*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt nữ tử dừng trên người nàng và Lạc Trần Y rồi chuyển hai vòng: "Chắc hắn là tiểu tình nhân của ngươi nên ngươi mới cố gắng cứu hắn như vậy?"
Khuôn mặt Linh Quỳnh kiên định: "Ta đang tranh thủ phát triển."
"......"
...
Nữ tử biết cách để đi đến phòng bên cạnh, nhưng vì bị sụp đổ nên có chút khó khăn hơn so với trước kia.
Lạc Trần Y bị thương hoàn toàn không có khả năng đi lại.
Nữ tử cần Linh Quỳnh đi vào bên trong lấy đồ ra.
"Ngươi vào lấy đồ, đừng hòng giở trò, bằng không ta sẽ gϊếŧ hắn."
Linh Quỳnh nhìn Lạc Trần Y một chút, đi vào bên trong.
Bên này là phòng thuốc, khá sạch sẽ, không bị ảnh hưởng gì.
Căn phòng chứa đầy kệ.
Có rất nhiều lọ thuốc và một số cuốn sách trên giá.
Sách là sách cổ về các loại thuốc và cách chữa bệnh.
Linh Quỳnh tìm được thuốc cầm máu mà nữ tử nói.
Đồ vật nữ tử muốn cũng được đóng gói trong một chai nhỏ.
Linh Quỳnh mở ra nhìn, giống một loại hạt giống nào đó.
Bên trong chỉ có một hạt, cũng không biết dùng để làm gì.
Linh Quỳnh mang đồ trở lại, nữ tử lập tức khẩn trương đếm số bình.
Không thiếu.
Nữ tử cất toàn bộ vào rương mà nàng ôm từ đầu đến giờ.
Linh Quỳnh cầm máu cho Lạc Trần Y, liếc nhìn nàng.
Thuốc rất hữu dụng, rất nhanh liền cầm máu được.
Nhưng mà do mất máu quá nhiều, Lạc Trần Y bây giờ vẫn đang hôn mê.
"Ngươi là thủ lĩnh của Hắc Phong Nhai?" Linh Quỳnh băng bó kĩ vết thương, ngồi một bên nhìn nữ tử.
Nữ tử ôm cái rương, không rõ vui buồn, "Liên quan gì đến ngươi?"
Âm thanh Linh Quỳnh nhẹ nhàng: "Chúng ta đều bị giam ở đây, nói chuyện phiếm một chút đi?"
"......"
Ai muốn nói chuyện với ngươi!
Linh Quỳnh hiếu kỳ: "Ngươi thật sự gϊếŧ nhiều người vậy, còn mang bộ phận cơ thể của họ đi? Ngươi lấy chúng để làm gì? Sưu tầm sao?"
Mái tóc thưa thớt của nữ tử rũ xuống, che đi gương mặt đáng sợ của nàng.
Nàng không muốn nói chuyện cùng Linh Quỳnh, u ám ngồi một góc không lên tiếng.
....
Vị trí bây giờ của bọn họ, đã hoàn toàn bị đá chặn lại, dựa vào sức người, căn bản không thể ra ngoài.
Phòng thuốc bên đó, nữ tử nói rằng cũng là đường cụt.
"Vậy thì không có cách nào ra ngoài sao?"
"Không có." Nữ tử cười quái dị: "Ngươi và tiểu tình nhân cùng chết ở đây, không phải rất tốt sao?"
"Tại sao ngươi cứ muốn ta chết?" Linh Quỳnh vô tội: "Ta cũng chưa đòi đánh đòi gϊếŧ ngươi."
"......."
Nữ tử ngẩng đầu, oán hận nói: "Nếu không phải danh môn chính phái các ngươi chạy đến đây, sẽ xảy ra chuyện như bây giờ sao?"
"Ta không phải danh môn chính phái nha." Linh Quỳnh chớp chớp mắt: "Ta là Vô Ảnh giáo."
"......"
Vô Ảnh Giáo?
Nửa ngày sau nữ tử mới nghẹn ra một cậu: "Đó là giáo phái nào?"
Vô Ảnh Giáo tốt xấu gì cũng có chút tai tiếng, như thế nào ngay cả chút thông tin cũng không biết về đồng môn?
Nữ tử không biết Vô Ảnh Giáo.
Linh Quỳnh cũng lười giải thích, chỉ nói cho có một câu không phải chỗ tốt.
"Ngươi tên gì?"
Bàn tay nữ tử vuốt ve trên rương, động tác ấy giống như một kẻ biếи ŧɦái đang vuốt ve một thiếu nữ.
Nghe thấy câu hỏi của Linh Quỳnh, động tác nàng thoáng dừng lại, sau đó lại tiếp tục vuốt ve.
...
Lạc Trần Y ngủ mê đại khái hơn nửa ngày, toàn bộ quần áo đều bị mồ hôi thấm ướt, cảm giác đau đớn trên chân không ngừng truyền đến.
"Tỉnh rồi."
Lạc Trần Y nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn rõ người trước mặt.
Linh Quỳnh muốn đỡ hắn, Lạc Trần Y lại trốn về sau "Mộ Tiểu Trọng?"
"Hả? Làm sao?"
Lạc Trần Y không cho Linh Quỳnh chạm vào hắn, tự mình ngồi xuống bên cạnh.
