*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đệ tử Hắc Phong nhai ngăn đón mọi người, không cho bọn họ tới gần vách núi bên kia.
Tư thế không muốn sống này của bọn họ làm cho mọi người cảm thấy quỷ dị.
Vừa rồi không biết những người này muốn làm cái gì, nhưng tuyệt đối không có ý định chịu chết.
Nhưng hiện tại, bọn họ rõ ràng là đang muốn chiến đến chết.
Chờ mọi người cùng nhau gϊếŧ đến bên bờ vách núi, nhìn xuống bên dưới, rõ ràng phía dưới cái gì cũng không có.
Linh Quỳnh và Khương Mạn đi lên là phía dưới, phía dưới có một lối ra.
Nhưng mà bọn họ đi vào tìm, lại cái gì cũng tìm không thấy.
Cũng không thể là đi từ dưới vực sâu lên chứ?
...
Khương Mạn mất tích, toàn bộ đệ tử của Hắc Phong nhai đều đã chết.
Vốn dĩ cuối cùng đã bắt được hai người, nhưng mà bọn họ nhân lúc mọi người không chú ý đã tự sát.
Cũng không biết Khương Mạn làm gì bọn họ.
Sau khi Linh Quỳnh trở về, nàng tương đối hiểu rõ chuyện Khương Mạn đã trải qua.
Nàng lại so sánh với Vô Ảnh giáo giống như dưa vẹo táo nứt......
Cũng được đi, ít nhất sẽ không bị bao vây diệt trừ.
"Tiểu Trọng."
Biểu ca mở cửa phòng Linh Quỳnh ra.
"Dượng kêu muội qua."
"À......" Linh Quỳnh kéo dài giọng.
Biểu ca: "Muội đừng lo lắng, dượng không phải người không nói lý."
Linh Quỳnh: "Chỉ sợ cha ta đánh chết ta nha."
Biểu ca: "......"
Dượng thiên vị Mộ Tiểu Nghiên, việc này trước đây hắn ta không nghĩ tới.
Nhưng sau khi nghe Linh Quỳnh nói qua, hắn ta cẩn thận nhớ lại một chút, giống như đúng là như vậy.
Biểu ca an ủi nàng: "Đừng sợ, cũng không phải do muội làm sai."
Linh Quỳnh miễn cưỡng cười một chút, đi theo biểu ca tới phòng cha mình.
Linh Quỳnh vốn tưởng rằng Mộ Tiểu Nghiên cũng đang ở đó, không ngờ rằng chỉ thấy có một mình cha mình ở trong phòng.
Nàng đi vào, Mộ phụ liền đập bàn: "Rời nhà trốn đi, bản lĩnh cũng thật lớn!"
Linh Quỳnh sợ tới mức nhảy một chút.
"Dượng." Biểu ca vội chạy nhanh tới kêu lên: "Tiểu Trọng không có việc gì là tốt rồi, ngài đừng nóng giận."
Mộ phụ: "Nó dám bỏ trốn thì dù xảy ra chuyện gì, cũng phải tự mình chịu trách nhiệm lấy!
Linh Quỳnh đáp một tiếng: "Ngài nói đúng."
Mộ phụ lộ vẻ mặt như gặp quỷ nhìn về phía người đứng ngoài cửa.
Tiểu cô nương cúi đầu, một bộ dáng biết lỗi, nhận sai cực tốt.
Mộ phụ không thể tin tưởng, vậy mà nó không tranh luận?
Đổi lại nếu là ở nhà, còn không sớm nhảy dựng lên cãi nhau với hắn?
Mộ phụ vốn chuẩn bị tốt lời kịch cũng không thể dùng: "Rốt cuộc vì sao Vô Ảnh giáokia lại thành thế này!"
"Chuyện giống như con nói lúc trước đó."
"Xuất gia?"
Lừa quỷ à!
Đang yên đang lành gia cái gì mà gia?
Linh Quỳnh ngoan ngoãn gật đầu, "Đúng vậy."
