi: "Cầu xin cô, nó rất cần thuốc."

Cô tìm nhiều người như vậy nhưng chẳng một ai đồng ý giơ tay cứu giúp.

Cô gái trước mắt này là người duy nhất chịu nghe cô nói, còn theo cô về đây...
Nếu gặp kẻ xấu, vậy cũng là số mệnh của mẹ con họ.

Linh Quỳnh lấy đồng tiền từ trong tay người phụ nữ kia: "Chờ."

Cô tìm Nguyệt Vô đổi đồng xu sưu tập thành tinh tệ, sau đó đi tới tiệm thuốc. Trong tiệm chỉ có người máy phục vụ, Linh Quỳnh tránh mấy cái camera giám sát kia, tìm thuốc hạ sốt rồi tính tiền rời đi.

Cả quá trình không quá một phút.

Linh Quỳnh trở lại nơi ở của người phụ nữ, đưa thuốc cho cô ta.

"Cảm ơn, cảm ơn." Người phụ nữ kia thấy Linh Quỳnh trở về, cảm động thiếu điều muốn quỳ xuống dập đầu.

Cô ta rót nước, đút thuốc cho đứa bé.

Các sản phẩm y dược bây giờ gần như là có tác dụng ngay lập tức, nhưng sau khi đứa nhỏ này uống thì lại chẳng có chuyển biến tốt lên nào.

"Sao lại thế... " Người phụ nữ liên tục sờ trán của đứa bé.
Nhiệt độ không những không giảm mà còn ngày càng tăng.

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bình Luận (0)
Comment