*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ phụ tính khi nào quay về Mộ phủ mới xử lý chuyện này của Mộ Tiểu Nghiên.
Nhưng mà gần tối cùng ngày nhận được tin tức đã không thấy Mộ Tiểu Nghiên.
Lúc ấy biểu ca ra ngoài đuổi theo không thấy bóng dáng của Mộ Tiểu Nghiên, nghĩ là nàng ta đi tìm nơi nào trốn.
Nhưng mà trời tối đen rồi vẫn không thấy người đâu.
Bọn họ đều đã tìm tất cả các nơi một lần cũng không tìm được bóng dáng của Mộ Tiểu Nghiên.
Mộ phụ tức giận nói không tìm nữa.
Vốn chỉ là lời nói khi tức giận, nhưng sau đó những môn phái khác đến nói chuyện của Vô Ảnh giáo, khiến Mộ phụ nhanh chóng quên đi.
....
Linh Quỳnh là giáo chủ, đương nhiên sẽ phải đến tham dự.
"Theo ý của ta, hay là để bọn họ giải tán đi." Một môn phái nào đó đề nghị: "Mộ tiểu thư là một cô nương, trước tiên không nói có thể quản lý tốt được hay không, chuyện quản những người đó đối với Mộ tiểu thư mà nói cũng quá mức vất vả."
Lời này của đối phương nói như suy nghĩ cho Linh Quỳnh.
"Ta không cảm thấy vất vả." Linh Quỳnh cười một cái: "Bọn họ đều rất tốt."
"Mộ tiểu thư, ngươi là một cô nương, lời này nói ra thật không dễ nghe."
Linh Quỳnh cười mỉm nói: "Ta cũng không gả vào nhà ngươi, ngài quản dễ nghe hay không dễ nghe làm quái gì?"
"...."
"Nếu thật sự có thể cải tà quy chính, cho một cơ hội cũng không phải là không thể." Lại một người lên tiếng: "Nhưng mà ta không đồng ý để Mộ tiểu thư quản lý Vô Ảnh Giáo."
Linh Quỳnh chống cằm, chờ bọn họ nói xong, ngoan ngoãn hỏi: "Vậy ai đến quản lý?"
"...."
Người trên bàn nhìn nhau, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện.
Người ở Vô Ảnh giáo cũng không ít....
Nghe nói còn có không ít của cải.
Giọng nói trong veo mềm mại của tiểu cô nương lại vang lên: "Các ngươi cảm thấy ta không thích hợp, vậy các ngươi thấy ai thích hợp, đề cử lên ta xem?"
"Ta thấy để bọn họ giải tán ra thì thích hợp hơn."
"Ta cũng đồng ý."
"Giải tán bọn họ chẳng phải là thả hổ về rừng, không ai trói buộc bọn họ, gặp chuyện không may thì ai chịu trách nhiệm?"
Linh Quỳnh nhìn bọn họ ầm ĩ.
Một bộ phận ủng hộ giải tán.
Một bộ phận thì không ủng hộ, nhưng cũng không muốn để Linh Quỳnh quản lý.
Cho dù là ủng hộ giải tán hay không ủng hộ, đều là vì lợi ích của bản thân.
Người ở Vô Ảnh giáo nhiều như vậy, hơn nữa sản nghiệp cũng nhiều, nếu có thể chuyển về trên danh nghĩa của bản thân, nếu không phải như hổ mọc thêm cánh, thì cũng là dệt hoa trên gấm.
Ai nguyện ý nhường một thứ như vậy cho người khác chứ.
Linh Quỳnh lười biếng lên tiếng: "Các người nói cũng không thuyết phục được ai, ta đây đến làm giáo chủ, hình như cũng là người thích hợp nhất đi?"
"Mộ tiểu thư, ngươi còn trẻ tuổi, không hiểu biết nhiều bằng bọn người tâm địa độc ác."
Linh Quỳnh kéo khóe miệng xuống: "Bây giờ đã được mở mang kiến thức."
"...."
Người vừa nói chuyện tái mặt.
Ý của nàng không phải là đang nói bọn họ hiểm ác sao?
Sắc mặt Mộ phụ bình tĩnh, vẫn không nói chuyện.
Thẳng đến lúc nhóm người này nhao nhao đứng lên, Mộ phụ mới dùng hết sức đập lên bàn.
Âm thanh kia rất lớn, mọi người đang khe khẽ nói nhỏ yên tĩnh lại.
Tâm trạng Mộ phụ vốn không tốt, bây giờ cũng không kìm lại, trực tiếp nói chuyện: "Các ngươi nhiều người như vậy đi bắt nạt một tiểu cô nương mà nói cũng có ý tốt?!"
"..."
Mộ phụ: "Bây giờ Tiểu Trọng là giáo chủ của Vô Ảnh Giáo, vậy nó phải có trách nhiệm dẫn dắt Vô Ảnh Giáo."
Nữ nhi ông vất vả đối phó với giáo chủ tiền nhiệm.
Những người này dựa vào cái gì đi đến hưởng thụ thành quả.
Có người nhỏ giọng thanh minh: "Chúng ta cũng chỉ lo lắng Mộ tiểu thư quản lý không tốt, nếu xảy ra chuyện gì..."
"Mộ gia ta chưa chết." Mộ phụ hừ lạnh một tiếng: "Về sau mọi người cùng nhau giám sát, nếu thật sự gặp chuyện không may, cũng có Mộ gia ta xử lý!"
"Mọi người đã quen biết nhiều năm như vậy, không cần vì một chút chuyện nhỏ mà tổn thương hòa khí."
Khi Mộ phụ nổi giận, có người đứng ta giảng hòa.