Giọng điệu hắn kỳ quái, "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta không muốn làm gì." Linh Quỳnh vô tội "Ngươi bị sao vậy?"
Lạc Trần Y: "Không phải ngươi muốn từ hôn sao?"
Linh Quỳnh: "!!!"
Lạc Trần Y cảm thấy cái tên trước đó có chút quen tai, nhưng lại không nhớ được đã nghe qua lúc nào.
Lần này hôn mê nên đột nhiên hắn mơ thấy cảnh tượng trước đây.
Hắn nhớ tới đã nghe qua cái tên này ở đâu.
Nếu nàng đã đề nghị từ hôn, sao bây giờ lại đến bên cạnh hắn làm gì?
"Ngươi bây giờ... đến bên cạnh ta... muốn làm gì?" Lạc Trần Y nói chuyện có chút tốn sức.
"Trước kia là ta không đúng, ta không nên từ hôn." Linh Quỳnh co được dãn được, "Bây giờ ta hối hận rồi."
"Ngươi xem hôn ước là cái gì?" Lạc Trần Y lắc đầu, "Ngươi nói từ liền từ, nói hối hận liền hối hận?"
"......"
Linh Quỳnh gãi gãi đầu.
Lạc Trần Y giống như rất phản cảm với chuyện này, hắn từ chối Linh Quỳnh giúp hắn, cũng không muốn nói chuyện với nàng.
Đứa con yêu thích nguyên chủ sao?
Nhưng mà không phải nha......
Hắn cũng không biết nguyên chủ, ngay cả tên cũng mới vừa nhớ thôi.
...
"Như nào, người ta không biết ơn sao?"
Linh Quỳnh ngồi trong góc buồn rầu, nữ tử không biết "bay" tới từ lúc nào, trên khuôn mặt gầy gò phát ra tiếng cười cổ quái.
Linh Quỳnh không lên tiếng.
Nữ tử đột nhiên muốn nói chuyện phiếm, "Ngươi từ hôn với người ta, bây giờ lại hối hận, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận."
Linh Quỳnh thở dài: "Tuổi trẻ không hiểu chuyện."
Nữ tử: "Nếu ngươi thực sự hối hận, ta có cách giúp ngươi có thể khiến hắn tha thứ cho ngươi."
Linh Quỳnh nghiêng đầu nhìn nàng.
Nụ cười của nữ tử âm trầm, không chút che dấu ác ý của nàng ta, "Ngươi muốn biết không?"
Linh Quỳnh đột nhiên cảm thấy hứng thú, "Nói nghe một chút."
Nữ tử mở rương lấy ra một chai nhỏ từ bên trong "Hãy cho hắn ta ăn."
Cái thứ đồ chơi này trước kia là bảo bối của nàng ta mà...
Bây giờ sao lại hào phóng trực tiếp cho nàng vậy?
Linh Quỳnh ngơ ngác hỏi: "Đây là gì?"
"Hạt giống hoa tình nhân." Nữ tử trìu mến vuốt ve cái rương, âm thanh nhẹ nhàng, giống như sợ hù dọa đến ai "Chỉ cần ngươi cho hắn ăn, hắn có thể tha thứ cho ngươi, cũng sẽ thích ngươi."
Linh Quỳnh kinh ngạc: "Kỳ diệu vậy sao?"
Khóe miệng nữ tử cong lên, nụ cười có chút dọa người.
Linh Quỳnh cầm bình sứ nhỏ, giống như đang cân nhắc.
Nữ tử bên cạnh nàng mê hoặc, "Nam nhân rất dễ thay lòng đổi dạ, nhìn thấy thế giới phồn hoa bên ngoài rồi sẽ quên mất ngươi là ai."
"Nhưng mà một khi ăn cái này sẽ khác, đời này, hắn sẽ chỉ thích ngươi, yêu thương ngươi."
"Không phải ngươi nghĩ cách có được hắn sao?"
"Đây là biện pháp tốt nhất, ngươi còn do dự cái gì?"
Linh Quỳnh đặt bình sứ trở lại cái rương của nàng: "Hay là quên đi, hắn sẽ thích ta thôi."
"Ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn vậy?"
Linh Quỳnh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Dựa vào vẻ đẹp của ta?"
"........"
Nữ tử oán độc trừng mắt nhìn nàng, đem bình sứ bỏ lại vào rương, tức giận bừng bừng đi sang chỗ khác.
...
Ba người mỗi người ngồi một bên, chân Lạc Trần Y bị thương, một mực không nhúc nhích, đầu nghiêng sang bên cạnh, không thấy rõ cảm xúc trên mặt hắn.
Dưỡng khí trong mật thất dường như ngày càng ít đi.
Đợi tiếp nữa, bọn họ sẽ chết ở đây.
Linh Quỳnh nhìn Lạc Trần Y một chút, cuối cùng đi sang chỗ nữ tử kia "Ngươi không muốn đi ra ngoài sao?"
"Nơi này đều là đường cụt, không có khả năng đi ra ngoài." Nữ tử trực tiếp nói: "Ngươi đừng uổng phí sức lực."
Linh Quỳnh khẽ nhăn mày, "Vậy cũng không chắc."
Nữ tử: "???"
Địa bàn của nàng, nàng còn không rõ?
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~