"Con nói thật đi!"
"Chính là đang nói thật mà." Giọng điệu Linh Quỳnh vô tội, "Bằng không dựa vào công phu của con, chẳng lẽ còn có thể gϊếŧ hắn sao?"
Mộ phụ hừ lạnh một tiếng, bắt đầu quở trách, "Bảo ngươi chăm chỉ luyện võ thật tốt thì ngươi không chăm chỉ luyện, bây giờ mới biết công phu của mình kém!"
Linh Quỳnh: "Cha, đừng lạc đề."
"......"
Lông mày Mộ phụ giương lên, khóe miệng kéo xuống đến lợi hại hơn "Đám người Vô Ảnh giáokia là loại người nào, làm sao con có thể quậy với bọn họ!"
Khuôn mặt nhỏ của Linh Quỳnh lộ ra vài phần tủi thân: "Nếu lúc ấy không phải con thông minh, lấy lòng bọn họ, bây giờ ngài phải nhặt xác cho con gái ngài rồi!"
Mộ phụ: "......"
Cánh môi Mộ phụ mấp máy vài cái, cuối cùng cũng không nói ra được gì.
Mộ phụ hít sâu một hơi: "Con kể lại rõ ràng chuyện rời nhà trốn đi một lần nữa xem."
Linh Quỳnh nói thầm: "Lúc trước không phải đã nói rồi sao?"
"Lặp lại lần nữa." Mộ phụ trừng nàng: "Nói kỹ càng tỉ mỉ!"
"......"
...
Nàng đã từng nói câu chuyện rời nhà trốn đi này rất nhiều lần, nói tiếp lại ngựa quen đường cũ.
Linh Quỳnh rất bình tĩnh nói ra, cũng không có thêm mắm dặm muối, hoặc là có chứa bất kỳ bất mãn gì trong lời nói đối với Mộ Tiểu Nghiên.
"Là Tiểu Nghiên nói với con, đối tượng liên hôn có diện mạo vô cùng xấu xí, không sống được bao lâu sao?
Linh Quỳnh gật đầu.
Lại tò mò hỏi: "Cho nên có phải Lạc Trần Y hay không thật sự rất xấu không?"
"......" Bây giờ là thời điểm quan tâm chuyện này sao? "Sau khi con bị bắt, bảo Tiểu Nghiên trở về báo tin?"
"Đúng vậy, con lại không ngốc, đương nhiên phải báo tin." Linh Quỳnh chớp chớp mắt: "Tuy nhiên dường như nàng ta chưa nói."
"May mà con thông minh, bằng không bây giờ đã là một khối thi thể. Ngài người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thê thảm cỡ nào."
"......"
Mộ phụ nhíu mày thành chữ xuyên 川.
"Con không đổ oan cho Tiểu Nghiên à?"
Linh Quỳnh nghiêng đầu, "Cha, ta có thật sự là con gái thân sinh của người không?"
Mộ phụ: "Ta chỉ hỏi một chút thôi."
Mộ phụ bảo biểu ca đi gọi Tiểu Nghiên tới đối chất.
...
Hai ngày này dường như Mộ Tiểu Nghiên ăn không ngon ngủ không tốt, chính là vì sợ lúc này.
Nhưng bây giờ vẫn phải tới.
Mộ Tiểu Nghiên hít sâu vài hơi , chuẩn bị sẵn sàng, đi theo biểu ca đi qua.
Linh Quỳnh đứng ở một bên, nhìn chằm chằm ngón tay của mình, biểu cảm 'không quan hệ với ta' bộ dạng nhàm chán.
Mộ Tiểu Nghiên cúi đầu đi đến, cất tiếng gọi: "Đại bá...... Ngài gọi con?"
Mộ phụ: "Con biết ta kêu con tới là vì chuyện gì chưa?"
Mộ Tiểu Nghiên nào dám thừa nhận, lắc đầu.
"Tỷ tỷ con bị người bắt đi, vì sao sau khi trở về không nói!"