"Quả thật tuổi Mộ tiểu thư còn trẻ, nhưng mà còn có Mộ gia ở đây thì xác thật là không có chuyện gì, về sau mọi người cùng nhau giám sát."
"Mọi người nói có phải không?"
Mọi người: "...."
Bọn họ còn có thể nói được cái gì?
Mộ phụ cũng đã đứng ra nói chuyện.
Chuyện này cứ như vậy được quyết định.
Linh Quỳnh tiếp tục làm giáo chủ của nàng.
Nhưng mà nếu phát hiện Vô Ảnh giáo làm xằng làm bậy, vậy bọn họ sẽ không nương tay.
...
Ngày đó bọn họ rời đi, vẫn chưa tìm thấy dấu vết của Mộ Tiểu Nghiên.
Mộ phụ cho người đi tìm, để Linh Quỳnh và ông ta về trước.
"Phụ thân, con còn có chuyện, không trở về cùng phụ thân được."
Mộ phụ liếc mắt nhìn người phía sau nàng, suy nghĩ một lúc: "Cho biểu ca đi theo con."
".... Được."
Nếu không cho đi cùng, có lẽ Mộ phụ sẽ không để nàng đi.
Mộ phụ dặn dò nàng vài câu, dẫn theo người rời đi.
Chờ đến khi Mộ phụ rời đi, Linh Quỳnh gọi Tiểu Lục đến: "Tìm được người chưa?"
Tiểu Lục: "Giáo chủ, chưa."
Lúc trước ở Hắc Phong nhai, Linh Quỳnh bảo bọn họ đi tìm Lạc Trần Y.
Nhưng bọn họ căn bản không tìm được người.
Bây giờ cũng không tìm được.
Biểu ca nghi hoặc: "Tiểu Trọng, muội đây là đang tìm ai vậy".
Linh Quỳnh chán nản: "Đối tượng mà ta đã đào hôn."
Biểu ca: "???"
Cái gì?
Linh Quỳnh không tìm được Lạc Trần Y, đành phải về Vô Ảnh giáo trước.
Dù sao trong giáo còn có nhiều giáo chúng đang gào khóc đòi ăn như vậy, nàng vẫn không thể không quản.
Ăn no mới có thể kiếm tiền cho mình chứ.
Có tiền mới có thể nuôi con yêu!
"Giáo chủ, giáo chủ, vừa rồi người có nghe thấy những người đó nói không?"
Người đang cầm chén trà ngọc lưu ly, mù mờ nhìn giáo chúng kia: "Cái gì?"
Giáo chúng: "...."
"Vừa rồi ta nghe có người nói, gần đây không rõ tại sao có một số người chết."
Linh Quỳnh đối với lưu ly này là yêu thích không buông tay, thật sự vô cùng yêu thích, qua loa với giáo chúng: "Giang hồ mà không chết người thì gọi là giang hồ gì nữa."
"Không phải đâu giáo chủ, cách những người đó chết... giống như lần đó vào ba năm trước."
Linh Quỳnh nghiêng đầu: "Khương Mạn?"
Giáo chúng gật gật đầu: "Rất có thể."
Không phải Khương Man chạy rồi sao?
Không còn Hắc Phong nhai, nàng ta có thể không tức giận sao?
Dưới cơn tức giận, gϊếŧ người cho hả giận, hoàn toàn có khả năng.
Bởi vì kiểu chết này rất đặc biệt, cho nên bây giờ đã bị truyền ra giang hồ.
Linh Quỳnh đi đến bất cứ chỗ nào cũng có thể nghe được có người bát quái chuyện này.
Bắt Khương Mạn cũng thành mục tiêu của một số hiệp sĩ chính nghĩa.
"Vì sao Khương Mạn biến thành bộ dạng kia?" Lúc Linh Quỳnh ăn cơm, thuận miệng hỏi biểu ca.
Biểu ca uống một ngụm trà: "Huynh có từng nghe người ta nói qua một chút."
Đôi mắt Linh Quỳnh sáng ngời: "Nói nghe một chút."
Biểu ca: "Khương Mạn này, trước kia cũng là một mỹ nhân, nghe nói lúc đó có không ít nam nhân bị nàng ta làm cho thần hồn điên đảo."
"Khương Mạn có vẻ ngoài xinh đẹp, lại có võ công cao cường, đương nhiên sẽ tự cao thanh cao, ai cũng không để vào mắt."
Nhưng mà người này xinh đẹp liền vẫn có người nguyện ý nâng niu.
Nhưng mà sau đó, Khương Mạn biến mất một đoạn thời gian, cho đến khi nàng ta lại xuất hiện lại đã trở nên có chút không bình thường.
Có người nói nàng ta bị người khác vứt bỏ.
Cũng có người nói nàng ta yêu mà không có được.
Sau đó Khương Man còn gả cho một người.
"Gả chồng?"
Biểu ca gật đầu: "Đúng, phu quân của nàng ta cũng là một kiếm khách nổi danh trên giang hồ, đối xử với nàng ta vô cùng tốt."
Khương Mạn và phu quân ở Hắc Phong nhai đã từng có thời gian được coi là một đôi thần tiên quyến lữ.
Sau đó người ở Hắc Phong nhai dần dần tăng lên, đa số đều là người gặp nạn bị thu lưu.
Nhưng mấy năm sau, nghe nói phu quân của Khương Mạn bị bệnh qua đời.
Khương Mạn lại bắt đầu trở nên không bình thường, khi vui khi buồn, thay đổi còn nhanh hơn chong chóng.
Từ đó về sau, Hắc Phong nhai liền thay đổi.
———Vạn vật đều có đường phân cách ———
Các tiểu thiên sứ đáng yêu, quăng vé tháng đi~~
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~