Mộ Tiểu Nghiên ngẩng đầu, mặt đầy kinh ngạc: "Đại bá, ngài nói vậy là có ý gì? Ta là trở về rồi mới biết được tỷ tỷ bị người bắt đi a!"
"Ý của con là căn bản con không cùng nàng rời nhà trốn đi?"
"Sao con có thể cùng tỷ tỷ rời nhà trốn đi?"
Mộ Tiểu Nghiên phủ nhận toàn bộ.
"Thời điểm mà tỷ tỷ rời nhà trốn đi, căn bản con không ở trong phủ, sao con có thể cùng tỷ tỷ rời nhà trốn đi."
Lúc ấy Mộ Tiểu Nghiên và nguyên chủ thương lượng, để nàng ta tìm cớ rời đi trước miễn cho khiến cho người khác hoài nghi.
Sau đó mới giúp nàng rời khỏi Mộ phủ.
Bây giờ lại trở thành vương bài giúp Mộ Tiểu Nghiên biện giải.
Nàng trực tiếp không thừa nhận mình đã đi theo rời đi.
Mộ phụ nhìn về phía Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh buông ngón tay, ngoan ngoãn mà cười một chút: "Cha, không ít người trong Vô Ảnh giáocó thể đã thấy được nàng."
Đồng tử Mộ Tiểu Nghiên hơi hơi co rụt lại, đánh đòn phủ đầu: "Tỷ tỷ, vì sao tỷ muốn bôi nhọ ta? Lúc ấy rõ ràng ta không ở chung với tỷ!"
Ý của câu này chính là bây giờ nàng là giáo chủ của Vô Ảnh giáo.
Lời của nàng nói ra sao những giáo chúng đó có thể không nghe.
Linh Quỳnh cũng không tranh luận với nàng ta nữa, hốc mắt dần dần có sương mù: "Cha, cha cũng cảm thấy là con bôi nhọ nó sao?"
Dường như Mộ phụ chưa bao giờ thấy đứa con gái này ủy khuất như vậy.
Ngày thường nếu không phải đối đầu với mình, thì là rống to kêu to.
Mộ phụ nhìn Mộ Tiểu Nghiên, lại nhìn Linh Quỳnh, trong lúc nhất thời cũng không biết nên tin tưởng ai.
"Dượng, không bằng gọi người của Vô Ảnh giáo tới hỏi một chút." Biểu ca đề nghị.
Mộ phụ trầm tư một lát, "Được."
...
Giáo chúng Vô Ảnh giáo bị kêu tới, còn rất sợ hãi.
Sợ những người này đột nhiên tâm huyết dâng trào, muốn tiêu diệt bọn họ.
Khi nghe nói chỉ là dò hỏi một chút việc, mới hơi thả lỏng một chút.
Giáo chúng gặp qua Mộ Tiểu Nghiên không ít, cho nên rất nhanh liền có kết luận.
Nhưng Mộ Tiểu Nghiên không thừa nhận.
Một mực chắc chắn, nàng ta chưa từng đi ra ngoài với Linh Quỳnh.
"Những người này đều là người của tỷ tỷ, lời nói của bọn họ sao có thể tin!" Mặt Mộ Tiểu Nghiên đỏ lên, cứ như phải chịu một sự ấm ức vô cùng lớn.
Mộ Tiểu Nghiên lau nước mắt: "Ta không biết đắc tội tỷ tỷ chỗ nào, vì sao tỷ tỷ lại muốn đối xử với ta như vậy."
Giáo chúng: "......"
Bọn họ thật sự gặp qua sao!
Linh Quỳnh gãi gãi đầu, giống như rất bất đắc dĩ: "Thôi được rồi, ta đây đành phải gọi giáo chủ tiền nhiệm tới làm chứng."
Giáo chúng: "???"
Giáo chủ tiền nhiệm thật sự xuất gia à?
Bọn họ còn tưởng rằng đã bị nàng gϊếŧ chết rồi chứ......
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~